Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 421-2: Vào kinh tặng lễ (2)

"A, Tiểu Tuấn à, cái rương da này là của ai?"

"Của tôi. Có nhiều thứ phải làm phiền Bạch đại tiểu thư tiện thể đưa cho Bạch lão gia tử.”

"Một rương da lớn như vậy, tôi chính là không xách nổi!"

Bạch Dương nhất thời nổi lên một điểm sầu.

"Hắc hắc..”

Liễu nha nội cười một tiếng, đi truớc nộp phí xây dựng sân bay, một tay vẫn như cũ giơ lên ruơng da, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía lối đi trạm kiểm vé. Bạch Dương đầy bụng nghi ngờ đi theo phía sau, đợi thấy Liễu Tuấn móc ra vé máy bay, không khỏi lấy làm kinh hãi.

"Tiểu Tuấn…”

Liễu Tuấn cười nói: "Tôi không phải mới vừa nói rồi, bổn thiếu gia sẽ tự mình đưa Bạch đại tiểu thư quang vinh trở về kinh sư sao?"

"Cậu... Cậu theo tôi cùng nhau quay về thủ đô?"

"Đúng vậy, đỡ cho cô phải một mình đi đường tịch mịch!"

Liễu Tuấn nở nụ cười.

Giờ khắc này, trong lòng Bạch Dương vui mừng đến như muốn nổ tung ra, nếu không phải e ngại lắm thầy nhiều ma, có lẽ không nhịn được mà phải hảo hảo cho tiểu ngoan đồng mấy cái bạt tai nảy lửa.

Này... Người nầy cũng quá ghê tởm, lại chờ đến lúc này mới nói!

Ai ngờ điều này vẫn chưa hết, lên máy bay, vị trí của tiểu ngoan đồng lại có thể là cùng nàng gắt gao kề cùng một chỗ.

"Di, làm sao lại trùng hợp như vậy chứ?”

Bạch Dương trong đầu đều muốn nghĩ loạn thành một đoàn hồ nhão, có chút ngây ngốc mà hỏi thăm.

Liễu Tuấn liền "thương hại" lắc đầu, lại lại bĩu môi.

"Lại thế nào ?"

Bạch tiểu thư không nhịn được muốn làm ầm ĩ lên.

Nàng không chịu nổi nhất chính là thần thái tự cho là đúng, coi thường người khác của người này. Ngẫm lại vẫn là tiểu hài tử xấu xa trước đây thú vị hơn nhiều lắm, cả ngày đi theo phía sau phóng viên Bạch, một ngụm một ngụm đều "Bạch Dương tỷ tỷ" gọi đến cực kỳ thân thiết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy "vẻ ngưỡng mộ"... Có điều là, xin chờ một chút, người kia cho tới bây giờ đã không còn "ngưỡng mộ" qua đối với mình, cho tới bây giờ đều là kẻ trộm hề hề .

"Uy, Dương Dương, có phải khí trời quá lạnh, làm cho đầu của cô bị đông lạnh hay không ? Vé máy bay của cô là tôi giúp ngươi lấy!"

Bạch Dương bừng tinh đại ngộ, làm sao mình lại quên mất điều này chứ?

Xem ra chính mình quá mức vui vẻ, thực sự đầu thiếu suy nghĩ.

"Ai, Tiểu Tuấn, cậu đi thủ đô làm gì?"

Bạch Dương từ trong cặp da lấy ra một cái túi nhãn khô, lấy ra một viên, đặt tới trong tay Liễu Tuấn, hỏi.

Liễu Tuấn liền cho lão đại nàng một cái nhìn toàn lòng trắng.

"Có người hỏi như vậy sao? Chính là sợ cô tịch mịch, mới cùng cô trở lại. Vé máy bay trở lại vào ngày mai tôi cũng đã đều mua rồi."

Liễu nha nội nhất thời rất là khó chịu.

"Tôi không tin!"

Bạch Dương cau mũi, cong môi, thần thái cực kỳ mê người. Giờ khắc này, hắn lại nhớ tới Bạch bộ trưởng giống như là tiểu cô nương lúc mới vừa gặp mặt lúc tốt nghiệp trường học trước đây.

Liễu Tuấn nhất thời lại thấy có chút đờ ra.

"Kỳ thực chính là tiễn cô, một buổi tối có thể làm được chuyện gi? Tối đa gặp Bạch bá bá, bái phỏng Cầu bá bá một chút mà thôi"

Bạch Dương ngẫm lại cũng dúng, không khỏi thản nhiên cười, cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Một chuyến hành trình này, Bạch bộ trưởng vẫn đều là khóe miệng mỉm cười.

