- Như thế này đã thấy ấm hơn chưa?
Cô khẽ gật đầu như con cún nhỏ. Anh như thế này khiến bản thân cô không thể nào tĩnh tâm được. Nhưng cô biết rằng sự ấm áp này chỉ dành cho cô hôm nay, khi trong anh đang còn tồn tại cảm giác áy náy. Ngày mai, khi mặt trời lên cao anh sẽ lại trở về là Lôi Thần Phong cao cao tại thượng, chủ tịch của Lôi thị, chồng sắp cưới của Lâm Nhạn Tuyết.
Khi nghĩ đến điều này cô vội vàng thu tay lại, không thể để bản thân trầm ngâm trong sự ấm áp chết người ấy.
- Xin lỗi, em đã quên mất anh đã là chồng sắp cưới của Lâm tiểu thư, và bây giờ em là cháu nuôi của bà nội, cũng xem như là em gái của anh rồi. Những hành động này không hợp lẽ.
Lời nói như lưỡi dao sắc bén cắt vào trái tim Tôn Khả Thiên, mà trong lòng Lôi Thần Phong cũng không hề dễ chịu gì.
Tôn Khả Thiên quay lưng lại, không có dũng khí để đối diện với người đàn ông này, hay nói đúng hơn là đang trốn chạy chính bản thân mình. Cô nằm yên không dám nhúc nhích, lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh, chỉ thấy tiếng bước chân đi ra cửa, rồi cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra khiến hai người đang nghe lén suýt chút nữa bị ngã nhào. Duật Trác Minh khom người, đứng nép sau lưng Lôi lão phu nhân, lấy bà làm tấm bình phong che chở cho mình.
- À... Minh à, chẳng phải con vừa nói là đưa bà xuống lầu hóng gió sao, mau đi thôi.
Cái lý do củ chuối này đến đứa con nít ba tuổi cũng biết là nói dối. Nhưng với tình thế hiện tại cứ rút lui an toàn rồi tính sau.
Từ khi Lôi Thần Phong rời khỏi, cô cứ trằn trọc mãi chẳng thể chợp mắt, chờ đợi mãi thì trời mới sáng. Lúc cô rời giường mới hơn 5 giờ sáng, nhưng khi xuống tới sảnh khách thì thấy Lôi lão phu nhân và má Hoàng đã ngồi nói chuyện phiếm rồi.
Cả đêm mất ngủ, cộng thêm bị cảm lạnh vì rơi xuống hồ nên sắc mặt cô trông như người sắp chết, khiến họ càng thêm lo lắng.
- Khả Thiên, sao cháu không nghỉ ngơi thêm đi, ta đang sai người hầm cháo tổ yến cho cháu, một chút nữa là xong.
Sự quan tâm này khiến Tôn Khả Thiên càng thêm áy náy.
- Con cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, bà đừng lo lắng nữa nhé.
- Sắc mặt còn kém lắm, sao mà ta yên tâm được.
Tôn khả Thiên ngồi xuống bên cạnh Lôi lão phu nhân, thấy đây là thời điểm phù hợp để nói về số cổ phần kia.
- Bà ơi, cháu xin phép không nhận 5% cổ phần Lôi thị, và cháu nghĩ bản thân chưa có đầy đủ năng lực đảm nhiệm vị trí giám đốc sáng tạo. Hơn nữa...
Cô chợt dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói tiếp.
- Hơn nữa lần trước cháu đã không vượt qua được thử thách của anh Thần Phong, nên càng không thể ở lại Lôi thị.
Chính là thử thách thuyết phục tổng giám đốc Thiên Ký về bản thiết kế trang phục và logo mới.
Lôi lão phu nhân đã nghe chuyện này từ Duật Trác Minh. Mặc dù ngay lúc đó ông Chung rời đi, nhưng mấy ngày sau đã quay lại để ký hợp đồng, hơn nữa còn luôn miệng khen ngợi tài năng của cô.
- Chú Chung đã ký hợp đồng. Thực ra em đã vượt qua thử thách đó.
Chẳng biết Lôi Thần Phong từ đâu xuất hiện, xen ngang vào cuộc trò chuyện của cô và bà nội. Trông anh có vẻ không được khỏe lắm, có lẽ đêm qua cũng mất ngủ.
- Như đã nói, chức vụ giám đốc sáng tạo sẽ là của em. Ngày mai đến văn phòng chủ tịch trình diện.
Phong cách nói chuyện lãnh đạm và có phần ngang ngược này mới đúng là của người tên Lôi Thần Phong mà cô biết. Đáng lẽ vừa rồi cô không nên áy náy, căn bản một chút mệt mỏi đó sao có thể quật chết một tên ác quỷ máu lạnh.
Anh chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi lại biến mất hút, với thái độ khó ưa như ngày thường. Cũng may Lôi lão phu nhân đã kịp buông vài câu trách mắng khiến cô hả lòng hả dạ.
- Thôi, đừng quan tâm đến nó nữa. Nghe bà nói này, đây là cơ hội tốt, cháu phải biết nắm lấy. Kể từ ngày mai, cháu sẽ là người ra quyết định cuối cùng cho các vấn đề về mảng thiết kế. Đây là quyền hạn vượt cấp, được người sáng lập Lôi thị đặt ra. Bà rất tin tưởng ở cháu, hãy thay bà đi tiếp con đường này.
Thực ra điều ấy cũng không được xem là quá quyền lực, bởi lẽ hoạt động kinh doanh chính của Lôi thị là bất động sản và chứng khoán. Một khi màng thiết kế bị loại bỏ thì thứ quyền hạn vượt cấp này coi như bị phế. Nhưng nó cũng đủ khiến cô có đủ vị thế để ngẩng cao đầu trước Lâm gia.
