Mọi người đứng lại đó, phải giải quyết xong chuyện này để trả lại công bằng cho người bị hại chứ nhỉ.
Lăng Ngạn Nhiên xuất hiện, mang theo chút phong thái nghiêm nghị và bí ẩn. Điều khiến kẻ khác phải thon thót giật mình chính là Lăng Ngạn Nhiên không bao giờ can dự vào chuyện của người khác, trừ khi đó là bệnh nhân của anh ta. Vậy mà bây giờ lại lên tiếng bảo vệ Tôn Khả Thiên.
- Bác sĩ Lăng, Lâm gia tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện cô Khả Thiên, nhưng bây giờ tình hình của Nhạn Tuyết không ổn lắm, tôi phải đưa con bé về.
- Vậy sao, Nhạn Tuyết của nhà các vị mới chỉ bị cảm lạnh một chút, nhưng Khả Thiên nhà chúng tôi còn hôn mê chưa tỉnh. Con bé liên tục nói sảng, nói “chứng cứ... hung thủ”. Vừa hay tôi đã lấy được chiếc cúc áo này trong tay cô ấy.
Chiếc cúc trên tay Lăng Ngạn Nhiên to bằng đồng xu, được làm từ đá thượng hạng với nhiều mặt cắt, vậy nên khả năng phản chiếu ánh sáng rất tốt. Đó là lý do khiến anh nhìn thấy ánh sáng phản chiếu dưới mặt hồ, nghi ngờ có người ở dưới nên đã nhảy xuống cứu.
Chiếc cúc này vừa nhìn qua đã biết chủ nhân của nó là ai.
- À...à, lúc nãy chiếc cúc của tôi bị rơi mất, sao nó lại nằm trong tay Tôn Khả Thiên vậy?
Quan Tịnh Nghi luống cuống sờ lên tay áo, quả nhiên đã mất một chiếc cúc. Bà ta vội vàng lấp ɭϊếʍƈ, bịa ra chuyện chiếc cúc đã bị rơi từ trước, như vậy sẽ phủi mọi liên can. Nếu chuyện bà ta đẩy Tôn Khả Thiên xuống hồ bị phát giác, có khả năng sẽ bị truy tố hình sự nếu Lôi gia truy cứu tới cùng.
- Chẳng phải lúc uống trà ở phòng khách, Lâm phu nhân còn khoe bộ đồ này là bản giới hạn, mỗi chiếc cúc trên tay áo đều được làm từ đá quý hiếm hay sao. Tôi nhớ khi ấy chúng vẫn còn nguyên vẹn. Từ lúc đó đến khi Khả Thiên xảy ra chuyện, cô ấy không hề có cơ hội nhặt được chiếc cúc này, ngoại trừ khả năng bà chính là hung thủ.
Quan Tịnh Nghi tái mét, chỉ còn biết nhìn về phía Lâm Hùng cầu cứu. Bà ta không ngờ có ngày bị hại chết bởi tính cách thích khoe khoang của mình.
- Từ nay Lôi gia không mở cửa đón tiếp hai người, mau cút về Lâm gia của các người mà tung hoành. Hơn nữa chuyện này sẽ không qua dễ dàng vậy đâu. Để khi Khả Thiên tỉnh dậy con bé sẽ là người quyết định số phận của các người. Quan Tịnh Nghi à, tốt nhất bà nên mua sẵn mấy quyển lịch để dành đi.
Mọi chuyện xem như đã kết thúc, đây chính là màn phản dame cực gắt mà Tôn Khả Thiên dành cho đám người Lâm gia.
Khi Lăng Ngạn Nghiên quay lại thì Tôn Khả Thiên đã ngủ say. Có lẽ đây là phần thưởng mà cô tự dành cho bản thân để ăn mừng chiến thắng.
Lăng Ngạn Nhiên khẽ nhìn người con gái trước mặt, nếu cô không phải là người Thần Phong thích thì sao nhỉ. Anh tự hỏi rồi lại tự mỉm cười, đương nhiên sẽ không có chuyện ấy xảy ra đâu, vì phản ứng mất bình tĩnh của Lôi Thần Phong khi ấy đã nói lên tất cả. Ánh mắt đau lòng của anh lúc đó cũng là dành cho chính bản thân mình.
“Tôn Khả Thiên à, lần này em đã thắng trên tất cả các phương diện rồi”.
Lăng Ngạn Nhiên sờ lên trán Tôn Khả Thiên để chắc chắn cô không bị sốt rồi mới an tâm rời khỏi phòng. Cánh cửa vừa mở ra, anh đã thấy có người đang tựa lưng vào bờ tường bên ngoài, vẻ đăm chiêu vô cùng.
