Phương Giải áy náy cười nói với Tang Táp Táp:
- Kỳ thực vừa rồi lúc ta nói những lời đó, ngay cả ta cũng giật mình, hiện tại bắt đầu hơi hối hận rồi, cho nên ta muốn lập tức rời đi. Nhìn cô thêm một khắc thì sự kháng cự của ta càng yếu, cho nên cứ như vậy đi, ta về trước. Chào tạm biệt Đại Quốc Sư.
Tang Táp Táp dường như rất khó lý giải:
- Chẳng phải nam nhân các ngươi rất thích làm việc đó sao?
Phương Giải gật đầu:
- Thích a, không có mấy người không thích. Nhất là nữ tử như cô, cho dù trong mơ cũng khó mà gặp được.
Tang Táp Táp cau mày, sau đó đứng dậy nhìn Phương Giải, rất chân thành nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Phương Giải ngơ ngác, chợt phát hiện mình có khả năng bị cô gái tuyệt sắc này bắt buộc phải quan hệ với nàng ta. Kiếp trước lúc cười đùa với bạn bè, không ít lần nói tới chuyện này. Chẳng hạn như có mỹ nữ nào đó van cầu ngươi cường bạo nàng ta. Nhưng vui cũng chỉ là vui, không ai cho rằng nó là thật. Hôm nay, Phương Giải nhìn thấy Tang Táp Táp rất nghiêm túc nói rằng ngươi không đánh lại ta, hắn không khỏi sửng sốt.
Đây nên coi là cái gì vậy?
Nhìn vẻ mặt thành thật nghiêm túc của Tang Táp Táp, liền biết nàng không nói đùa. Có lẽ một giây sau khi Phương Giải nói không đáp ứng, nàng ta thực sẽ ra tay đẩy ngã Phương Giải rồi sau đó…
Phương Giải quơ quơ đầu, sau đó không nhịn được bật cười.
- Có phải cô nghĩ đó là một chuyện rất dễ dàng, rất nhanh chóng không?
Phương Giải ngồi xuống ghế đá, cười vô lại nói:
- Vậy ta dạy cho cô một vài kiến thức cơ bản…Đúng vậy, quả thực ta đánh không lại cô, nhưng dù cô ra tay khống chế được ta, thì có tác dụng không? Cô có biết tiếp tục như thế nào không? Quần áo còn chưa cởi ra, người của ta sẽ cảm giác được sự biến hóa của nguyên khí thiên địa. Thời gian ngắn như vậy, cô cho rằng chỉ cần một động tác là xong chuyện à?
Hắn thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nói:
- Không phải là một động tác, mà cần rất nhiều động tác. Hơn nữa toàn thân đều phải phối hợp, chẳng hạn như tay, miệng, thắt lưng, còn phải chụt chụt chut…
- Câm mồm…
Tang Táp Táp đỏ mặt nói:
- Không được nói nữa.
Phương Giải nhún vai nói:
- Ta chỉ muốn giải thích cho cô biết, chuyện này không phải cứ cường bạo là được. Đương nhiên cô có thể không tin. Nếu cô thực sự thành công, thì ta cũng có được một lời giải thích với mấy nàng kia. Ta sẽ nói rằng ta là bị bắt buộc, tuy các nàng ấy có thể không tin, nhưng ít nhất là ta không làm trái lương tâm. Cô nói có đúng không?
- Ngươi đúng là một tên vô lại!
Tang Táp Táp bỗng nhiên cả giận nói.
Phương Giải đứng dậy, đi ra ngoài:
- Thế đạo này thật lắm chuyện kỳ lạ. Ta thật vất vả mới quân tử được một lúc, thì cô lại nói ta vô lại. Cự tuyệt lên giường với nữ nhân như cô sao lại bị coi là vô lại rồi? Ta biết nói lý với ai bây giờ…Ta biết rằng cô tới tìm ta với thái độ nghiêm túc, nhưng đây quả thực không phải là một chuyện cứ nghiêm túc là làm được. Cô căn bản không biết gì cả, cho nên cô trở về đọc thêm sách, chẳng hạn như Kim Bình…À, mà quên, nơi này không có sách đó.
