- Về sau, dân chúng của thành Ngộ Đạo gần như bị Phật tông và người của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông giết sạch, thành Ngộ Đạo cũng bị hủy hoại. Nhưng đứa bé kia được dân chúng thành Ngộ Đạo bảo vệ, giống như Tang Loạn, ăn cơm nhiều nhà mà lớn lên. Về sau cùng với một ít dân chúng thành Ngộ Đạo còn sống sinh hoạt ở vùng núi hoang dã.
Nói xong những lời này, Tang Táp Táp liếc nhìn Phương Giải một cái, phát hiện trong mắt đối phương cũng có chút thương cảm.
Chuyện xưa đến chỗ này, dường như không cần kể tiếp nữa rồi. Về sau không cần Tang Táp Táp kể tiếp, Phương Giải cũng đoán được phần lớn. Phật tông tuyên dương, một nghìn năm trước đại thảo nguyên bị Ác ma thống trị, dân chúng khổ không thể tả. Lúc này, gia tộc Hoàng Kim Khoát Khắc Đài Mông dũng cảm đứng dậy, dẫn dắt người trong thảo nguyên phản kháng sự thống trị của Ác ma.
Mà trong trận chiến này, người phát ra tính quyết định tất nhiên là Đại Luân Minh Vương được người đời kính trọng và ngưỡng mộ. Minh Vương dẫn theo đệ tử của mình liều chết chiến đấu với Ác ma, cuối cùng đánh chết Ác ma, thành công trợ giúp gia tộc Khoát Khắc Đài Mông dựng lên một đế quốc mới, tên là Mông Nguyên.
Việc này được người của Phật tông tuyên dương suốt trên thảo nguyên, nghe nhiều đều thuộc. Cho dù là đứa trẻ con vài tuổi, cũng có thể kích động kể lại giai đoạn truyền kỳ này.
Tang Táp Táp lâm vào trầm mặc, Phương Giải cũng lâm vào trầm mặc.
Qua hồi lâu, Phương Giải chợt nhớ tới cái gì đó, hắn chỉ bạch sư nói:
- Chính là nó?
Tang Táp Táp khẽ lắc đầu:
- Tất nhiên không phải…Nó không biết tu hành, làm sao sống được hơn một nghìn năm? Nó là hậu đại của bạch sư từng làm tọa kỵ cho Tang Loạn. Tuy rằng ta chưa từng gặp qua nó, nhưng lúc nó mới nhìn thấy ta liền cảm thấy thân thiết, nên nó mới đi theo.
Phương Giải cười cười:
- May mà không phải, bằng không bên cạnh có một lão yêu ngàn năm chẳng phải khiến người ta lo lắng sao. Giờ cô có thể nói cho ta vì sao lại tặng cuốn bút ký này cho ta, vì sao phải vượt ngàn dặm xa xôi để kể cho ta chuyện xưa đó?
Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, sau đó từ từ gỡ khăn lụa màu vàng trên mặt xuống.
Thời khắc này, Phương Giải ngừng thở.
Đây là một khuôn mặt chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, tuyệt mỹ.
Không tìm được từ nào khác để diễn tả nữa, bởi vì bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều là dư thừa. Phương Giải thấy qua nhiều nữ tử, không ít nghiêng nước nghiêng thành. Cho dù ba nữ nhân bên cạnh hắn hiện tại, cũng có mỹ mạo khiến người ta vừa nhìn liền khó quên. Huống chi hắn còn từng gặp qua một nữ nhân không có một tỳ vết nào như Mạt Ngưng Chi. Nhưng hắn vẫn bị dung nhan này hấp dẫn không thể rời mắt đi được.
- Bởi vì ta là hậu nhân của Tang Loạn.
Tang Táp Táp chỉnh lại sợi tóc rủ xuống, đầu cúi thấp, khuôn mặt đỏ ửng. Thế gian này có rất nhiều loại hoa, nhưng không có bất kỳ bông hoa nào kiều diễm bằng hai má của nàng.
