Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 421-1: Vào kinh tặng lễ (1)

Bạch Dương một mình yên lặng thu thập hành lý, thần sắc có chút cô đơn.

Nàng cô độc ở tỉnh N, mỗi khi đến lễ mừng năm mới, những đồng nghiệp khác đều là vô cùng vui mừng, chuyển nhà, hoặc là đi dạo phố hoặc là đặt mua hàng tết, là lúc loay hoay rối tinh rối mù, cũng vui vẻ đến gấp gáp.

Duy chỉ có Bạch Dương luôn là một người thu thập hành lý, chuẩn bị bay đi thủ đô theo hai lão Bạch Kiến Minh đi qua mùa xuân.

Thật ra thì đây cũng là vạn bất đắc dĩ. Không phải nói Bạch Dương không muốn cùng cha mẹ gặp mặt, chẳng qua là mỗi lần gặp mặt, Bạch phu nhân đều phải nhắc tới chung thân đại sự của nàng, Bạch Kiến Minh mặc dù trong miệng không nói, nhưng tất trong đầu cũng là rất lo lắng.

Dù sao hai người lão nhân bọn họ tuổi cũng lớn, hai đứa con trai cũng đã có gia đình hòa thuận, không cần quan tâm, duy chỉ có bảo bối tiểu nữ nhi này, lại đã trải qua một cuộc hôn nhân bất hạnh, chính là "đau đớn vĩnh viễn sâu trong tâm hồn” của hai lão nhân.

Con đường làm quan của Bạch Dương rất thông thuận, trên mặt công việc chính là không cần bọn họ phải lo lắng. Bất quá Bạch phu nhân luôn cho là nữ nhân vô luận xuất sắc đến như thế nào, kết quả cuối cùng luôn là gia đình. Bạch Dương không có "gia đình", chung quy không thể làm cho lòng người yên tĩnh.

Vì vậy mỗi khi đến mùa xuân, cũng là thời điểm tinh thần của Bạch Dương chán nản nhất.

Bạch Dương thu thập mấy bộ quần áo, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, tinh thần có đánh cũng không lên nổi. Nàng giơ tay lên sờ trán của mình một chút, tựa hồ không có dấu hiệu nóng rần lên, liền cũng không để ý tới, ngồi xuống ở bên đầu giường, kinh ngạc ngẩn người.

Nghĩ tới cũng lạ, lúc này, trong đầu nàng nghĩ đến lại có thể là Liễu Tuấn.

Tên tặc ngoan đồng có vẻ mặt "sắc sắc" hề hề. Khi nhìn thấy vừa là buồn cười vừa có một chút tức giận, một người lẳng lặng một chỗ, nhưng cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Ngoan đồng lúc này, phải làm theo bạn gái nhỏ của hắn đi?

Bạch Dương khẽ thở dài một cái, liền đứng đậy. Từ trong tủ quần áo lấy ra cái áo màu tím cổ nhung mà tiểu ngoan đồng đưa cho nàng lúc tiếp đón ở sân bay vào đầu tháng giêng năm nay, vây quanh ở trên cổ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái áo nhung mềm mại này, có chút ý hối tiếc đối với cái bóng dáng kia.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên trong lúc đó.

Bạch Dương giật mình sững sờ một chút, còn cho là mình nghe lầm.

Nhưng là, tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.

Bạch Dương vội vàng đi tới phòng ngoài, hỏi: "Là ai?"

"Tài xế!"

“…”

Bạch Dương cơ hồ là bổ nhào đi ra mở cửa.

Ngoài cửa, kia không phải là tên giặc tiểu ngoan đồng hề hề kia sao?

Nguời này chỉ cần cùng nàng một mình ở chung một chỗ, lúc nào cũng đều không đúng đắn.

"Tiểu Tuấn, sao cậu lại tới đây?"

Trong phút chốc, Bạch Dương có xúc động muốn ôm hắn một cái, nhưng cũng chỉ là xúc động. Ngừng lại, rồi lập tức liền trấn định lại, rất là bình thản nói, tựa hồ đối với Liễu nha nội cũng không phải là hết sức hoan nghênh.

"Làm sao tôi lại không thể tới?"

Liễu Tuấn xấu xa cười một tiếng, cũng không để ý tới có Bạch Dương vui mừng hoan nghênh hay không, liền hướng vào trong phòng đầu chen vào, hơn nữa không chút nào cố kỵ chạy vào phòng ngủ, quét ánh mắt đảo qua, liền kêu lên.