- Trở về đi.
Phương Giải cúi đầu chỉnh lại cái ghế đá, sau đó thuận tiện cắt tỉa những cành hoa tán loạn mọc trên tường. Hắn làm việc này rất tự nhiên:
- Ta thực không ngờ lần đầu tiên gặp mặt Đại Quốc Sư của Mông Nguyên, lại là chuyện tốt khiến người ta ngứa ngáy trong lòng như vậy. Mà ta hết lần này tới lần khác lại ngốc nghếch cự tuyệt…
- Vì sao ngươi phải chỉnh lại cái ghế, cắt tỉa cành hoa?
Tang Táp Táp đột nhiên hỏi.
Phương Giải suy nghĩ một lát rồi nói:
- Lấy đâu ra nhiều vì sao như vậy, chỉ là thuận tay mà thôi. Ta phải rở về rồi, người của ta còn đang chờ ta.
Hắn bước đi ra ngoài, bạch sư Hỗn Độn liếc nhìn Tang Táp Táp một cái, đứng dậy cọ cọ vào tay nàng, sau đó quay đầu đi theo Phương Giải. Nhìn ra được trên mặt bạch sư có sự áy náy. Tang Táp Táp nhìn bóng lưng của Phương Giải, sau đó lại nhìn ghế đá và cành hoa, bỗng nhiên cười cười.
Nàng cầm bút ký mà Phương Giải không mang theo kia lên, đi ra ngoài bìa rừng.
Phương Giải cảm giác Tang Táp Táp đi theo sau, hắn quay đầu lại, hiếu kỳ hỏi:
- Còn có việc gì à?
Tang Táp Táp lắc đầu:
- Không có, chỉ là đi theo ngươi.
Phương Giải nói:
- Làm Đại Quốc Sư Mông Nguyên, làm chưởng giáo Hoàng giáo, không phải cô có rất nhiều việc phải làm đó sao? Cô có vô số đệ tử cần phải dạy, còn phải trợ giúp Khoát Khắc Đài Mông Ca chiến đấu với Đại Luân Tự cơ mà.
- Những việc đó đều không quan trọng.
Tang Táp Táp nói:
- Đại Luân Tự và gia tộc Hoàng Kim đều là kẻ thù của ta. Ta giúp phương nào kỳ thực đều là vì chính mình. Việc kéo dài hậu đại cho Tang gia quan trọng hơn, đây cũng là lý do mà ta vào đời. Nếu tìm được người thích hợp, thì Hoàng giáo, Vương đình, Đại Luân Tự, mấy thứ đó đều có thể vứt bỏ.
- Mặt khác…
Tang Táp Táp nhìn Phương Giải, dùng giọng điệu khiến Phương Giải có chút phát điên, nói:
- Vừa rồi ngươi nói không sai, quả thực ta không biết gì cả, cho nên ta tính toán đi theo ngươi, bởi vì bên cạnh ngươi có mấy nữ tử, ta có thể đi hỏi các nàng đó. Nếu các nàng không nói cho ta nghe, ta liền tự mình xem.
Lý thẳng khí hùng
…
…
Đại doanh đã chuẩn bị xong, tất cả vật tư đều đã gom lại. Binh lính mới được chiêu mộ điều động đi một bộ phận, do lão binh chỉ huy có trách nhiệm bảo vệ lương thực. Lương thảo đồ quân nhu không cho phép xảy ra sai lầm. Phải biết rằng chỉ cần vượt qua khu lúc này tiến vào Tây Bắc Đại Tùy, thì có thể phải đối mặt với tàn binh phản quân hoặc là binh mã triều đình đã đói tới phát điên.
Mấy vạn binh mã của Kim Thế Hùng đang rất khốn đốn rồi, thậm chí có người cởi trang phục quan quân để đi làm thổ phỉ. Mặc trang phục quan quân đó trên người, bọn họ không thể chém giết trộm cướp được. Cởi nó đi còn sống tốt hơn chút. Lúc ra tay cướp bóc dân chúng thì trong lòng cũng dễ dàng hơn.
