Tiếng ồn xen kẽ những lời chửi rủa khiến bầu không khí dần trở nên căng thẳng. Quan Tịnh Nghi buông ra những lời cay nghiệt nhất để đòi lại công bằng cho Lâm Nhạn Tuyết.
- Tôi biết ngay cô ta chẳng phải là thứ tốt đẹp gì. Chắc cô ta căm hận Nhạn Tuyết nhà chúng tôi vì đã cướp đi vị trí Lôi phu nhân. Lôi lão phu nhân, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện đến nước này mà bà còn không nhìn rõ con người thật của cô ta hay sao.
Lúc này Lâm Nhạn Tuyết đang được Lôi Thần Phong ôm khư khư ở trong lòng, cô ta yếu đuối như con chim non cần nép vào tổ vậy.
- Chuyện này bà già ta sẽ cho mọi người câu trả lời thích đáng. Trước tiên ta hỏi Nhạn Tuyết, vì sao cháu lại ngã xuống hồ?
- Dạ cháu...
- Lôi lão phu nhân, nhìn con bé đang sợ hãi như thế kia sao có thể nhớ chuyện gì vừa xảy ra. Chuyện này chúng ta bàn bạc sau được không.
Lôi lão phu nhân hừ lạnh một tiếng. Khi nãy Quan Tịnh Nghi làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ, mà bây giờ lại muốn trì hoãn, tưởng đây là sân khấu diễn hề của cô ta à.
- Nếu Nhạn Tuyết không nói được thì để Khả Thiên nói. Khả Thiên đâu rồi, hãy kể lại mọi chuyện cho ta nghe đi.
Không có ai lên tiếng, mọi người nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tôn Khả Thiên đâu.
- Có thể cô ta sợ tội bỏ trốn rồi cũng nên. Nể tình cô ta là cháu gái được Lôi lão phu nhân nhận nuôi nên Lâm gia sẽ bỏ qua. Chúng ta đưa Nhạn Tuyết vào trong thôi.
Quan Tịnh Nghi cất lời, câu nói này như đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến mọi người nghĩ cô sợ tội nên đã bỏ trốn thật.
Lôi Thần Phong không nói lời nào, sắc mặt không rõ đang lo lắng hay tức giận. Trong lòng anh nóng như lửa đốt, mặc dù đang bế Lâm Nhạn Tuyết vào trong nhà, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía hồ nước mấy lần.
Mọi người dần rời đi hết, chỉ có một mình Lăng Ngạn Nhiên dừng lại. Dưới đáy hồ đen thẫm, có thứ gì đó chợt lóe sáng lọt vào tầm mắt của anh. Không gian đang dần yên tĩnh trở lại thì nay lại bị khuấy động bởi âm thanh hỗn độn của mặt nước.
“ẦM!!!!”
Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy Lăng Ngạn Nhiên lao mình vào trong hồ bơi lạnh lẽo.
Đến khi Lăng Ngạn Nhiên ngoi lên, còn mang theo một cô gái, thì mọi người mới ngỡ ngàng, đây chẳng phải Tôn Khả Thiên sao. Cô ấy không phải sợ tội chạy trốn mà cũng bị ngã xuống hồ giống Lâm Nhạn Tuyết, chỉ là cô ấy không may mắn được cứu lên sớm thôi.
Lăng Ngạn Nhiên đặt cô xuống đất, đưa ngón tay lên mũi cô để cảm nhận hơi thở, sau đó lại bắt mạch cảnh trên cổ, thoáng có chút đứng hình. Một bác sĩ giỏi mà có biểu cảm như vậy khiến người ta càng xác thực thêm về an nguy của bệnh nhân.
Thời gian trôi qua, không gian ngày càng một trùng xuống, nặng nề đến mức khiến người ta không thể thở nổi.
Tôn Khả Thiên vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt trắng bệch như xác chết không hồn. Lăng Ngạn Nhiên dừng động tác, thôi không ép tim nữa, sau đó hướng tầm mắt về phía Lôi Thần Phong, không giấu nổi sự đau lòng.
- Đưa cô ấy về đi.
- Anh nói gì vậy, anh mau cứu Khả Thiên đi chứ. Cô ấy không thể chết được!
Đã từ lâu người ta không còn nhìn thấy một Lôi Thần Phong mất bình tĩnh như vậy, thế mà bây giờ, trước mặt con cáo già Lâm Hùng, anh lại để lộ ra sự đau đớn của mình.
- Cô ấy chưa chết.
Đám người Lâm gia đang mừng thầm, lập tức thay đổi sắc mặt, thậm chí có kẻ siết chặt nắm tay thành quyền. Tình thế bây giờ đã thay đổi rồi, những kẻ tưởng rằng mình đã thắng thì bây giờ lại nơm nớp lo sợ.
Tôn Khả Thiên vẫn chưa tỉnh, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt. Sau khi được thay một bộ đồ mới và đắp tấm chăn dày thì toàn thân cô mới ấm lên một chút.