"Này, lập tức sắp tới thời gian, làm sao cô còn như vậy, còn chưa có sắp xếp đồ xong?”

Bạch Dương lười biếng. Đi theo vào, tựa vào trên khung cửa, tà tà liếc hắn, sao cũng được nói: "Có quan hệ gì, dù sao cũng chỉ là mấy bộ quần áo thôi."

"Quần áo cũng phải sắp xếp, cô khó có thể ngươi đến kinh thành, cũng không tắm?"

Liễu nha nội kỳ quái kêu trách.

Bạch Dương dâng lên nụ cười, sẵng giọng: "Lại nói hưu nói vượn."

"Được rồi được rồi, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, sắp trễ giờ rồi!"

Liễu nha nội trực tiếp chạy đến trước tủ quần áo, bất chấp tất cả, tiện tay nắm lấy đống quần áo vứt lên trên giường, dù là cái quần sịp vớ nhỏ gì, cũng đều không kiêng kỵ, bắt được cái gì thì ném cái đó. Cuối cùng ở trên giường triển khai ra tư thế, tay chân lanh lẹ gấp quần áo lại.

Bạch Dương "phốc xuy" cười một tiếng.

"Ai ai, đây là quần áo của Hạ Thiên, cậu gấp làm cái gì chứ?"

Liễu Tuấn liền trợn mắt nhìn nàng một cái, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi nào biết? Quần áo của Hạ Thiên chung quy cũng tốt hơn là không có quần áo mặc!"

Bạch Dương vừa là tức giận vừa là buồn cười, đi tới khẽ đẩy hắn một cái, tự mình thu thập. Đúng như Bạch Dương nói, chỉ là mấy bộ quần áo, sau khi gấp cho tốt xong, rồi bỏ vào rương da. Bên trong rương da, còn có mấy bao bánh kẹo đặc sản của tỉnh N, coi như là món đồ hiếu kính cha mẹ nhân lễ mừng năm mới.

Liễu Tuấn liền cười hì hì, tùy ý nghiêng dựa vào đầu giường, hứng thú nhìn Bạch Dương bận rộn đi tới bận rộn đi lui, trong lúc xoay người, xõa tung tóc quăn thỉnh thoảng nhẹ phất tung bay lên, trông rất đẹp mắt.

Liễu nha nội được mở rộng tầm mắt.

Bạch Dương cũng quen với ánh mắt ”sắc sắc" của người nầy, làm như không nhìn thấy, sắp xếp cặp da nhỏ xong, đứng ở truớc gương tủ áo khoác bắt đầu sửa sang quần áo mình mặc.

Phía trên vẫn là áo nhung màu tím, bất quá trong ngày thường dứt khoát đổi quần tây thành quần bó sát người màu đen, phối hợp với một đôi giày da dê ống cao màu rám nắng, cộng thêm một cái áo gió màu vàng nhạt này, vây lên cái cổ màu tím, mái tóc quăn đen nhánh như gợn sóng tung bay vẩy vào đầu vai, vóc người cao gầy đầy đặn hiển lộ ra hoàn toàn, mà áo gió bằng nỉ màu vàng nhạt lại cho nàng thêm mấy phần khí chất phiêu dật, khí thế tri thức phái nữ cùng thành phần tri thức đô thị thời thuợng hỗn hợp ở chung một chỗ, vô cùng mê người.

Liễu nha nội không khỏi ra tiếng chậc chậc, không ngừng than thở.

"Tới đây, lại thêm một phụ tùng nhỏ!"

Liễu Tuấn móc ra từ trong túi một đồ trang sức bằng ngọc màu xanh biếc, đi tới trước mặt Bạch Dương

"Thứ gì đó?"

Bạch Dương đưa tay tới đón lấy.

Liễu Tuấn lại không chịu cho nàng, giơ cao hai tay, muốn tự tay đeo lên cho nàng.

Bạch Dương cười nhạt một tiếng, khẽ khom lưng, để cho hắn đeo lên trên cho mình.

Đó là một món trang sức bằng phi thúy có hoa văn, xanh mơn mởn, cầm ở trên bàn tay, dấu chiếu lên làm cả bàn tay cũng xanh đi, một màu xanh ngọc cực kỳ tinh khiết.

"YAA.A.A... này... thứ này điêu khắc chính là tôi sao?"

