Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 420: Tiêm một mũi dự phòng

Cho dù Vũ Viện Viện đã dặn đi dặn lại, nhưng Liễu Yên vẫn bị dọa cho hết hồn.

Dì Bành tỏ ra rất "nịnh nọt", vừa nhìn thấy Liễu Yên thì đã thích luôn cô ấy, dì ta liền nắm lấy tay Liễu Yên, cười híp cả mắt nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại “vứt” Liễu thiếu gia phong lưu khoáng đãng và Nghiêm đại tiểu thư xinh đẹp sang một bên.

Vũ Viện Viện liền lè lưỡi làm mặt xấu với Liễu Tuấn và Nghiêm Phi, che miệng cười cười không ngừng.

Nghiêm Phi vẫn rất ngây thơ. Mấy ngày nay Vũ Chính Hiên ngày nào cũng đúng giờ đưa đón Liễu Yên đi làm, cô ấy đã nhìn ra sự tình bên trong, nhưng vẫn mỉm cười với Vũ Viện Viện.

Vũ Viện Viện "điên" thì "điên", nhưng lại không có suy nghĩ gì xấu cả, nói chuyện cũng khá hợp với Nghiêm Phi, cứ như thế tự nhiên lại coi Nghiêm Phi như là "tri kỉ". Hơn nữa, cô nàng còn cùng một lúc lấy đi bốn bộ trang phục trong phòng thiết kế, nếu không coi Nghiêm Phi là "tri kỉ" cũng không được.

Liễu Yên bị dì Bành nhìn chằm chằm đến toát cả mồ hôi hột, xấu hổ cúi đầu xuống.

"Anh, anh, sao anh vẫn còn trốn trong đó không ra vậy? Chị Liễu Yên đến rồi này."

Vũ Viện Viện lớn giọng gọi.

Một lát sau, Vũ Chính Hiên mặt ửng đỏ cả lên, từ trong phòng đi ra, chào hỏi Liễu Tuấn.

"Mẹ, đừng nhìn nữa, chăm sóc khách trước đã."

Vũ Viện Viện chạy tới chỗ mẹ nói.

Dì Bành lúc này mới nhớ ra, trừng mắt nhìn con gái, trách cứ nói: "Con không biết chăm sóc khách sao? Anh con không còn nhỏ nữa, một chút chuyện này mà không biết làm sao? Có phải còn cần mẹ bón cơm cho con nữa không?"

Vũ Viện Viện liền lè lưỡi, cười nói: "Mẹ, mẹ làm gì mà ghê thế? Đừng làm cho khách sợ..."

Vũ Chính Hiên ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn. Đưa thuốc lá tới phía hắn.

Liễu Tuấn nhận lấy rồi châm thuốc.

Vũ Viện Viện rất ngạc nhiên, lớn tiếng nói: "Liễu Tuấn. Cậu mới có mấy tuổi mà đã học người ta hút thuốc rồi?"

Liễu Tuấn liếc nhìn cô ấy, cười hì hì nói: "Hình tiểu Lí Tử cũng hút thuốc thì phải?"

Vũ Viện Viện trừng mắt lên: "Nhắc đến anh ta làm gì, tôi và anh ta không có quan hệ gì cả?"

Liễu Tuấn liền mỉm cười nói: "Thực ra tiểu Lí Tử cũng là một người không tồi, cậu ta rất để tâm tới cô đó!"

"Hì hì, người để tâm tới tôi thì nhiều lắm, lẽ nào tôi đều phải gả cho tất cả bọn họ sao?"

Vũ Viện Viện không hề khiêm tốn nói.

Dì Bành có vẻ tức giận: "Viện Viện! Con gái con đứa mà lại ăn nói hồ đồ thế sao? Để cho cha con nghe thấy, chờ xem cha con sẽ xử con thế nào."

Vũ Viện Viện có cái miệng dẹt, quả nhiên là rất "thật thà".

Xem ra Vũ Thu Hàn đúng là rất có "lực sát thương".

Dì Bành liền mời khách ăn kẹo, uống trà, rồi cười híp mắt hỏi Liễu Yên: "Liễu Yên, cháu đang làm ở đơn vị nào vậy?"

"Thưa dì, cháu làm ở cục tài vụ thành phố Đại Ninh ạ."

Liễu Yên nhỏ tiếng đáp lời.

"Cục tài chính sao? Một đơn vị tốt."

Dì Bành hình như rất vừa ý.

"Cháu tốt nghiệp trường nào?"

"Đại học Ninh Thanh ạ."