- Sao lại đứng đây, không muốn vào thăm cô ấy à?
- Cô ấy ổn chứ?
- Chẳng phải em tự mình vô xem sẽ biết ngay hay sao. Thôi, bây giờ anh cần đặt lưng ngay trên chiếc giường mềm mại của mình thì mới cảm thấy khỏe được. Chuyện còn lại giao cho em đấy.
Lăng Ngạn Nhiên vỗ vai Lôi Thần Phong, giống như trao lại trách nhiệm lại cho đúng chủ nhân của nó vậy. Còn anh sẽ quay về phòng để ngủ một giấc thật ngon, như vậy mới có thể bù đắp cho những mất mát của bản thân. Anh đang mở cửa phòng thì bất ngờ bị ai đó kéo vào góc khuất.
- Anh Ngạn Nhiên, anh Thần Phong vừa nói gì vậy?
Thì ra có kẻ đang rình mò muốn moi thông tin từ anh.
- Duật Trác Minh, em cứ đi hỏi trực tiếp Thần Phong chẳng phải sẽ rõ hơn sao.
Duật Trác Minh nhăn mặt, đấm nhẹ vào ngực Lăng Ngạn Nhiên một cái trách móc.
- Anh đang chỉ em đường tự sát đấy.
Rồi ánh mắt lại dán chặt vào mặt Lăng Ngạn Nhiên, mong chờ một câu trả lời.
- Anh nghĩ hay là em cứ đi hỏi Thần Phong đi.
Duật Trác Minh thở dài, tự trách bản thân sao lại có hai ông anh họ trời đánh này chứ. Một người thì lạnh lùng như ác quỷ, kẻ thì chẳng có chút thú vị nào cả.
Đang buồn rầu, thất vọng thì Duật Trác Minh phát hiện kẻ đang rình mò không chỉ có một mình mình. Chưa kịp chào hỏi đồng minh thì bên trong phòng phát ra âm thanh động trời.
- Anh làm gì vậy, mau tránh ra!
Đây... đây chẳng phải câu thường nghe thấy từ những cô gái khi bị cướp sắc à. Lôi lão phu nhân lao ra khỏi bóng tối, ghé sát tai vào cánh cửa nghe ngóng.
- Em nghĩ chúng ta đã có người chống lưng, dại gì không đi hóng chuyện vui.
Lăng Ngạn Nhiên khẽ nhếch môi, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn về phía người đối diện.
- “Chúng ta”?, em nghĩ anh lại đi chung thuyền với kẻ ngốc là em sao.
Đáp lại câu nói đó chính là ánh mắt khiêu khích, kiểu như “để rồi xem anh có như em không”. Không nghĩ ngợi nhiều, Duật Trác Minh bước đến bên cạnh Lôi lão phu nhân cùng xem kịch vui.
Lại nói về tình huống éo le ở trong phòng, vì sao cô gái lại thét lên hoảng hốt như vậy ư. Bởi vì cô ngỡ rằng mình đang bị một tên sắc lang cướp sắc.
Lôi Thần Phong lặng lẽ bước vào phòng, nhìn người con gái đang nhắm mắt nằm yên, sắc mặt vẫn còn vài phần nhợt nhạt, trong lòng lại đau đớn vô cùng.
Thật may mắn vì cô vẫn còn ở đây, nằm trước mặt anh mà thở nhè nhẹ. Anh khẽ đưa tay vén vài cọng tóc lộn xộn trên khuôn mặt thanh tú. Đôi hàng mi cong vút khẽ run, có lẽ vì sự việc vừa qua đã khiến cô chẳng thể an giấc.
“Tôn Khả Thiên, anh phải làm gì với em đây?”.
Trước đây ba anh từng nói: “Phong à, là một người đàn ông thực thụ thì hãy chỉ để trái tim mình rung động trước một người mà thôi. Giống như ba và mẹ con vậy. Phải kiểm soát trái tim của mình”.
Tình cảm của anh dành cho Vũ Vũ từ trước đến giờ chưa từng thay đổi, nhưng anh lại không thể kiểm soát được trái tim mình khi đối diện với cô.
Anh khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cô, đây là việc mà lý trí anh không thể cản lại được. Môi cô thật ấm, thật mềm, tựa như cây kẹo bông ngọt lịm và mềm mại.
Tôn Khả Thiên bất ngờ mở mắt, nhìn rõ từng góc cạnh của người đàn ông trước mặt. Tim cô lỡ đi một nhịp. Nhưng khi bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng thì đột nhiên dùng hai tay đẩy anh ra.
