Trần Khinh Yên

Chương 7

Năm năm tháng tháng lặng lẽ trôi, đến khi nhìn lại mới biết đã qua lâu như vậy rồi.

Khinh Yên đã ngồi thiền trong thư phòng hết một buổi sáng. Đầu giờ chiều, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng gọi nàng:

- Sư phụ! Sư phụ ơi!

- Hiền Ân, ngươi không nghe lời ta nữa rồi phải không?

- Sư phụ, người đã ngồi thiền cả ngày rồi, có thể ra ngoài không? - Hiền Ân nài nỉ, nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu bị lay chuyển. Hắn không nài nỉ nữa, dứt khoát mở cửa phòng đi thẳng vào trong.

Khinh Yên mở mắt nhìn nam nhân cao lớn vận đồ xám tro trước mặt. Dáng vẻ thanh tú nho nhã này ngày càng xuất quỷ nhập thần rồi, chỉ sợ đến khi hắn tu thành tiên thì sẽ chẳng còn ai muốn đi cạnh hắn nữa, không thì chắc hẳn sẽ bị lu mờ.

Đã mười năm rồi, Hiền Ân từ sau ngày bị nàng giáo huấn đã quyết tâm học tập thật tốt. Hắn luôn kiên trì nỗ lực, từng ngày từng ngày vươn lên, ngày sau tốt hơn ngàu trước. Còn nhớ những năm cuối cùng hắn còn học ở trường Thiên Đình, không có ai có thể vượt qua hắn, cho dù là lý thuyết hay phép thuật.

Ngay đến Ngọc Hoàng Thượng Đế vài lần nói chuyện với Khinh Yên cũng bảo hắn đúng là biết chọn thời điểm tốt nhất, chín muồi nhất mới toả sáng, tựa như ngọc trong đá vậy.

- Khinh Yên, ngươi dạy dỗ đệ tử cũng giỏi lắm. Giờ hắn không chỉ giỏi giang xuất chúng, đến cả phong thái khì thế cũng giống ngươi như đúc từ một khuôn. Có chăng khác biệt chỉ là hắn không quá lạnh lùng như ngươi mà thôi, chứ còn xét về độ tàn nhẫn thì còn có phần hơn ngươi nữa đó.


Mỗi khi nhìn thấy Hiền Ân, trong lòng Khinh Yên đều cảm thấy rất thoả mãn. Bao nhiêu năm trời nàng nhào nặn hắn từ khi hắn chưa định hình tính cách, nay đã có thể nói hắn là bản sao của nàng rồi. Diêm Vương mừng vui khôn xiết, thiếu điều không thể dập đầu mà bái lạy nàng.

Tuy nhiên dù Hiền Ân hắn bây giờ có thay đổi như thế nào thì trước mặt nàng hắn vẫn bản tính khó dời.

Giờ đây nàng nhìn hắn phá rối nàng ngồi thiền, lắc đầu mỉm cười:

- Hiền Ân, ngươi càng ngày càng lớn, ta nói ngươi không nghe lời nữa rồi.

- Sư phụ, con luôn nghe lời người mà! - Nhưng sư phụ, thần lực thần pháp của người đã đủ mạnh mẽ rồi, ngồi thiền tu luyện nhiều làm gì chứ? Theo con đi, con đưa sư phụ đi một chỗ rất thú vị.

Dứt lời hắn tươi cười kéo nàng ra khỏi điện, gọi mây xuống rồi đưa nàng đi tới một ngọn núi rất cao dưới hạ giới.

- Thế nào, sư phụ? - Hiền Ân đứng bên cạnh nàng ngắm cảnh non xanh nước biếc hữu tình, quay qua hỏi. Khinh Yên đã lâu không xuống hạ giới, giờ đây nhìn cảnh này lại có cảm giác ở đây còn đẹp hơn Thiên giới trên chín tầng mây nhiều. Nàng nhìn sang Hiền Ân, đôi mắt ánh lên nét cười:

- Hiền Ân, mấy ngày qua ngươi hay ra ngoài là đi tìm mấy nơi như thế này sao?

- Phải đó sư phụ. - Hắn gật đầu. Bởi vì Khinh Yên cười rất đẹp, lại chỉ cười với mình hắn nên hắn không tiếc công sức thời gian tìm cơ hội để nàng cười.

- Ngươi rảnh rỗi nhỉ? Tu tiên không lo, lại lo đi chơi - Khinh Yên nhanh chóng lạnh nhạt như thường - Về Đoạt Mệnh Điện, ta phải phạt ngươi.

Hiền Ân nghe vậy kinh hãi ôm chầm lấy nàng, giọng điệu nài nỉ:

- Sư phụ, người không thể thế! Con mất công như vậy đều là vì người cả! Người nhất định không được đánh con nữa đâu!

Khinh Yên thở dài bất lực:

- Tiểu tử nhà ngươi, ta hết cách với ngươi rồi.


- Sư phụ, con lớn rồi. Người nhìn đi, con cao hơn người một cái đầu, còn có thể ôm trọn người trong lòng nữa.

Nàng im lặng thật lâu mới nói:

- Mới ngày nào ngươi còn sợ phụ vương như sợ cọp, cứ thấy ông ta là lại nép sau lưng ta trốn, giờ thì...đã lớn như vậy rồi.

Hiền Ân cũng im lặng hồi lâu, nói một câu kiên định:

- Sư phụ, con sẽ không rời bỏ người đâu.

- Sau này ngươi còn thay Phụ vương ngươi làm Diêm Vương, còn lấy vợ sinh con, làm sao ta theo ngươi mãi được?

Hắn nháy mắt tinh quái nói:

- Sư phụ, nói vậy chi bằng sau này con lấy người làm thê tử nhé!

Khinh Yên đẩy hắn ra, lạnh lùng phán:

- Từ mai nhịn ăn ba ngày.

- Sư phụ! Như thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?


- Mỗi ngày xách mười sáu thùng nước.

- Sư phụ à, con thích người thật đấy!

- Buổi sáng chạy mười vòng quanh Đoạt Mệnh Điện.

- Sư phụ....

- Ta muốn ngủ. Về Đoạt Mệnh Điện thôi.

Nàng phất tay áo bào đen bỏ đi, khoé miệng còn vương nụ cười tươi đến mức hoa cỏ bên núi thấy cũng phải xấu hổ mà rũ xuống.

Thoáng thấy nụ cười của nàng, Hiền Ân sướng tới nỗi nhảy cẫng lên, chạy theo nàng:

- Sư phụ, sau này con nhất định phải cưới người làm thê tử! Ha ha ha.