"Đại học Ninh Thanh? Một trường tốt đấy! Đại học trọng điểm mà..."

Vũ Viện Viện nghe thấy thế liền nhăn mày lại, cuối cùng không nhịn được mà nói: "Mẹ, là mẹ làm ở sở công an hay là cha làm ở sở công an vậy? Sao giống điều tra hộ khẩu thế?"

Dì Bành bị cái đứa con gái "điên" này làm cho đau cả đầu, đành phải vờ như không nghe thấy gì cả.

"Ý. Liễu Tuấn, nghe nói cháu có rất nhiều tiền phải không?"

Vũ Viện Viện lại thăm dò Liễu Tuấn, chậm rãi hỏi.

Liễu Tuấn cười hỏi: "Dì nghe ai nói vậy?"

"Vợ của cậu nói còn gì!"

Vũ Viện Viện liếc mắt nhìn Nghiêm Phi.

Nghiêm Phi lập tức đỏ ửng mặt lên, e ngại có người lớn ngồi ở đây, nên không tiện ra tay, liền lén lườm Vũ Viện Viện một cái. Chỉ có điều một người hiền dịu như Nghiêm Phi, chẳng cần nói là lườm một cái mà cho dù có lườm một trăm cái cùng hoàn toàn không thấy được một nửa phần tác dụng "uy hiếp".

Liễu Tuấn bất giác có chút nhức đầu, cũng liếc mắt nhìn Nghiêm Phi.

Nha đầu này sao vừa gặp người ta là đã nói mình có tiền chứ?

Bây giờ mình đường đường chính chính là một cán bộ cấp phó ban, lớn nhỏ gì cũng là một lãnh đạo, có nhiều tiền quá cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Ừm, cháu cũng chỉ có một chút tiền tiêu vặt thôi! Cũng chỉ là mua bán một chút tem và cổ phiếu thôi."

Nếu như Nghiêm Phi đã làm "bại lộ" bí mật của mình thì cũng phải nói dối đối phó mấy câu với dì Bành.

Vũ Viện Viện bĩu môi, rất khinh thường. Cô ả cho dù không có tiền, nhưng sống lâu ở thành phố Nam Phương, một nơi phồn hoa đô hội, gặp cũng không ít các ông chủ có tiền. Nghe nói Liễu Tuấn cũng là một người có tiền, vốn coi thường, may mà Nghiêm Phi còn nói người này giống như một phú ông bạc tỉ. Lúc đó Vũ Viện Viện có chút thấy lạ, một cán bộ đảng viên sao có thể xa hoa như vậy?

Liễu Tuấn thấy thần thái của Vũ đại tiểu thư cũng thầm thấy buồn cười.

"Viện Viện, có phải là cô rất muốn kiếm tiền không?"

Liễu Tuấn cười trêu cô ả một câu.

"Nói thừa, ai mà lại không muốn kiếm tiền chứ!" Vũ Viện Viện trợn trừng mắt lên, trợn một hồi liền nhìn kĩ thấy điệu cười của Liễu Tuấn có chút cổ quái, đột nhiên cười tươi hỏi: "Liễu Tuấn, có phải cậu có con đường kiếm tiền không?"

Liễu Tuấn còn chưa trả lời thì Vũ Chính Hiên đã rất không vui quát: "Viện Viện, một cô gái cả ngày từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền làm cái gì chứ?"

Vũ Viện Viện không những sợ Vũ Thu Hàn mà đối với vị anh cả ghê gớm như cha này cũng có chút sợ hãi, lập tức ngậm mồm không nói nữa. Nhưng chỉ được một lúc lại không nhìn được, nói với Liễu Tuấn: "Này, Liễu Tuấn, cậu có phải là thật sự có đường kiếm tiền không?"

Liễu Tuấn mỉm cười, không thèm để ý tới.

Vũ Viện Viện lập tức tức đến nghiến chặt răng lại. Điều mà cô ả ghét nhất chính là loại đàn ông suốt ngày làm bộ làm tịch. Tên Liễu Tuấn này sao lại đáng ghét như thế chứ? Thật là không hiểu sao Nghiêm Phi còn có thể coi hắn như bảo bối chứ.

Vũ Chính Hiên lại trừng mắt lên nhìn cô ả.