Liễu Tuấn liền âm thầm lắc đầu thở đài, xem ra yêu cầu của nữ nhân đối với hạnh phúc thực tại không cao, chỉ cần thoáng rút ra một chút thời gian bồi tiếp nàng, thinh thoảng cho nàng một cái ngạc nhiên ngoài ý muốn, cũng như vậy đủ rồi.

…………….

Đối với việc Liễu Tuấn bỗng nhiên đến thăm, Bạch Kiến Minh cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.

"Tiểu Tuấn, vào lễ mừng năm mới này, cháu chạy tới thủ đô làm gì?"

Sau khi chào hỏi qua đi, Bạch Kiến Minh hỏi Liễu Tuấn ngồi ở đối diện, ánh mắt nhấp nháy, tựa hồ muốn phỏng đoán thế giới nội tâm của tiểu tử này một chút. Liễu Tuấn cùng Bạch Kiến Minh cũng là quen biết, nhân vì quan hệ của Chu tiên sinh cùng Bạch Dương, Bạch Kiến Minh đối với vãn bối trẻ tuổi này rất là coi trọng.

"Không có đại sự gì, chỉ là thấy nhớ Bạch bá bá cùng bá mẫu, thuận tiện tiễn Bạch Dương tỷ tỷ về nhà."

Liễu Tuấn cười nói.

Bạch Kiến Minh mỉm cười, nói: "Cháu cùng Dương Dương gánh vác tại đoản ủy của tỉnh N, các hoạt động giáo dục làm ra rất không tồi."

"Hắc hắc, cái này đều là công lao của Bạch Dương tỷ tỷ, cháu chi là một tên lính hầu phất cờ hò reo mà thôi."

Tại trước mặt của Bạch Kiến Minh, Liễu nha nội rất là khiêm tốn.

Liếc mắt nhìn con gái đang cùng mẹ trò chuyện việc nhà, trên mặt Bạch Kiến Minh thoáng gật đầu, ý cười càng đậm.

"Bạch bá bá, một người bạn của cháu, tìm được một khối đá Thọ Sơn Điền Hoàng, nói là tài liệu để điêu khắc con dấu rất là tốt, cháu là không hiểu lắm, nghe Bạch Dương tỷ tỷ nói, bác là đài hành gia về phương diện này, cháu liền mang đến xin nhờ bác giám định và thường thức một chút"

Liễu Tuấn nói, liền móc từ trong túi ra một cái khối được bọc lụa màu đỏ, cẩn cẩn thận thận mở ra tại trên bàn trà.

Bạch Kiến Minh nhướng mày, lấy làm lạ hỏi: "Thọ Sơn Điển Hoàng? Rất hiếm có đó!"

Đá Thọ Sơn chủ yếu phân bố tại trong vùng phía bắc của thành phố Phúc Châu, trong đó lấy Điền Khanh Thạch là đá quý báu nhất, thạch chất cực kỳ ôn nhuận khả ái, có mỹ danh "Thạch Trung Chi Vương" (vua của đá ). Lịch sử điêu khác đá của Thọ Sơn đã lâu, có giá trị nghệ thuật cực cao. Bởi vì hơn một nghìn năm khai thác, Điền Hoàng thạch đã càng ngày càng hiếm thấy. Một khối Điền Hoàng Thạch mà Liễu Tuấn mang đến này, chính là Tiểu Thanh phải dùng tiền giá cao mua tới. Nghe Bạch Dương nói Bạch Kiến Minh thích "khắc dấu", Liễu Tuấn liền đem khối Điền Hòàng Thạch hiếm thấy này tới làm quà tặng.

Một chuyến tới Bắc Kinh này của hắn, ý nghĩa chính là tới "tặng lễ", Điền Hoàng Thạch đưa cho Bạch Kiến Minh, một bức bản dập khắc đá thời kì Bắc Ngụy khác đưa cho Chu tiên sinh.

Hai người sư huynh đệ này, đều là loại quan viên không tầm thường rất nặng nho nhã, cùng Liễu Tuấn có quan hệ sâu đậm, tặng quà tặng như vậy có vẻ có thưởng thức không tầm thường, lại không đến mức khiến cho Bạch Kiến Minh hiểu nhầm, lại cực kỳ thích hợp.

Hiển nhiên nhân sự cao tầng sắp lại gần giật lại màn che ở quy mô lớn, đang ở quan trường, dự đoán trước chính là phần nên làm.

Bạch Dương cung cấp "tình báo” thập phần chuẩn xác, Bạch Kiến Minh quả nhiên đối với khối Điền Hoàng Thạch kia rất là thích, yêu thích không buông tay.