Lôi lão phu nhân không giấu nổi sự đau lòng, cứ tưởng sẽ bảo vệ được cô, nào ngờ lại để cô bị hại ngay trên đất của Lôi gia. Những kẻ này thật không thể tha thứ!
- Mọi người ra ngoài đi, ở đây có con là được rồi. Lâm gia còn đang chờ mọi người phía dưới sảnh.
Lăng Ngạn Nhiên lên tiếng mời mọi người rời khỏi. Lúc này, người có thân phận bác sĩ sẽ nắm mọi quyền hành, có ai dám không nghe theo. Đợi khi tất cả mọi người đã rời khỏi, anh mới hướng về phía cô gái đang nằm yên trên giường, cất tiếng.
- Bây giờ thì em có thể giải thích lý do vì sao lại nhờ anh làm việc này không.
Thực ra lúc Lăng Ngạn Nhiên nhảy xuống hồ cứu Tôn Khả Thiên thì cô vẫn còn tỉnh táo, thậm chí khi vừa lên khỏi mặt nước cô đã nói nhỏ với anh rằng hãy giả vờ như cô đang bị đuối nước, cứ sơ cứu khoảng 5 phút là được. Vì thời gian gấp rút nên không kịp giải thích lý do.
Tôn Thả Thiên mở mắt đôi mắt to tròn như là kẻ vô tội, nhưng vì đang lạnh nên đôi môi run cầm cập, thậm chí còn nghe thấy tiếng răng khua vào nhau.
- Là vì bọn họ cố tình hãm hại em, thậm chí còn lén lút đẩy em ngã xuống hồ. Em chỉ là muốn biết đích thực là ai đã làm điều đó. Cảm ơn anh Ngạn Nhiên đã giúp em.
Lăng Ngạn Nhiên bước đến ngồi bên giường, đưa tay lên sờ vào trán của cô, khẽ thở dài.
- Cô bé ngốc này, em có biết như vậy sẽ nguy hiểm lắm không. Ngoài trời lạnh như vậy sẽ làm cho em bị shock thân nhiệt, làm di chứng cũ ở phổi tái phát, hay bị đuối nước thật thì sao.
Cô gật gật đầu, trên miệng nở một nụ cười bất đắc dĩ. Cô lấy ra một vật nhỏ, lúc bị hung thủ đẩy xuống hồ cô đã nhanh tay túm được. Định hại cô sao, bọn họ sẽ không thể ngồi yên được nữa đâu.
- Đây là thứ em lấy được từ người đã đẩy em xuống hồ. Nhưng bây giờ em xuất hiện sẽ không thích hợp, mong anh hãy giúp em vạch trần hung thủ thực sự.
Dưới phòng khách, không khí căng thẳng không kém. Lần đầu tiên Lâm Hùng nhận ra quân cờ của mình không phải bất khả chiến bại.
- Lôi lão phu nhân, bây giờ chúng tôi xin phép đưa Nhạn Tuyết trở về. Chuyện hôm nay coi như bỏ qua đi, Nhạn Tuyết là đứa lương thiện, chắc nó cũng không trách cứ gì cô Tôn. Bọn trẻ mà, nhiều khi còn tùy hứng bồng bột, không trách được.
Lâm Hùng tỏ vẻ hiểu chuyện, nhưng trong lòng lại không cam tâm. Trước hết phải để Lôi gia có ấn tượng tốt với Nhạn Tuyết, còn chuyện trừ khử kẻ ngáng đường là Tôn Khả Thiên sẽ để sau.
Lôi lão phu nhân đương nhiên sẽ không thuận theo Lâm Hùng, nếu không giải quyết dứt điểm thì người chịu thiệt thòi chắc chắn là Khả Thiên.
- Chủ tịch Lâm nói sai rồi, hôm nay người của Lôi gia suýt mất mạng trên chính đất của Lôi gia, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhạn Tuyết, ta hỏi cháu một câu, Khả Thiên có phải người đẩy cháu xuống hồ không?
Lúc này mọi ánh mắt đều hướng về phía Lâm Nhạn Tuyết, khiến cô ta căng thẳng. Thực ra cô ta cũng không biết ai là người đẩy mình, chỉ vì Lâm Nhã Kỳ một mực khẳng định nên mọi người mới tin là như vậy.
- Dạ cháu... lúc đó cháu quay lưng về phía khác nên không biết ai đã đẩy mình ạ.
Lôi lão phu nhân gật đầu, ừ nhẹ một tiếng, sau đó lại quay sang hỏi Lâm Nhã Kỳ.
- Còn cháu, ngay từ đầu cháu đã một mực khẳng định chính Khả Thiên là người đã đẩy Nhạn Tuyết xuống hồ đúng không?
Lâm Nhã Kỳ khẽ run, nhưng cô ta đã làm chuyện xấu quen tay rồi nên vẫn tỏ ra bình tĩnh.