- Ta là hậu nhân duy nhất của Tang Loạn, hơn nữa, còn là nữ tử duy nhất trong nghìn năm qua…Hậu nhân của Tang Loạn luôn có một đời con, ta cũng không ngoại lệ, không có huynh đệ tỷ muội nào. Có lẽ là do số mạng, phụ thân ta, ông nội ta, đều gặp được thê tử hoàn mỹ nhất trong sinh mạng của bọn họ. Có lẽ là vì nguyền rủa, nếu như hậu nhân của Tang Loạn tùy tiện kết hôn với một nữ tử nào đó, thì gia tộc không thể kéo dài…May mắn chính là, hậu nhân Tang Loạn giống như là Tang Loạn, luôn gặp được một nửa kia của bọn họ.
- Nữ tử phải là người có thể chất hoàn mỹ tự nhiên nhất, thì mới kết hợp được với hậu nhân của Tang Loạn. Có lẽ là vì ác khí trên người Tang Loạn quá nặng, chỉ có nữ tử như vậy mới có thể hóa giải được ác khí.
Nàng ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Phương Giải hơi kinh ngạc, rốt cuộc hiểu ra.
Tang Táp Táp nói rất nhỏ:
- Tuy rằng Tang Loạn là một ngôi sao tại họa, làm ra nhiều sát nghiệt, nhưng dù sao hắn cũng là tổ tiên của ta, ta không thể để Tang gia tuyệt tự.
Phương Giải phát hiện khuôn mặt của mình còn nóng hơn cả Tang Táp Táp, hắn cười ngượng, cũng cúi đầu nói:
- Ta đã hiểu, tổ tông của cô đều có thể gặp được nữ tử có thể chất tự nhiên, sau đó kết hợp kéo dài hậu đại. Nhưng…cô là hậu nhân duy nhất của Tang Loạn là nữ, hơn nữa, cô trời sinh liền có thể chất tự nhiên. Vậy…vì sao lại là ta?
Phương Giải hỏi.
- Bởi vì Hỗn Độn lựa chọn ngươi.
Tang Táp Táp cúi thấp đầu nói:
- Người mà bạch sư Hỗn Độn lựa chọn, là người giống với Tang Loạn. Lúc trước Tang Loạn trầm tư ở dưới tàng cây núi Ngộ Đạo, bạch sư còn rất nhỏ nằm bên cạnh hắn. Nó vẫn một mưc ở đó không rời đi. Cho tới nay, bên cạnh hậu nhân Tang gia đều có bạch sư làm bạn, nhưng tổ tông của ta một mực không xuất thế, vẫn sinh hoạt ở trong núi. Lúc mẫu thân của ta mang bầu, bạch sư bỗng nhiên rời đi, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa. Về sau ta được sinh ra, phụ thân mẫu thân mới hiểu được vì sao bạch sư lại rời đi…bởi vì ta là con gái.
- Ta chưa từng gặp qua nó, nhưng chắc nó không xa lạ gì với ta.
Tang Táp Táp cúi càng ngày càng thấp, đã không thấy mặt nàng:
- Phụ thân cảm thấy đáng tiếc, nhưng không biết làm thế nào. Bởi vì ngay cả bọn ta cũng không thể xác định nguyên nhân tại sao. Con cháu Tang gia chỉ có một đời, cho nên mặc dù phụ thân muốn sinh một đứa nữa thì cũng không có cơ hội. Cho nên, hàng ngàn năm qua, ta là truyền nhân duy nhất của Tang gia rời núi nhập thế. Bởi vì Hỗn Độn ở thảo nguyên, cho nên ta cũng tới thảo nguyên. Những năm gần đây ta luôn âm thầm quan sát Hỗn Độn, ta biết rằng nó nhất định sẽ tìm được chủ nhân thích hợp…
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, dung nhan tuyệt mỹ đã giấu sau hai gối.
- Ý cô là…
Phương Giải hơi cau mày, có chút không xác định:
- Sở dĩ bạch sư Hỗn Độn lựa chọn ta, là vì ta và tổ tiên Tang Loạn của cô có thể chất giống nhau?
- Đúng vậy…
Sắc mặt của Phương Giải trở nên có chút khó coi, sau đó hỏi một câu khiến Tang Táp Táp vô cùng kinh ngạc:
- Liệu có khả năng ta là anh trai hoặc là em trai của cô không? Đúng rồi, cô bao nhiêu tuổi?
