Tang Táp Táp cúi đầu nói chuyện, mắt nhìn vào ngón tay mình:
- Sau khi Tang Loạn trở lại núi Ngộ Đạo, hắn hoàn thành hứa hẹn lúc đầu, xây dựng một tòa thành hùng vĩ ở dưới chân núi Ngộ Đạo. Mỗi dân chúng ở dưới chân núi đều được ban cho một tòa nhà lớn, rất đồ sộ. Bọn họ cũng không cần phải làm lụng vất vả nữa, mà được hưởng dân chúng ở địa phương khác cung phụng. Lương thực và tiền bạc mà quân đội đoạt được không ngừng vận chuyển tới thành Ngộ Đạo. Nghe nói số lượng nhiều tới mức tòa thành khổng lồ đó cũng không chứa hết. Vàng bạc từ ngoài cửa thành đổ xuống, thật giống như một con sông lớn.
- Sau đó Tang Loạn phái 19 Loạn ma mang theo quân đội biến Thiết Lưu Quốc, quốc gia từng khi nhục dân chúng núi Ngộ Đạo, thành bình địa. Mấy trăm vạn dân chúng Thiết Lưu Quốc bị giết, người còn lại bị bắt tới thành Ngộ Đạo làm đầy tớ. Khả Hãn Thiết Lưu Quốc bị 19 Loạn ma đóng đinh trên đô thành Thiết Lưu Quốc, mặc cho thi thể dầm mưa dãi nắng, không ai quan tâm.
- Từ đó trở đi, ma tính của Tang Loạn càng ngày càng đậm. Dường như y không khống chế nổi dục vọng của mình, chỉ biết giết hại và chinh phạt. Về sau y đã khống chế được toàn bộ thảo nguyên, hạ lệnh người trên đại thảo nguyên mang tất cả nữ tử từ mười lăm tuổi tới hai mươi tuổi tới thành Ngộ Đạo để hắn chọn vợ, bởi vì hắn cảm thấy cô đơn, không ai chia sẻ sự tịch mịch với hắn vào ban đêm. Cũng không biết có bao nhiêu gia đình bị tru sát vì phản kháng, cũng không biết có bao nhiêu nữ tử chết đói chết rét trên đường đi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta có nghe qua về đoạn lịch sử này. Người Phật tông thường xuyên lấy chuyện này để nói về tội ác của Tang Loạn. Phật tông nói có vô số nữ tử trên chết đường đi, bởi vì thi thể quá nhiều cho nên dã thú trên thảo nguyên càng thêm càn rỡ. Bởi vì ăn thịt quá nhiều, thậm chí xuất hiện thỏ hoang to như con trâu…Chuyện như vậy tất nhiên là bịa đặt, nhưng lại lừa gạt được rất nhiều người.
Tang Táp Táp nói:
- Đương nhiên không xuất hiện thỏ hoang to như con trâu, nhưng quả thực chết rất nhiều người. Nếu có bộ tộc nào chậm trễ bị Tang Loạn biết, hắn liền phái quân đội giết cả bộ tộc đó. Tuy rằng hắn là tổ tiên của ta, nhưng ta không thể nói đỡ cho hắn. Những việc này đều là sự thật, là chuyện ác mà chính tay hắn làm. Bức bách các bộ tộc dâng nữ tử còn trẻ, mãi tới khi mùa xuân năm thứ hai mới chấm dứt, bởi vì…
Tang Táp Táp dừng lại một chút:
- Tang Loạn gặp được vợ của hắn.
Nàng chỉ vào cuốn bút ký:
- Chuyện trong mười năm từ lúc Tang Loạn rời khỏi núi Ngộ Đạo rồi trở về đều ghi rõ ràng trong cuốn bút ký đó, nhưng hắn trở lại núi Ngộ Đạo rồi bình diệt Thiết Lưu Quốc, hắn chỉ viết xuống có một việc. Đó là tờ cuối cùng…ngươi có thể tự lật xem.
Phương Giải lật tới tờ cuối cùng, quả nhiên trên đó chỉ có một đoạn văn mơ hồ.
“Hôm nay Hỗn Độn rất bất an, cứ đi qua đi lại trước người ta. Ta hỏi nó muốn làm gì, nó ra hiệu cho ta cưỡi lên. Sau đó nó mang theo ta rời khỏi thành Ngộ Đạo rồi gặp được nàng ở dưới chân núi. Nàng từ bên kia thảo nguyên tới, bàn chân trần vượt mấy vạn dặm đường, nhưng chân nàng vẫn hoàn mỹ vô hạn như vậy. Thời khắc gặp nàng, ta liền biết nàng chính là thê tử của ta. Ta muốn giữ lấy nàng, nàng chỉ thuộc về một mình ta mà thôi”
“Ta đỡ nàng ngồi lên lưng Hỗn Độn, rồi nói rằng về sau nàng chính là của ta. Nàng không sợ hãi, gật đầu nói vâng, nhưng yêu cầu ta phải thả tất cả những nữ nhân khác về nhà, còn cam đoan các nàng đó phải sống. Ta nói đồng ý, có mình nàng là đủ rồi. Có lẽ đây là lần cuối cùng ta ghi chép chuyện của ta, bởi vì về sau ta không còn thời gian rảnh nữa rồi. Có nàng bên cạnh, ta đâu còn thời gian làm những chuyện khác?”