Bạch Dương chợt phát hiện ra hình cái đầu điêu khắc chạm ngọc trên món đồ phi thúy này nhìn rất là quen mắt, cẩn thận đánh giá lại, thế nhưng càng xem càng giống mình.

"Đúng là cô đấy.. . Đáng tiếc chỉ là điêu khắc như tấm ảnh, chẳng qua chi là hơi giống nhau, sai lệch vài phần thần vận!"

Bộ dạng Liễu Tuấn có chút tiếc nuối.

"Một mình cậu điêu khắc?”

Bạch Dương hỏi, vuốt ve món ngọc khảm chạm này, yêu thích không nỡ rời tay.

Liễu Tuấn nở nụ cười: "Tôi có bản lãnh đó sao? Đuơng nhiên là xin chuyên gia gia công rồi. Khối Phỉ Thúy xanh ngọc cũng không tệ lắm, tôi liền nghĩ tới dùng để điêu khắc một món đồ trang sức đeo tay nhỏ, hẳn là rất thích hợp."

Bạch Dương lại vuốt ve chạm ngọc, bỗng nhiên phát hiện phía sau tựa hồ có chút lồi lõm gập ghềnh, xoay ngược lại nhìn một chút, cũng là khắc một nhóm chữ chìm theo hàng rất đẹp, viết chính là: Mong Dương Dương vĩnh viễn xinh đẹp mỹ lệ, và thật vui vẻ!

Bạch Dương liếc đi ra ngoài là thủ bút "Hàn Mặc" vững vàng của tiểu ngoan đồng kia.

Trong một khoảng thời gian ngắn, một cổ cảm giác chua xót nổi lên trong lòng của Bạch Dương.

"Ừ... Vật này rất quý đi?"

Bạch Dương hít mũi một cái, vẻ mặt lấp lóe, chuyển đề tài đi.

"Cũng không quý, ngọc chi mất ngàn đồng tiền, tiền công mời người điêu khắc cũng không nhiều lắm."

Liễu Tuấn khẽ cười nói.

"Wow, quý trọng như vậy! Tiểu ngoan đồng, cậu đây cũng là hối lộ lãnh đạo cấp trên!”

Bạch Dương phóng ra cười giỡn.

"Hối lộ liền là hối lộ đi, ai bảo tôi thích cô chứ!"

Liễu Tuấn đĩnh đạc, trong lòng cũng là không ngừng cười trộm.

Hắn dụ dỗ Bạch Dương, cũng chính là khi dễ người ta không hiểu trang sức ngọc.

Như loại phỉ thúy cực phẩm này, chỉ quang ngọc thôi Liễu Tuấn liền đã xài mất hơn ít tám vạn đô la Hồng Kông, chạm trổ lại mất thêm một hai vạn, cũng là A Giai ỏ Hồng Kông khéo tay lo liệu, Liễu Tuấn còn ngại không đủ quý trọng.

"Đàng hoàng không được vài phút, lại bắt đầu nói hưu nói vượn rồi!"

Bạch Dương liếc hắn một cái, trong đầu cũng là ngọt ngào, cô đơn cùng sầu não mới vừa rồi, sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Liễu Tuấn nhìn bên ngoài một chút, nói: "Đi thôi nếu không thật sự không kịp nổi chuyến bay."

Bạch Dương cũng nhìn bên ngoài một chút, khẽ nhíu mày nói: "Tiểu Thái làm sao lại như vậy, nói là sẽ tới đón tôi rồi mà lúc này còn chưa tới."

Thái là tài xế của ban lái xe.

"Được rồi, đừng nhắc tới Tiểu Thái nữa, hắn sớm đã bị tôi đuổi đi tới nhà mẹ vợ hắn rồi. Bổn thiếu gia tự mình phụng sự tài xế của Bạch đại tiểu thư, đưa Đại tiểu thư quang vinh trở về kinh sư! ”

Liễu Tuấn cười hì hì, nhấc lên cái cặp da nhỏ của Bạch Dương.

Bạch Dương liền là thản nhiên cười, chầm chậm theo sát ở phía sau hắn.

Tên tiểu ngoan đồng này, luôn là ở lúc nàng cần nhất chợt "đột nhiên xuất hiện” xuất hiện ở trước mặt nàng, cho nàng một sự vui mừng thật lớn.

Xe đi tới phi trường, Liễu nha nội từ trong phía sau lấy ra một cái rương da thật to, khéo tay ấn một cái, nhét vào khoang chứa đồ phía sau xe.