- Ta…
Tang Táp Táp há miệng, sau đó lẩm bẩm nói:
- Đã nói qua Tang gia mấy đời chỉ có một con nối dõi…
…
…
Gió thổi xuyên qua rừng cậy, lay động những bông hoa, cũng làm rối mái tóc dài mềm mại của Tang Táp Táp. Nàng trầm mặc một lúc rồi đỏ mặt hỏi Phương Giải:
- Ngươi có bằng lòng hay không?
Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó rất dối lòng lắc đầu:
- Ta chỉ hy vọng cô suy nghĩ thật kỹ, chuyện như vậy…không nên tùy tiện. Hơn nữa nơi này không tốt lắm đâu.
Tang Táp Táp nhăn nhó nói:
- Lúc Tang Loạn gặp được vợ của hắn, liền lấy bạch sư làm giường.
Phương Giải giật mình à lên một tiếng, vô thức liếc nhìn bạch sư. Chợt phát hiện bộ lưng mềm mại ấm áp của nó đúng là chỗ lý tưởng. Mà bạch sư Hỗn Độn hơi mờ mịt nhìn Phương Giải, lại nhìn Tang Táp Táp, dường như hoàn toàn không biết mình sắm vai gì trong chuyện này.
Phương Giải sửng sốt một hồi lâu, sau đó hít sâu vào một hơi.
Hắn đứng dậy, nhìn Tang Táp Táp, rất chân thành nói:
- Nếu ta nói ‘Ta không muốn’ thì ngay cả ta cũng không tin, nếu ta nói mấy lời đạo mạo thì ngay cả ta cũng cảm thấy mình già mồm cãi láo. Nữ tử như cô, bất kể là ai cũng sinh lòng ái mộ. Nói thật, cô là nữ tử mà ta thấy xinh đẹp nhất, chỉ cần không ngốc sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt cô. Cô có thể dùng hết dũng khí nói ra lời này, trong lòng ta phải kính nể. Bởi vì ta nhìn ra được, cô còn thuần khiết hơn cả ngọc.
- Nhưng…
Phương Giải dừng lại một chút rồi nói:
- Nếu hiện tại ta đồng ý sau đó chúng ta thực sự làm chuyện đó, thì cô có hối hận không? Chỉ vì một truyền thuyết liền trao thân cho một người xa lạ, mặc dù là nối dõi tông đường cho họ Tang, nhưng đây cũng không phải là một chuyện tùy tiện. Có lẽ cô đã vì chuyện này mà chuẩn bị thật lâu, cũng cho rằng đây là chuyện đương nhiên. Nhưng ta thì không làm được!
- Vì sao?
Tang Táp Táp hỏi:
- Ngươi thấy khó khăn?
Phương Giải nhìn ra ngoài rừng cây, tuy không thấy gì nhưng tựa hồ cảm nhận được sự lo lắng của mấy người Mộc Tiểu Yêu. Sau đó hắn nhớ tới những lời Mộc Tiểu Yêu nói không lâu trước, còn có vẻ đỏ ửng đáng yêu lúc nói ra những lời đó.
“Muội muốn sinh cho huynh một đứa bé. Muội đã không còn trẻ nữa rồi, đã lớn hơn mấy nàng kia rồi”
Lời này vẫn còn rõ ràng bên tai Phương Giải.
Phương Giải cười cười, bầu trời như trong vắt hơn.
- Cô muốn phụ trách Tang gia của cô, cho nên mới vượt ngàn dặm xa xôi tìm ta. Với ta mà nói chưa tới cảm động, chỉ là hơi bất ngờ. Nếu nói mất hứng chắc cô không tin phải không? Nhưng ta cũng phải phụ trách nữ nhân của mình, phải phụ trách với chính mình, phụ trách với hậu đại của mình.
- Cái gì?
Tang Táp Táp nghe không hiểu ý của Phương Giải.
- Trước khi đi vào rừng cây, cô cũng thấy đấy, ba nữ nhân phía sau ta đều là nữ nhân của ta. Mặc dù hiện tại ta rất muốn đẩy ngã cô xuống, nhưng ta phải nhịn lại để trở về thảo luận với mấy nàng ấy. Đây không phải là già mồm cãi láo, mà là chuyện nhất định phải làm. Ta nghĩ cùng ta làm, là hai chuyện khác nhau, đây là vì sao ta nói ta phải phụ trách với nữ nhân của mình. Mặc kệ cô thừa nhận hay không thừa nhận, nếu quả thực xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng là nữ nhân của ta, ta cũng sẽ phụ trách cô.