Lần này Vũ Viện Viện không vui, tức giận hét lên: "Anh, anh cũng đừng lúc nào cũng lườm em thế. Đàn ông tốt trí ở bốn phương, anh muốn kế thừa truyền thống của nhà họ Vũ, lập được công trạng lớn, việc này em hiểu. Nhưng đừng yêu cầu em cũng phải như thế, em cũng chỉ là một đứa con gái, chỉ muốn kiếm chút tiền để hưởng thụ cuộc sống mà thôi, có gì không đúng chứ?"

Vũ Chính Hiên bị cô em gái phản bác lại, nhất thời không nói lại được.

Dì Bành thấy hơi ngại, liền giải thích với Liễu Yên, nói: "Liễu Yên, hai anh em nó từ nhỏ đã thế, thích đấu khẩu với nhau, thực ra lại rất yêu thương nhau..."

Như thể dì ấy sợ Liễu Yên sẽ hiểu lầm chuyện không đáng có.

Liễu Yên mỉm cười nói: "Dì, Viện Viện rất đáng yêu."

Dì Bành liền thấy yên tâm hơn, cười nói: "Nó à, là một đứa ngang bướng!"

"Mẹ xem, mẹ xem. Mẹ, mẹ lại hủy danh dự của con rồi đấy. Chị Liễu Yên, con người anh em là người rất chính thống, ngoài việc có nghiêm khắc một chút thì không có thói hư tật xấu gì, rất đáng tin cậy."

Vũ Viện Viện cười nói, lại thêm vào một câu.

"Đức hạnh giống như cha!"

"Viện Viện, nói kiểu gì vậy!"

Dì Bành cười mắng.

"Liễu Yên này, hai cha con ông ấy thật sự giống như là được đúc từ một khuôn ra ý."

"Dì ơi, chú Vũ đâu rồi ạ?"

Liễu Yên cười cười, hỏi. Thực ra cô ấy rất hiếu kì với vị sở trưởng sở công an uy danh hiển hách này.

"Haizzz, đừng nhắc nữa, vẫn đang làm thêm ở sở ý. Con người này, một khi đã làm việc thì không còn để ý chút nào tới thời gian nữa, rõ ràng biết là các cháu đến mà cũng không chịu về nhà trước..."

Dì Bành than phiền nói.

Liễu Yên mỉm cười nói: "Cũng giống cha cháu, cha cháu cũng suốt ngày tăng ca."

"Không phải chứ? Bí thư Liễu cũng bận rộn vậy sao?"

Dì Bành có chút kinh ngạc.

Dì ấy tưởng rằng chỉ có ngành công an mới làm việc suốt ngày đêm như thế.

Lúc này, ngoài cửa liền vang lên tiếng động cơ xe ô tô. Vũ Viện Viện phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lên, nói: "Cha về rồi."

Một lát dáng vẻ bệ vệ của Vũ Thu Hàn xuất hiện trước cửa.

Vũ Thu Hàn vừa nhìn thấy Liễu Tuấn liền cười nói: "Tiểu tử, cháu đến rồi đấy à."

Nghiêm Phi hé miệng cười trộm.

Có lẽ là cách xưng hộ "tiểu tử" này làm cho cô ấy cảm thấy sự thân thiết giữa họ.

Liễu thiếu gia có chút buồn bực, nhưng vẫn gật đầu chào lại.

Vũ Thu Hàn đạo mạo bước tới ngồi xuống ghế, Vũ Viện Viện lần này chạy rất nhanh, như một tên trộm, chạy tới bưng một chén trà lên, cười đưa cho Vũ Thu Hàn.

"Cha, con giới thiệu với cha một chút, đây là Nghiêm Phi, con gái của bí thư Nghiêm ở tỉnh ủy, nghe nói là bạn gái của Liễu Tuấn."

Liễu thiếu gia lập tức tức trợn cả mắt lên.

Nghe cái câu đó kìa.

Cái gì mà "nghe nói là bạn gái của Liễu Tuấn."

Vũ Thu Hàn rất khách sáo gật đầu với Nghiêm Phi, mỉm cười hỏi: "Bí thư Nghiêm vẫn khỏe chứ?"

Nghiêm Phi vội vàng trả lời rất có quy củ: "Cha cháu vẫn khỏe ạ, cảm ơn chú Vũ."

"Đây là chị ba của Liễu Tuấn, Liễu Yên, là bạn gái của con trai cha..."

Vũ Viện Viện giới thiệu rất thẳng thắn, có chút khác với lúc khi đến làm mai mối ở chỗ Liễu thiếu gia.

Lần này, lại là tất cả mọi người trừng mắt lên.

Ngẩn ra một lát, Vũ Thu Hàn liền cười ha ha: "Tình huống này ta thật chưa thể hiểu rõ được."