Cho nên, nếu tính toán trở lại Tây Bắc, thì việc đầu tiên chính là bảo vệ lương thực. Nếu muốn tới Hoàng Dương Đạo, phải vượt qua hơn nửa Tây Bắc. Chẳng may lương thảo có gì sơ xuất, thì cả kế hoạch đều bị thất bại.
Lúc Phương Giải rời khỏi lều quân, nhìn thoáng qua Tang Táp Táp đang chống cằm ngồi ở trên đống bao tải đựng lương thực ngẩn người. Lúc trở lại quân doanh nàng đã đội lại mũ trên đầu, dùng khăn lụa che mặt lại, khôi phục lại sự thần bí. Nhưng động tác này vẫn lộ ra tuổi thật của nàng.
Phương Giải lắc đầu cười cười, sau đó đi tới lều lớn nghị sự.
Các tướng lĩnh đang chờ hắn. Trải qua mấy ngày chuẩn bị, hiện tại có thể xuất phát bất kỳ lúc nào. Phương Giải vén mành đi vào lều lớn, tất cả tướng lĩnh lập tức đứng thẳng người, chào theo nghi thức quân đội.
- Chào Đại tướng quân!
Phương Giải khẽ gật đầu, sau đó đi lên phía đầu, khoát tay nói:
- Ngồi xuống nói chuyện.
Các tướng ngồi xuống, chờ Phương Giải bố trí.
- Ta đã thảo luận với quân sự nhiều ngày rồi. Lúc đầu chúng ta trở về Trung Nguyên, tốt nhất là vẫn sử dụng cờ Hắc Kỳ Quân mà triều đình Đại Tùy ban cho, làm vậy mới có lợi. Chờ tới thời cơ thích hợp thì hẵng sửa lại màu cờ. Tuy nhiên quân sư đề nghị, giờ là thời điểm ban chức vị và nhiệm vụ rõ ràng cho mỗi người. Các ngươi đã đi theo ta, nên danh bất chính thì ngôn bất thuận.
Phương Giải liếc nhìn Tôn Khai Đạo một cái, Tôn Khai Đạo lập tức đi ra:
- Ý của Đại tướng quân là, binh lực hiện tại của chúng ta có 69800 người, trong đó tân binh có 12000. Tân binh thì chia làm hai quân, một là Phi Lang Quân, do Lục Phong Hầu suất lĩnh, hai là Phi Hùng Quân, do Gia Cát Vô Ngân suất lĩnh. 3000 thân binh của Đại tướng quân thì do Kỳ Lân suất lĩnh, Nhiếp Tiểu Cúc là phó tướng. Ngoại trừ 5000 người tạo thành Quân Nhu Doanh có trách nhiệm bảo vệ lương thực ra, còn lại chia làm 4 quân, mỗi quân một vạn người. Quân thứ nhất là Phi Sư Quân, do Hạ Hầu Bách Xuyên làm tướng, Lang Thành Đống làm phó tướng. Đội quân thú hai là Phi Hổ Quân, do Trần Định Nam làm tướng, Tô Mạn Tử làm phó tướng. Đội quân thứ ba là Phi Ưng Quân, do Trần Bàn Sơn làm tướng, Yến Cuồng làm phó tướng. Đội quân thứ tư là Phi Báo Quân, do Lưu Húc Nhật làm tướng, Lý Thái làm phó tướng. Quân Nhu Doanh thì do Thương Quốc Hận làm tướng.
Các tướng lập tức đứng lên chắp tay nói:
- Đa tạ Đại tướng quân!
- Ừ.
