Trần Khinh Yên

Chương 6

Khinh Yên đứng giữa đại điện, dáng vẻ nàng lạnh lùng tựa tảng đá vô tri, khi
nói ra câu xin lỗi cũng khônh hề suy chuyển nét mặt:

- Lần này đệ tử của ta đắc tội với con trai các vị, ta thay

mặt hắn xin tạ tội.

Hiền Ân nghe vậy, chốc lát ngẩn người kinh ngạc. Liền sau đó hắn phẫn uất kêu lên:

- Sư phụ! Là hắn gây sự với con trước, tại sao người lại phải xin lỗi?

Vút!

Một nhát roi quật mạnh xuống lưng khiến Hiền Ân rạp người. Khinh Yên chẳng
nói thêm nửa lời bắt đầu quật liên tiếp lên người hắn từng nhát từng
nhát thật mạnh. Nàng tàn nhẫn đến nỗi cả nhà thần tiên kia cũng phải
rùng mình sợ hãi, bèn mở miệng xin cho Hiền Ân:

- Sát thần à... Đánh vậy là được rồi. Còn đánh nữa thì thằng bé chết mất.

- Hắn là đệ tử của ta. Nếu lần này ta không trừng trị thích đáng thì sẽ còn có lần sau.

Đánh hết năm mươi cái, Hiền Ân đau đến mức hít thở cũng khó khăn. Hắn muốn

cử động cũng không được, còn thổ ra máu rồi nằm bất tỉnh nhân sự trên
sàn lát đá lạnh. Sinh thần cùng gia đình nhà kia cũng đã chẳng còn gì
bất mãn, phủi mông bỏ đi.

Đại điện trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ
hết. Khinh Yên đứng lặng người, bàn tay cầm roi đã đỏ ửng và mỏi nhừ bất lực buông roi rơi xuống đất. Ánh mắt nàng rơi trên thân thể trọng
thương của thiếu niên trẻ tuổi, đáy mắt thoáng dao động, nhưng đã trở
lại bình tĩnh rất nhanh. Tiếng nàng trầm lạnh vang lên:

- Người đâu, chăm sóc chữa trị chu đáo cho hắn. Khi nào hắn tỉnh lại thì gọi ta.

...

Một ngày lại hai ngày... Hiền Ân vẫn chưa tỉnh lại...

Ngồi thiền trong phòng riêng nhưng Khinh Yên cũng khó mà tĩnh tâm được, cứ
chốc chốc nàng lại dùng phép kiểm tra xem hắn thế nào rồi, kết quả vẫn
chỉ thấy hắn nằm im trên giường, băng quấn đầy người. Những vết thương
dù là chữa trị bằng tiên dược hay bằng phép thuật thì cũng vẫn còn quá
lâu để cơ thể phàm trần như thế lành lặn hoàn toàn.

Thi thoảng
Hiền Ân vẫn hay mê sảng lúc nửa đêm. Hắn kêu đau, nỉ non gọi sư phụ, sư
phụ... Những lúc như thế, các tiên nữ hầu hạ vừa phát hiện ra là chạy
tới ngay, thế mà lúc vào được phòng Hiền Ân thì đã thấy Khinh Yên ngồi
bên mép giường dùng tay áo thấm mồ hôi trên trán hắn rồi.

Nàng
luôn âm thầm như thế, chu đáo tỉ mỉ lo cho thiếu niên đã theo nàng từ
nhỏ. Lo lắng xong lại đứng lại dặn dò các tiên nữ một hồi. Dặn dò được
vài câu thấy nói nữa thì đến sáng hôm sau mất, thế là ho hắng dặn nốt
một câu không được kể lại cho Hiền Ân biết chuyện nàng vẫn hay thăm hắn
như thế, xong xuôi mới trở về phòng mình.

...

Trải qua hết ba ngày đêm kéo dài chật vật như thế, Hiền Ân mới tỉnh lại.

Trong lúc hắn còn đang mơ màng nhìn toàn thân chi chít băng và thuốc đắp thì

Khinh Yên từ ngoài cửa bước vào. Hắn còn gượng dậy định chào nàng nhưng
nàng đã vẫy tay ra hiệu cho hắn nằm yên:

- Thấy thế nào rồi?

- Sư phụ... - Hiền Ân nói qua hơi thở yếu ớt - Người đánh con sắp chết rồi...

Khinh Yên nhìn những lằn roi vằn vện đỏ chót trên bộ ngực trần của hắn, chân mày khẽ nhíu, bèn quay đi:

- Nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm nào khoẻ lại rồi đi học tiếp.

Thấy nàng định rời đi, Hiền Ân vội hỏi:

- Sư phụ! Con vẫn còn chuyện chưa hiểu... Tại sao... Khi con để người
khác ức hiếp, người đánh con, khi con không để người khác ức hiếp người
còn đánh con nặng hơn?

Khinh Yên quay người lại, mắt nhìn hắn chằm chằm:

- Hiền Ân, ngươi đánh đệ tử của Sinh thần, không phải vì hắn sỉ nhục ngươi, mà vì hắn sỉ nhục ta, không phải vậy sao?

- Nhưng...con chỉ không muốn sư phụ bị người ta...

- Ta ra sao không quan trọng. Quan trọng hơn là ngươi đã không giữ được
cho mình lòng tự tôn. Không những thế còn vì người khác mà tự chuốc hoạ
vào thân. - Nàng chậm rãi nói - Mặc dù sau này ngươi sẽ trở thành một vị vua, nhưng lại là vua nơi Âm Phủ, mang trọng trách quyết định kết thúc
một kiếp người và bắt đầu một kiếp người mới. Nếu ngươi không đủ tàn
nhẫn, không đủ quyền uy, không đủ ích kỷ thì thử hỏi ngươi sẽ làm Diêm

Vương như thế nào?

Ngươi tưởng cái thế giới mà ngươi đang
sống chỉ đơn giản là những gì mà ngươi chỉ có thể nhìn thấy thôi sao?
Vậy thì ngươi sai rồi. Nó phức tạp và rộng lớn hơn ngươi vẫn tưởng
nhiều, nó đầy rẫy những điều xấu xa và bẩn thỉu được bọc kỹ. Chỉ khi
ngươi trở nên đáng sợ hơn nó, ngươi mới có thể nhìn thấu và phá huỷ nó
được.

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Hiền Ân lắng nghe những
điều Khinh Yên nói, lặng lẽ khắc ghi vào tận đáy lòng. Một lúc sau, hắn
mới ngước lên nhìn nàng, ánh mắt sáng bừng:

- Sư phụ, con hiểu
rồi. Con sẽ cố gắng hết sức để có thể trở thành một Diêm Vương tốt, à
không, là một Diêm Vương có thể cai trị tốt Âm Phủ.

Khinh Yên nhìn nét mặt tràn đầy tự tin của hắn, khoé miệng khẽ cong lên xua tan sự băng giá cứng nhắc:

- Được, ta tin ngươi.

Hiền Ân trong khoảnh khắc ngẩn ngơ nhìn nàng, trái tim người thiếu niên mười bốn tuổi lần đầu tiên biết đến rung động...