"Cháu chào chú Vũ..." Liễu Yên cúi đầu xuống, mặt đỏ ửng, từ trong họng cố gắng phát ra mấy tiếng ngượng ngùng.

"Uh, chào cháu..."

Vũ Thu Hàn liên tục gật gật đầu.

"Mọi người ngồi xuống cả đi, ở trong nhà thì không cần phải câu nệ đâu."

Đợi mọi người ngồi xuống cả, Vũ Thu Hàn liền liếc nhìn Liễu Yên mấy cái, mỉm cười, nói: "Liễu Yên này, chú là người xuất thân từ quân nhân, nói lời không bao giờ vòng vo, cậu em của cháu cũng biết đấy. Cháu làm bạn với Chính Hiên nhà chú chú không phản đối..."

"....."

Liễu Yên bây giờ đến cả tai cũng đỏ cả lên, suýt chút nữa như muốn chui xuống đất để trốn.

Cô ấy lại quay sang nhìn Vũ Chính Hiên, thấy dáng vẻ anh ta cũng không có khá hơn mấy, tư thế ngồi tiêu chuẩn của quân nhân đã không còn, đôi tay thô ráp xoa xoa vào nhau.

"Chính Hiên bây giờ đang làm binh ở phía bắc, bộ đội canh giữ biên phòng, điều kiện khá gian khổ. Đàn ông mà, phải rèn luyện nhiều một chút mới thành tài được. Người ta nói là ngọc không mài không sáng. Đứa trẻ này không biết nói chuyện, nhưng tâm tính rất tốt. Điều này chú có thể bảo đảm. Hai đứa cứ làm bạn với nhau trước một thời gian, nếu như cảm thấy hợp nhau thì chú sẽ đích thân đến nhà, cầu thân với bí thư Liễu!"

Những lời này làm cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm.

Vị quân nhân này tác phong cũng quá cứng nhắc, những lời nói giao tình này mà lại nói như kiểu hạ mệnh lệnh đánh trận vậy.

Liễu Yên không nói lời nào, cũng không gật đầu, không lắc đầu, nhưng lại lén liếc nhìn Vũ Chính Hiên một cái, ai ngờ Vũ Chính Hiên cũng đang nhìn cô ấy. Bốn mắt nhìn nhau, như bị điện giật, bàng hoàng bối rối tránh đi.

Vũ Thu Hàn thấy tình hình như vậy không khỏi cười ha ha.

.............

Buổi tối ngày hôm sau, tại khách sạn Thu Thủy, ở trong một căn phòng riêng, Tuấn thiếu gia đưa đến một vị khách ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đó chính là Vũ Viện Viện Vũ đại tiểu thư.

Vừa thấy Vũ Viện Viện, Tôn Hữu Đạo đầu tiên là mắt híp lại, sau đó là lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

Không phải chứ?

Liễu thiếu gia đổi khẩu vị rồi sao?

Nhưng khẩu vị này thay đổi cũng quá triệt để!

Đến khi mọi người hiểu rõ được thân phận của Vũ Viện Viện lại vô cùng kinh ngạc, nhìn về ánh mắt của Tuấn thiếu gia, quả thực là rất khâm phục. Vị thiếu gia này đúng là luôn làm cho mọi người bất ngờ!

Lần này mấy cán bộ lãnh đạo đắc lực của hệ thống công an thành phố Đại Ninh gặp mặt nhau ở đâu, người ta lại kéo cả con gái của sở trưởng sở công an tới "cổ vũ".

Lần đầu tiên làm quen, đều không hiểu lắm tính cách của Vũ Viện Viện, nên không khí có chút nặng nề.

"Mọi người đừng câu nệ, Viện Viện rất có thành ý, kết bạn không hàm hồ, uống rượu cũng không hàm hồ. Đúng không, Viện Viện?"

Liễu Tuấn cười híp mắt lại.

Vũ Viện Viện liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói: "Nếu như một đấu với một thì người giống như cậu, tôi đảm bảo hạ gục được."

Liễu thiếu gia không khỏi cười khổ.

Việc uống rượu này , Tuấn thiếu gia quả thật không dám nói bừa.

Nhưng lời này lại chọc đến đám người Tiêu Vũ, Vương Bác. Đừng tưởng cô là con gái của sở trưởng sở công an mà dám coi thường Tuấn thiếu gia, không được đâu!

Lập tức mấy "hán tử thô kệch" này cũng không còn để tâm đến việc Vũ Viện Viện là con gái, liền mở bình rượu Mao Đài ra, rót đầy chén cho mỗi người.