- Đúng vậy, vì Tôn Khả Thiên không muốn Nhạn Tuyết và anh Thần Phong quay lại với nhau nên cố tình đẩy Nhạn Tuyết xuống hồ nhằm hại chết chị ấy.
Lôi lão phu nhân không thể nào kiềm chế hơn, đập mạnh tay xuống bàn. Uy nghi của một người từng làm mưa làm gió trên thương trường không thể coi thường. Đã đến lúc lật mặt nạ của những kẻ đội lốt sói rồi. ?a chương nhanh nhất tại { trùmtr? ?ện.Vn }
- Bà Hoàng, bà mau nói rõ cho mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra.
Thực ra khi Tôn Khả Thiên ra ngoài, Lôi lão phu nhân đã âm thầm sai bà Hoàng đi theo để quan sát, nào ngờ vẫn xảy ra chuyện.
- Thưa lão phu nhân, tuy già đây đã có tuổi nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ chính cô Lâm Nhã Kỳ là người đẩy cô Lâm Nhạn Tuyết xuống hồ.
Lời nói của bà Hoàng khiến Lâm gia tái mặt.
- Bà... bà đừng nói bừa. Nhạn Tuyết là chị gái của tôi sao có thể làm như vậy với chị của mình. Dù muốn bênh vực Tôn Khả Thiên nhưng cũng không thể vu khống tôi như vậy.
Lâm Nhã Kỳ thà chết không chịu nhận. Cho dù có lời nói từ một phía nhưng không có chứng cứ thì ai có thể kết tội.
Quan Tịnh Nghi thấy con gái mình bị chỉ điểm thì vô cùng bất bình, ngày lập tức phản bác.
- Lôi lão phu nhân, hôm nay Lâm gia là khách mời nhưng cũng phải có tự tôn của mình. Nhạn Tuyết thì bị đẩy xuống hồ, còn Nhã Kỳ thì bị hàm oan. Lâm gia có thể không hào nhoáng như Lôi gia, nhưng không vì thế mà chúng tôi chịu nỗi nhục này.
Hay lắm, kẻ vô lại thường hay nói đạo lý. Đóng vai kẻ bị hại chắc là thế mạnh duy nhất của họ rồi.
- Đây là đoạn video quay lại một số việc không hay ho chút nào.
Đoạn video không quá rõ nét nhưng cũng đủ để chứng minh những điều má Hoàng nói là sự thật. Chỉ tiếc là không để lại chút manh mối về việc vì sao Khả Thiên lại bị ngã xuống hồ.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, Lâm Nhã Kỳ hết đường chối cãi. Thứ đáng sợ nhất chính là ánh mắt như ma quỷ mà Lôi Thần Phong đang ban phát, khiến cả cô ta và Quan Tịnh Nghi không rét mà run. Cô ta hít một ngụm khí lạnh, cố gắng nghĩ cách để cứu sống bản thân, cuối cùng lựa chọn khổ nhục kế. Cô ta bò đến chân Lâm Nhạn Tuyết, cố gắng bấu víu lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng này.
- Nhạn Tuyết, chị hãy giúp em nói gì đi. Chị cũng biết thái độ của Tôn Khả Thiên lúc ấy tệ thế nào mà. Em chỉ nhất thời tức giận mà làm ra chuyện này thôi. Em sợ khi cô ta quay trở lại Lôi thị với vị trí là cấp trên của chị, cô ta sẽ ức hϊế͙p͙ và hãm hại chị, cho nên muốn chỉnh cô ta một chút thôi.
- Có phải cô cũng là người đã đẩy Khả Thiên xuống hồ đến mức suýt mất mạng không?
- Không...không, Lôi lão phu nhân, chuyện này không liên quan đến cháu, chuyện liên quan đến mạng người cháu tuyệt đối không làm.
Không bằng không chứng, ai dám kết tội.
Lâm Nhạn Tuyết sợ hãi, vin chặt vào cánh tay Lôi Thần Phong. Lâm Nhã Kỳ thật đáng sợ, những kẻ trong Lâm gia cũng thật đáng sợ. Họ không ngần ngại mang người thân ra làm quân cờ để đạt được mục đích.
Thấy Lâm Nhạn Tuyết không ổn, Lôi Thần Phong liền lên tiếng hóa giải cục diện.
- Bà nội, cháu xin phép đưa Nhạn Tuyết về. Còn chuyện này cứ để Lâm gia bàn bạc rồi cho câu trả lời sau đi.
Lâm Hùng cũng vin vào câu nói của Lôi Thần Phong để tìm đường rút. Cả nhà họ bốn người nhanh chóng dìu nhau về, lo sợ nếu còn ở lại thêm chút nữa thì sẽ mất hết thể diện, thậm chí cơ hội để Lâm Nhạn Tuyết bước vào Lôi gia cũng không còn.