Về sau quả thực không thấy viết tiếp.
Phương Giải thở dài:
- Chắc nàng ấy tới chính là để khuyên nhủ Tang Loạn.
- Có lẽ là vậy.
Tang Táp Táp cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng ta càng muốn tin tưởng, bọn họ là yêu nhau.
…
…
Bút ký tới trang cuối.
- Về sau thì sao?
Phương Giải hỏi.
- Về sau Tang Loạn thay đổi rất nhiều. Vợ của hắn có lẽ chính là tiên nữ mà ông trời phái xuống, tẩy rửa sự thô bạo và tà ác của hắn. Hắn dần dần khôi phục sự thiện lương, khuôn mặt cũng tươi cười nhiều hơn. Hắn hủy bỏ không ít pháp lệnh khắc nghiệt, giúp cuộc sống của người dân yên ổn hơn.
- Lúc đó có lẽ Tang Loạn là người hạnh phúc nhất, bởi vì bên cạnh hắn có người vợ mà hắn yêu nhất, có người bạn tốt nhất. Thậm chí hắn đình chỉ khuếch trương lãnh thổ, bằng không…có lẽ hơn một nghìn năm trước quân đội thảo nguyên đã lướt qua núi Lang Nhũ tiến vào Trung Nguyên rồi. Tất cả cuộc cống của hắn đều có vợ của hắn. Hai người cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn, cùng đi chơi, mọi chuyện hắn đều giao hết cho bạn tốt của hắn xử lý, bởi vì hắn tin tưởng vào bạn của mình.
Tang Táp Táp nói:
- Có lẽ chính từ lúc đó, người bạn tốt nhất của hắn quyết định diệt trừ hắn. Vài năm kế tiếp, Tang Loạn chỉ cùng vợ của hắn đi dạo chơi bên ngoài, không quay về núi Ngộ Đạo. Bằng hữu người Hán của hắn bắt đầu tiếp quản quốc gia khổng lồ này, khiến cho dân chúng của quốc gia này sinh hoạt càng thêm khốn khổ. Người Hán dùng danh nghĩa của Tang Loạn ban bố rất nhiều luật pháp khắc nghiệt, người chết càng nhiều, thì càng thêm oán hận Tang Loạn. Nhưng mọi người làm sao biết được, người mà bọn họ oán hận đang trải qua những ngày bình yên bên cạnh vợ mình?
- Vừa lúc đó, có một tông môn tên là Phật tông lặng lẽ quật khởi trong đám dân chúng. Người Phật tông tuyên dương hướng thiện, tiên đoán rằng sẽ có một sứ giả mà ông trời chỉ định từ Đại Tuyết Sơn đi xuống, giết chết Ác ma Tang Loạn, cứu người thảo nguyên ra khỏi biển khổ.
Tang Táp Táp nói:
- Về sau lúc Tang Loạn trở lại núi Ngộ Đạo, Phật tông đã có rất nhiều tín đồ thảo nguyên rồi. Chính vì phát hiện chuyện này nên hắn mới gấp gáp trở về, chất vất bằng hữu người Hán vì sao không lập tức ngăn cản chuyện này phát sinh. Bằng hữu người Hán nói rằng không sao, không phải lời tiên đoán nói rằng sứ giả thần linh kia sẽ từ Đại Tuyết Sơn đi xuống đó sao? Vậy thì chúng ta liền chinh phục Đại Tuyết Sơn, khiến cho đám ngu dân kia nhìn thấy lời tiên đoán đó sao mà buồn cười.
- Tang Loạn đồng ý với đề nghị của bạn hắn, triệu tập 50 vạn đại quân, ép theo hàng triệu dân chúng tới Đại Tuyết Sơn. Quân đội đốc thúc dân chúng, dùng thời gian mười năm, kiến tạo một tòa cung điện nguy nga trên vách đá Đại Tuyết Sơn. Bằng hữu người Hán của Tang Loạn nói, nếu lời tiên đoán nói rằng trên Đại Tuyết Sơn có Thánh nhân đi ra, vậy thì di chuyển cả thủ đô lên Đại Tuyết Sơn, xem Thánh nhân có chui ra từ nền gạch không?