Liễu Tuấn biết đám người này sẽ "chăm sóc tử tế" Vũ đại tiểu thư, nhưng cũng phớt lờ đi, quay sang chào hỏi với Trần Lập Hữu. Trần Lập Hữu cũng đã năm mươi tuổi rồi, bụng to phệ, rất có quan uy, mỉm cười giới thiệu một tiểu tử khoảng hai mươi tuổi với Liễu Tuấn.

"Tiểu Tuấn, đây là con trai của chú. Trần Hoài Nghĩa."

Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười.

Khi Liễu Tuấn bước vào cửa đã thấy khuôn mặt này rất lạ. Trần Hoài Nghĩa và cha hắn vẻ mặt không giống nhau lắm, khuôn mặt góc cạnh, trông rất ngây ngô. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Trần Lập Hữu có niên phúc như vậy.

"Nào, Hoài Nghĩa, gọi chú Liễu đi."

Trần Hoài Nghĩa ngẩn ra, người trước mặt mình có vẻ tuổi tác tương đương với mình, sao lại phải gọi là "chú"?

Thấy Trần Hoài Nghĩa chần chừ, Trần Lập Hữu có chút không vui, giận nói: "Đứa trẻ này, còn không mau gọi đi."

"Chú...chú...chú Liễu..."

Trần Hoài Nghĩa cuối cùng cũng cố gắng nói được một tiếng, ngay cả cổ cũng đỏ lên.

Liễu Tuấn cười nói: "Hoài Nghĩa, đừng nghe lời cha cậu, chúng ta tuổi tác tương đương nhau, gọi tên tôi là được rồi."

Trần Lập Hữu vội nói: "Như thế sao được? Tuổi tác thì tuổi tác, nhưng vai vế không thể bừa được."

Liễu Tuấn thấy có chút buồn cười, trong lòng thầm nghĩ Liễu gia mình với Trần gia hắn mà sao có thể kéo được tới cái quan hệ vai vế chứ. Chỉ là trên quan trường người ta coi trọng chú ý tới mấy thứ này, nếu không nhận một tiếng "chú" này thì nói không chừng Trần Lập Hữu trong lòng lại cảm thấy vướng mắc. Với tuổi tác tâm lí của Liễu Tuấn thì nhận một tiếng "chú" của hắn cũng không bị coi là quá đáng.

"Hoài Nghĩa làm việc ở đâu?"

"Ở phòng làm việc của huyện Hướng Dương đóng tại Đại Ninh. Sau này vẫn mong cậu giúp đỡ!"

Trần Lập Hữu cười híp mắt nói.

"Mọi người đều là người của mình, dễ nói mà."

Liễu Tuấn nhàn nhạt trả lời.

Trần Lập Hữu liền yên tâm cười. Biết rằng Liễu Tuấn chỉ cần đồng ý một câu thì sau này con trai mình tất sẽ có một hậu sơn vững chắc. Trần Lập Hữu đã bốn mươi tuổi rồi, con đường làm quan cũng có hạn, nhiều nhất thì có thể làm lên cấp phó sở rồi nghỉ hưu cũng coi như là không tồi rồi. Có thể phó thác con mình cho Tuấn thiếu gia, người mà mình tin tưởng nhất thì còn có gì mà không yên tâm chứ?

Một lát, mọi người bắt đầu vào bữa, ăn uống rất nhiệt tình. Vũ Viện Viện thoắt cái đã nhận được sự thừa nhận của đám "hán tử thô kệch". Cái vẻ uống được rượu của nha đầu này đúng là không phải giả, rượu Mao Đài năm mươi ba độ mà dốc ực một hơi, khong hề nhíu mày, rất hợp tính cách của đám người này.

"Nào, Liễu Tuấn, chúng ta cụp một cái!"

Vũ đại tiểu thư nâng chén rượu lên, nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lại không nâng chén lên, mỉm cười nhìn cô ả, nói: "Viện Viện, cô cứ cạn ba chén trước, tôi sẽ nói cho cô một con đường kiếm tiền."

"Thật sau?"

Vũ Viện Viện lập tức sáng mắt lên, cũng không đợi Liễu Tuấn phải nói thêm gì, quả nhiên một hơi uống sạch ba chén Mao Đài, sau đó lại nhìn Liễu Tuấn. Dáng vẻ như thế nếu Liễu thiếu gia dám lừa gạt thì Vũ đại tiểu thư sẽ có thể nuốt chửng luôn hắn.