"Bạch bá bá nếu như thích, cháu tặng cho bác, dù sao cháu cũng không cần tới nó."

Liễu Tuấn rất là tùy ý nói.

"Thế nào, muốn hối lộ tôi?"

Bạch Kiến Minh mang theo nụ cười, ánh mắt lại sắc bén lên.

Liễu Tuấn cười nói: "Cháu thật ra rất muốn hối lộ Bạch bá bá, đáng tiếc còn thiếu tư cách. Một khối thạch đầu, dù quý trọng cũng bất quá là hai bà nghìn đồng tiền, lễ mừng năm mới, làm vãn bối luôn luôn phải tận sức dâng chút hiếu tâm mới đúng!"

Bạch Kiến Minh nở nụ cười, ung dung cầm khối Điền Hoàng Thạch, nói: "Tốt lắm, tôi liền nhận. Ba phương ấn, một phương đưa cho Dặt Phi, một cái khác tặng cho cháu, sang năm kêu Dương Dương mang quà cho cháu đi."

"Đa tạ bá bá ban thưởng hậu!"

Liễu Tuấn đứng dậy, quy củ cúc cung cúi một cái.

Việc "ban ấn" của phó bộ trưởng, ngụ ý sao có thể là bình thường?

…………………

Tết âm lịch năm 92, Liễu nha nội bận đến rối tinh rối mù.

Mùng một Tết đương nhiên là đi qua ở Thường Ủy Viện Tinh ủy, cũng chỉ có ngày này, mới thoáng thanh nhàn một chút. Khách nhân đến nhà bái phỏng tuy nhiều, đều chi là hơi ngồi xuống một chút, trò chuyện lên vài câu, sau lại thấy người khác vừa đến, người phía trước lập tức rất thức thời đứng dậy cáo từ. Tới cấp bậc này như Liễu Tấn Tài rồi, cán bộ muốn lợi dụng lễ mừng năm mới tới liên hệ cảm tình, có thể dùng từ "nhiều như cá diếc trên sông" để hình dung. Nhưng mà chính là bởi vì nhan viêc đến nhà thăm hỏi nhiều lắm, ai cũng không thể ngồi lâu không đi. Tất cả mọi người biết, cái "thời gian hoàng kim" này, chủ yếu chính là tới lộ một khuôn mặt, làm cho Liễu bí thư có một cái ấn tượng đối với ngươi.

Ngoại trừ cán bộ của thành phố Đại Trừ, phía tinh ủy đoàn cũng có một ít người đến đây chúc tết vấn an Liễu Tuấn hiện nay cũng là một lãnh đạo không lớn không nhỏ, phân lượng tại Tỉnh Ủy đoàn càng ngày càng nặng. Thừa dịp hắn bây giờ xây dựng vây cánh, lên xe lúc ngưỡng cửa còn tương đối thấp, đối với con đường làm quan về sau chính là rất có trợ giúp.

Có điều là một chút khách nhân tới tối nay, cũng không nhìn thấy được Liễu nha nội.

Liễu Tuấn không cần ở nhà tiếp khách, hắn gánh vác trọng trách tới chúc tết mấy đại lão cấp quan trọng. Đi trước tới trong nhà của Nghiêm Ngọc Thành, chào hỏi năm mới với nhạc phụ nhạc mẫu, kéo cái bàn tay nhỏ của Nghiêm Phi, rồi bắt đầu một nhà một nhà đi thăm hỏi tiếp nữa. Những người như Liêu Khánh Khai, Trương Quang Minh, Duẫn Bảo Thanh, Diệp Xuân Lâm, Bộ trưởng tổ chức Dương Nghi An, bí thư tinh ủy Truờng Chu Ba, Vũ Thu Hàn, Long Thiết Quân cùng Lương Quốc Cường, đều là phải đến nhà từng người một.

Lúc lễ mừng năm mới ngày trước, với những đại lão cấp quan trọng này, đều là Liễu Tấn Tài tự mình dẫn con trai đến nhà chúc tết. Có điều là năm nay bất đồng, thứ nhất là Liễu Tấn Tài nhậm chức Thường ủy của Tỉnh Ủy cũng đã gần hai năm, không còn là "người mới" của Tỉnh Ủy nữa. Thứ hai Liễu nha nội chính thức tiến nhập vào bộ phận then chốt, đồng thời cũng quang vinh nhậm chức phó bộ truởng, trong các tiểu bối cũng được xem như là nhân vật nổi tiếng, dẫn vị hôn thê đi chúc tết các chú các bác, cũng không tính là mất cấp bậc lễ nghĩa.