- Tang Loạn rất đắc ý, hắn càng thêm tin tưởng người Hán, bảo người Hán đốc thúc xây dựng thành Tuyết Sơn. Mười năm đó, không biết có bao nhiêu dân chúng bị chết ở Đại Tuyết Sơn mới xây dựng xong một tòa kiến trúc rộng lớn. Mà lúc này, tín đồ của Phật tông càng ngày càng nhiều. Mọi người phẫn hận Tang Loạn hoang dâm vô đạo, vì một lời tiên đoán mà không ngờ phát động mấy trăm vạn người lên Đại Tuyết Sơn xây dựng đô thành. Đây cũng là một trong những tội ác không thể tha thứ của Tang Loạn mà về sau người của Phật tông tuyên dương.
Phương Giải lắc đầu:
- Thủ đoạn của Đại Luân Minh Vương thật ghê gớm…Mượn Tang Loạn để xây dựng Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn, về sau lại gán mọi tội danh cho Tang Loạn.
Tang Táp Táp gật đầu:
- Mười năm sau, Đô thành xây xong trên Đại Tuyết Sơn, bằng hữu người Hán bảo Tang Loạn dời thủ đô tới Đại Tuyết Sơn. Người Hán nói với hắn rằng, đó là nơi cao nhất thiên hạ tuy rằng hiểm trở, nhưng chỉ có vương giả chân chính mới xứng ở đó. Tang Loạn vui vẻ đi lên đó sống, mang theo vợ của hắn. Vợ của hắn rất ưu thương, nói với hắn rằng nếu tiếp tục như vậy thiên hạ sẽ loạn. Tang Loạn không thèm để ý, bởi vì hắn là người mạnh nhất thiên hạ này.
- Lại về sau, vợ hắn có bầu. Khoát Khắc Đài Mông Biệt, một trong 19 Loạn ma dâng lên một cây sâm ngàn năm là hạ lễ, Tang Loạn rất cao hứng…
Nghe tới đây, tim Phương Giải liền đập thình thịch.
- Ngày hôm sau, thê tử của Tang Loạn uống xong bát canh sâm liền chết vì trúng độc. Tang Loạn giận dữ, hạ lệnh giết cả nhà Khoát Khắc Đài Mông Biệt. Chính vào ngày dó, phản loạn bắt đầu. Người Hán bảo 19 Loạn ma liên hợp lại phản kháng Tang Loạn. Bởi vì đã mười mấy năm Tang Loạn đã không ở cùng thuộc hạ của mình rồi, cho nên bọn họ đã mất đi sự tôn kính với Tang Loạn, chỉ có một số ít người e ngại. Nhưng khi số lượng phản loạn lên tới con số nhất định, thì e ngại liền vứt đi chín tầng mây.
- Tang Loạn đi xuống Đại Tuyết Sơn, bốn phía đều là binh lính tạo phản. Hắn vừa đi vừa giết, giết hết cả 19 Loạn ma. Chí ít có mấy nghìn người chết trong tay của hắn. Tang Loạn giống như bị điên, tới chỗ nào liền giết chỗ đó, không ai có thể ngăn cản. Ngay lúc hắn khiến cho phản loạn mất hết dũng khí phải lùi lại, chuẩn bị ôm thê tử trở về núi Ngộ Đạo, thì người Hán tới.
Thanh âm của Tang Táp Táp rất nhẹ:
- Người Hán mặc quần áo màu vàng, khoác cà sa đỏ, mỗi một bước đi đều nở hoa sen. Vô số đệ tử Phật tông đi theo sau người Hán, sắc mặt kiên nghị. Phía sau đệ tử Phật tông là vô số dân chúng thảo nguyên, bọn họ rốt cuộc không chịu được chính sách tàn bạo mà chuẩn bị phản kháng.
- Lúc ấy chắc Tang Loạn rất tức giận.
Phương Giải lẩm bẩm nói.
Tang Táp Táp gật đầu:
- Không phải là tức giận, mà là tuyệt vọng…Thê tử mà hắn yêu nhất đã chết, bằng hữu tốt nhất của hắn đã phản loạn, còn điều gì tuyệt vọng hơn nữa? Cho nên hắn lựa chọn tự sát, dùng cái chết để chấm dứt cuộc đời của mình.
- Tự sát?
Phương Giải kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy.
Tang Táp Táp gật đầu:
- Ngoại trừ chính hắn muốn chết ra, dù là ai cũng không thể giết được hắn. Bởi hắn là vô địch chân chính, cho dù là Minh Vương có tu vị đại thành cũng kém quá xa. Sau khi hắn chết, bạch sư mang theo thi thể hai vợ chồng xông ra ngoài. Bạch sư là sinh linh chạy nhanh nhất thiên hạ, không ai có thể đuổi kịp. Bạch sư mang theo thi thể hai người chạy về núi Ngộ Đạo. Lúc này mọi người mới phát hiện ở giữa hai cỗ thi thể còn có một đứa trẻ con, là vợ của hắn sinh ra. Bạch sư cắn đứt cuống rốn, mà đứa bé kia không ngờ rằng không chết…
- Lại về sau…Minh Vương dẫn theo gia tộc Khoát Khắc Đài Mông và quân đội trở về núi Ngộ Đạo…