- Anh làm gì vậy? Mau tránh ra!!!
- !!!!
Ba đường hắc tuyến hiện rõ trên mặt Lôi Thần Phong. Hôn lén người khác nhưng lại bị bắt gặp, khiến cho tự tôn của một gã đàn ông bị bóp nát vụn. Tình huống này giống như anh chính là kẻ cướp sắc trong truyền thuyết vậy.
Dẫu sao làm mặt lạnh vẫn là sở trường nổi bật nhất của Lôi Thần Phong, vậy nên sự bối rối chỉ diễn ra trong tích tắc, rồi lại nhanh chóng bị thay thế bởi khuôn mặt lãnh đạm thường ngày.
- Em nói xem anh đang làm gì? Hét to như vậy chứng tỏ không có vấn đề gì rồi.
Bàn tay của Tôn Khả Thiên nắm chặt thành quyền. Rõ ràng cô là người bị cướp sắc, thế mà anh lại làm như vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Vậy chủ tịch Lôi hãy trả lời vì sao giữa đêm lại xuất hiện trong phòng này đi.
Lôi Thần Phong nhìn một lượt khắp căn phòng, sau đó ánh mắt tập trung về phía cô. Bạc môi khẽ cong, tựa như đang chuẩn bị nói ra những lời làm đối phương tức điên.
- Cũng không có gì lạ, đây vốn là phòng của anh. Hơn nữa em còn đang nằm trên giường của anh đó. Bây giờ thì anh cần ngả lưng một lúc, em vui lòng nhường cho anh một chỗ được không.
Lời nói buông ra khiến Tôn Khả Thiên khóc không thành tiếng. Anh ta cố ý, nhất định là cố ý. Biệt thự Lôi gia lớn như vậy mà vòn thiếu một chiếc giường cho anh ngủ hay sao.
Cô ngồi bật dậy, hai tay ôm gọn chăn vào người, nhất định cố thủ ở đây.
- Không được, nhất định không được! Anh không được nằm trên giường này!
Có vẻ như lời của cô đối với Lôi Thần Phong chẳng có tác dụng nào cả. Anh vẫn vô tư đặt lưng xuống giường, lại còn thuận tay kéo Tôn Khả Thiên nằm xuống ngay bên cạnh mình.
Gã đàn ông xấu xa này!
Tôn Khả Thiên không chịu yếu thế, nhất quyết vùng vẫy khỏi bàn tay anh. Nhưng sức lực vốn khác biệt giữa nam và nữ, khiến tình hình không hề khả quan chút nào.
- Lôi Thần Phong, buông em ra!!!
Buông ra Lôi lão phu nhân và Duật Trác Minh đang hóng chuyện vui bên ngoài cửa, không hề bỏ qua nhất cử nhất động nào, ngay lập tức quay sang nhìn nhau ra ký hiệu mờ ám với đối phương.
Một tay Lôi Thần Phong giữ chặt không cho Tôn Khả Thiên ngồi dậy, tay còn lại khẽ vén những cọng tóc lộn xộn trên mặt cô sang một bên.
- Nằm yên nào. Anh đang rất mệt.
Chẳng hiểu sao khi nghe thấy lời nói này Tôn Khả Thiên lại nghe lời, nằm yên ngoan ngoãn như con cún nhỏ bên cạnh anh. Người đàn ông ưu tú và nổi bật như Lôi Thần Phong, khi xuất hiện trước mặt những người khác chưa bao giờ để lộ ra vẻ mặt mệt mỏi và yếu đuối. Nhưng hiện tại lại nói anh đang rất mệt.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một cỗ thương xót, có chút hối hận vì đã cố tình giả vờ, khiến mọi người lo lắng. Nếu cô không làm liều thì kẻ thua hôm nay chính là cô.
Cho đến hiện tại, trong người cô vẫn còn cảm thấy lạnh. Cô khẽ đan hai tay lại, đưa lên miệng thổi thổi để cảm thấy ấm hơn.
Lôi Thần Phong đột nhiên cầm lấy bàn tay cô, mi tâm khẽ nhíu lại.
- Sao tay em lại lạnh như vậy?
Rồi người đàn ông này đã thổi hơi ấm vào bàn tay cô. Sự ấm áp len lỏi qua kẽ tay, thấm nhuần vào từng sợi thần kinh cảm giác. Hình như đâu đó nơi lồng ngực trái đang loạn nhịp rồi.
- Như thế này đã thấy ấm hơn chưa?