- Ta không phải.
Tang Táp Táp lắc đầu:
- Ta chỉ tới tìm người thích hợp, rồi làm một chuyện nhất định phải làm.
- Vậy thì ta đây càng không vui.
Phương Giải cười cười nói:
- Trong mắt ta, cô giống như thánh nữ băng thanh ngọc khiết, cho dù ta mới chỉ gặp cô lần đầu. Nói thô tục chút, thì ngủ với người mà mình coi như thánh nữ đúng là một chuyện khiến người ta kiêu ngạo. Nhưng vì sao ta phải nghe theo lời cô, là vì cô rất đẹp?
Tang Táp Táp hiển nhiên hơi sửng sốt, sau đó nhìn Phương Giải, rất nghiêm túc nói:
- Ta nghĩ, những cái này không phải là lý do mà ngươi cự tuyệt ta. Vừa rồi ngươi hỏi ta nhiều điều, ta có thể cảm giác được ngươi đã động tâm với ta, có phải không? Ta có thể nói cho ngươi biết, ta nhỏ tuổi hơn ngươi. Nếu ngươi cho rằng đây là một giao dịch, thì ngươi có thể nói điều kiện của ngươi.
Phương Giải thở dài:
- Cô đúng là một người không biết cách nói chuyện. Cô có biết lời này khác nào làm nhục người khác không?
- Xin lỗi…
Tang Táp Táp liếc nhìn Phương Giải một cái, cúi đầu nói:
- Ngươi nên biết, lúc cha ta nhìn thấy ta là con gái, tuyệt vọng tới cỡ nào. Ngay cả Hỗn Độn đều rời khỏi ông ấy, chẳng lẽ sự bi ai này không thể khiến ngươi có một chút thông cảm? Ta chỉ muốn trấn an trái tim của ông ấy mà thôi, cũng không muốn Tang gia tuyệt hậu.
- Cô có đạo lý của cô, ta có đạo lý của ta.
Phương Giải sửa sang lại quần áo, chỉ chỉ bốn phía, nói:
- Nơi này không tệ, kỳ thực ta rất thích dã chiến, nhưng hôm nay ta không vui.
- Vậy ngày mai?
Tang Táp Táp truy vấn.
- Cô rất vội à?
Phương Giải hỏi:
- Vì sao vội vậy?
Tang Táp Táp trầm mặc một lúc, nhìn Phương Giải, nhấn mạnh nói:
- Bởi vì không lâu nữa ngươi sẽ chết. Trước khi ngươi chết ta phải hoàn thành xong chuyện này.
Trong lòng Phương Giải hơi căng thẳng, sau đó lắc đầu:
- Đại Quốc Sư Mông Nguyên à…tuy rằng cô là kỳ tài sáng lập nên một tông môn, nhưng có phải cô lừa bịp đã quen nên tưởng rằng mình thực sự có khả năng nhìn thấu tương lai? Cô nói không bao lâu nữa ta sẽ chết, vậy cô nói xem vì sao ta chết?
- Bởi vì Minh Vương không chết, hiện tại y sốt ruốt muốn có ngươi hơn là La Diệu.
Câu trả lời của Tang Táp Táp rất chân thành.
Phương Giải sợ run lên, vẫn duy trì mỉm cười:
- Cô có chuyện không biết, bất kể là La Diệu hay là Minh Vương, đều không liên quan gì tới ta. Vừa rồi có câu ta vốn không muốn nói, nhưng hiện tại nhất định phải nói rõ với cô. Cô nói hy vọng kéo dài huyết mạch của Tang gai, cho nên mới tìm tới ta…Chuyện này từ đầu tới cuối cô đã sai rồi, không phải cô không tìm đúng người, mà là cô không hiểu căn bản sự việc.
Phương Giải chỉ vào mũi mình, chân thành nói:
- Cho dù cô có cốt nhục của ta, thì đứa con cũng không phải họ Tang, mà là họ Phương, hiểu không?