"Cô nhé, có thể cùng với mấy vị đang ngồi ở đây bàn bạc một chút, mọi người góp chút tiền, mở một cửa hàng chuyên bán máy truyền gọi ở quảng trường Thiên Mã. Mọi người chỉ cần phụ trách phí thu mua hoặc thuê tiệm, còn nguồn hàng thì tôi sẽ liên hệ cho mọi người, có thể buôn bán hàng trước rồi tính tiền sau!"

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Mọi người nghe thấy vậy đều trợn mắt lên nhìn.

Máy truyền gọi chính là cách gọi thông thường của máy Bp. Trước khi điện thoại di động vẫn chưa được phổ cập với quy mô lớn, thì ngành buôn bán này có thể coi là một trào lưu rất mới, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ là lúc đó giá tiền của một chiếc máy truyền rất đắt, tiền vốn mở cửa hàng quá lớn, nên mọi người chưa từng nghĩ tới.

Với những người có tiền lương như bình thường thì không thể làm được chuyện buôn bán lớn như vậy.

Bây giờ Liễu thiếu gia lại nói có thể bán hàng trước rồi tính tiền sau, đó chẳng phải là buôn bán không vốn sao?

"Liễu Tuấn, cậu không phải là đang lừa tôi đấy chứ?"

Vũ Viện Viện ngẩn ra một lúc, mới lớn tiếng nói.

Liễu Tuấn mỉm cười, ánh mắt kiên định.

Đám người Trình Tân Kiến lại mặt mày hớn hở, họ biết rằng vị thiếu gia này từ trước đến nay chưa từng nói hàm hồ trước mặt bọn họ, lời nói luôn có tính chân thực lớn.

"Để tôi nói với mọi người thế này nhé. Cái cửa hàng này mọi người đều có cổ phần, ai cũng không nhiều, ai cũng không ít. Nhưng mọi người không được ra mặt, hãy tìm một người đáng tin đi xử lí là được rồi. Đến lúc đó sẽ chia hoa hồng theo tỉ lệ của phần cho mỗi người. Tôi chỉ phụ trách giúp mọi người liên hệ nguồn hàng, việc quản lí nội bộ tôi không can thiệp. Ai mà gây chuyện thì xin lỗi, tự động rút cổ phần và đi khỏi."

Liễu Tuấn nói rất bình tĩnh.

Đám người Trình Tân Kiến không ngừng gật đầu.

Liễu thiếu gia đang đưa tiền cho họ tiêu, sao lại có thể gây chuyện được?

Vũ Viện Viện nhìn ánh mắt Liễu Tuấn, đã có chút thay đổi. Khi vừa bắt đầu cô ta còn cho rằng Liễu Tuấn đang dựa vào uy của cha hắn để nói bừa, không ngờ đám người này lại đều nghe lời Liễu Tuấn như vậy, coi hắn như là thần minh. Xem ra cách nhìn của mình đối với hắn có chút sai lệch rồi.

"Nói như vậy, dựng một cửa hàng cho mọi người cũng không phải là muốn mọi người phát tài. Nhưng thế giới bây giờ mọi người đều đang kiếm tiền, chỉ dựa vào tiền lương thì rất khó sống. Làm một cửa hàng bán máy truyền gọi cũng coi như là mọi người kiếm thêm một chút tiền mua thuốc, mua rượu mà thôi. Trong cuộc sống có khó khăn thì cứ nói với tôi, tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp. Nhưng, mọi người không thể tùy tiện đưa tay ra nhờ người khác, giống như bài vè thuận miệng từng nói, cái gì mà mấy kẻ làm quan đội mũ to, ăn hết nguyên cáo rồi lại ăn cả bị cáo, mọi người không được làm như thế, không thể để cha tôi mất mặt!"

Liễu Tuấn nghiêm túc, chậm rãi nói.

Mọi người đều không ngừng gật đầu.

Liễu Tuấn lại quay sang nói với Vũ Viện Viện: "Viện Viện, cô cũng vậy, nếu muốn kiếm tiền thì phải đường đường chính chính, không được tùy tiện mà tìm đường kiếm tiền lung tung. Mọi việc trong xã hội rất phức tạp, không cần thận sẽ liên lụy tới chú Vũ. Hiểu không?"

Vũ Viện Viện lần này lại không cứng họng với Liễu Tuấn nữa, ngoan ngoãn gật đầu. Hình như tên này có lúc cũng rất biết nói mấy câu có lí đấy chứ.