Phương Giải vươn tay nói:
- Ngày sau lên chức, lấy quân công làm chuẩn. Sau khi trở về Trung Nguyên, tất nhiên phải chiêu một binh lính, tới lúc đó có lẽ lại phải thay đổi một chút. Dù sao chúng ta đều là kỵ binh, dã chiến còn chiếm ưu thế, nhưng công thành nhổ trại vẫn phải dựa vào bộ binh. Trước khi tới thảo nguyên, ta đã ủy thác cho cố nhân tới Hoàng Dương Đạo trước, mang theo người của ta âm thầm chiêu binh. Có lẽ lúc chúng ta tới đó, đại quân đã có quy mô rồi.
- Mặt khác, sau khi các quân tách ra phải nghiêm thủ đúng quân luật. Những nơi đi qua mà có người nào quấy rầy dân chúng, xúc phạm quân luật, lập tức nghiêm trị. Kiêu Kỵ doanh của Trần Hiếu Nho chính là pháp doanh giám sát các quân. Sau khi trở về các ngươi báo cho binh lính biết, nếu bởi vì phạm quân luật rồi bị phạt, thì không ai cứu được bọn họ.
- Vâng!
Mọi người lại chắp tay.
Phương Giải dừng lại một chút rồi hỏi:
- Mọi người đã
Mọi người chỉnh tề trả lời:
- Chỉ chờ hiệu lệnh của Đại tướng quân!
- Tốt lắm.
Phương Giải đứng lên:
- Điều quân trở về Trung Nguyên!
…
…
Kinh Kỳ Đạo
Trong một thôn nhỏ hẻo lánh cách thành Trường An chừng bảy, tám trăm dặm.
Trời chiều phía tây, ánh nắng kéo dài những cái bóng của người nông dân mới đi làm ruộng về. Một thiếu niên sạch sẽ nhưng gầy gò khiêng cái cuốc trở về nhà. Y chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, cái cằm trơn bóng, không có một cọng râu nào. Lúc thôn dân đi qua nói lời vua đùa, y đều mỉm cười đáp lại, thoạt nhìn rất sáng sủa, nhưng không ai chú ý tới trong mắt y luôn có sự thương cảm lo lắng.
- Mộc huynh đệ!
Một thôn dân lau mồ hôi trên trán, cười nói:
- Nhìn cậu không giống như nông dân chúng tôi, làn da trắng trẻo như là gia đình giàu có. Lúc trước ta có hỏi qua cậu đã đính hôn chưa, cậu vẫn chưa trả lời. Vợ của ta định mang lễ tới Lý gia ở thôn đông, để hỏi cưới con gái nhà Lý gia cho cậu.
- Đừng đừng!
Thiếu niên được gọi là Mộc huynh đệ vội vàng xua tay:
- Đây là việc lớn, đợi gia huynh trở về rồi nói sau.
- Hai huynh đệ nhà cậu chẳng giống sinh ra từ một mẹ tí nào cả. Ca ca thì thô lỗ cao lớn, đệ đệ thì lại thanh tú!
Thôn dân cười ha hả:
- Tuy nhiên cha mẹ cậu đều mất, huynh trưởng vi phu, đợi đại ca cậu trở về rồi nói sau. Tối nay vợ ta có nấu móng heo, cậu có muốn tới uống một chén không?
- Dạ thôi…cảm ơn thúc thúc.
Thiếu niên vội vàng nói:
- Tính toán thời gian, thì hôm nay chắc gia huynh sẽ về nhà. Cháu còn phải trở về nấu cơm đợi huynh ấy.
- Huynh trưởng của cậu cũng thật là, đi cái là mấy tháng mới về, chuyện ruộng vườn đều giao hết cho cậu.
Đang nói chuyện, thì phía đội diện có một người cao lớn hùng tráng đi tới, đeo cái bao phía sau, phong trần mệt mỏi.
- Đại ca cậu trở về rồi kia!
Thôn dân tiến lên chào hỏi, lập tức rời đi.
Thiếu niên vội vàng nghênh đón, hạ giọng hỏi:
- Chỉ Huy Sứ, có tin tức gì chưa?
Nam tử được gọi là Chỉ Huy Sứ kia nhìn xung quanh, thấp giọng nói:
- Không tốt lắm, mật chỉ mà bệ hạ đưa cho ngươi…chỉ sợ không cần dùng tới!