Cô không thể từ chối vì không muốn phụ sự kỳ vọng của bà. Đó là một quyết định không có đường lui, nên chỉ có thể liều mình chiến đấu.
Sáng ngày hôm sau, Tôn Khả Thiên đến Lôi thị trình diện. Mã Lệ đang mải nói chuyện với một vài nhân viên của phòng thiết kế thì nhìn thấy cô chuẩn bị bước vào thăng máy. Trời sinh cô ta đã có khả năng hạ nhục người khác, vậy nên chẳng cần đến ba giây để những lời “ngọc ngà” được phát ra.
- Chao ôi, xem ai đây này. Hình như có chút quen mặt.
Ngay lập tức, những người đi cạnh cô ta đều hùa theo. Lúc cô còn đảm nhận vị trí trưởng phòng thiết kế, họ đã vô cùng chướng mắt. Bây giờ, trong mắt họ cô chỉ là một kẻ đã bị Lôi thị sa thải, nên không có chút kiêng dè.
- Chẳng phải là trưởng phòng đáng kính của chúng ta trước đây sao. Đã bị đuổi việc nhục nhã rồi mà còn có mặt mũi quay lại đây à.
Mã Lệ khẽ vỗ nhẹ lên trán, vờ như vừa nhớ ra một điều gì đó.
- Ai da, suýt chút nữa thì tôi đã quên mất. Sao hả, thời buổi khó khăn nên muốn quay lại đây làm chân lau dọn nhà vệ sinh cho Lôi thị?
Đúng là bọn chó điên không biết nhả tiếng người. Họ đã có lễ đương nhiên cô cũng không thể khiến họ thất vọng.
- Mã Lệ, mới mấy tháng chưa gặp mà cô vẫn khiến người ta chẳng thể ưa nổi. Hãy nhớ kỹ những gì cô đã gây ra. Tôi sẽ bắt cô trả từng thứ một.
Cái ánh mắt này? Mã Lệ khẽ nuốt một ngụm khí lạnh. Từ trước đến giờ cô ta không sợ trời không sợ đất, nhưng vẫn có cảm giác mơ hồ lạnh sống lưng.
Từ khi Tôn Khả Thiên xuất hiện, đã bắt gặp vô số ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho mình, chủ yếu là do những tin đồn thất thiệt mà những kẻ phòng thiết kế đã tung ra.
Đặc biệt, anh vừa mới cầu hôn Lâm Nhạn Tuyết, sự xuất hiện của cô càng khiến nhiều kẻ chướng tai gai mắt. Họ nói cô đã giở mọi thủ đoạn để bò lên giường chủ tịch, bây giờ lại không biết xấu hổ tìm đến một lần nữa.
Một trong những kẻ tỏ thái độ nhất chính là thư ký cấp cao của văn phòng chủ tịch.
- Chủ tịch đang bận mời cô về cho.
- Tôi đã có hẹn trước với chủ tịch.
- Nhưng tôi chưa từng nghe chủ tịch nói gì. Vậy nên phiền cô rời đi cho.
Vân Thanh Kiều nhìn cô như một kẻ ti tiện. Với vai trò là thư ký cấp cao của văn phòng chủ tịch, đương nhiên cô ta biết kiểm soát lời nói của mình, không chua ngoa như Mã Lệ, nhưng ý tứ thì vô cùng rõ ràng.
Có vài lần cô ta nhìn thấy cô chật vật chạy ra từ phòng làm việc của Lôi Thần Phong, thậm chí có lần còn ở trong đó nguyên đêm. Vậy nên trong suy nghĩ thấp hèn của mình, cô ta chỉ có thể tưởng tượng ra những thứ dơ bẩn, và mạc nhiên xem cô là nhân tình của chủ tịch. Lúc ấy cô ta vẫn không tỏ thái độ, nhưng từ khi biết chủ tịch sẽ kết hôn với Lâm Nhạn Tuyết thì liền có suy nghĩ tính toán, hòng lấy lòng Lôi phu nhân tương lai.
Tôn Khả Thiên không muốn đôi co với những kẻ thiển cận, trực tiếp đi về phía phòng làm việc của Lôi Thần Phong, dẫu sao vân tay của cô cũng có thể mở cửa.
Vân Thanh Kiều không kịp ngăn cản nên vô cùng tức giận. Trong lòng âm thầm chuẩn bị những lời cay nghiệt, chờ sau khi Tôn Khả Thiên bị Lôi Thần Phong đuổi ra sẽ dùng tới.
Lần nào bước vào phòng, Tôn Khả Thiên cũng thấy Lôi Thần Phong chăm chú làm việc. Kinh nghiệm những lần trước cho thấy, nếu không muốn tốn thời gian thì phải vào thẳng vấn đề ngay lập tức.
- Em đến trình diện. Anh có điều gì muốn nói với em không?
Lôi Thần Phong dừng động tác, tựa lưng vào ghế, hai tay để hờ trên đùi, nhưng không vì vậy mà mất đi phong thái uy nghiêm.
- Khả Thiên, chức vụ giám đốc sáng tạo của Lôi thị tuyệt đối không dễ ngồi. Nếu em không đủ năng lực thì anh vẫn có thể miễn nhiệm nó.
Cô biết điều anh vừa nói. Anh là đang muốn đe dọa hay ngầm nhắc nhở cô điều gì đây.
- Đối với em, vị trí này như gió thổi mây bay thôi. Một khi em dám nhận thì em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tốt công việc. Nhưng nếu anh cố tình dùng quyền hành của mình để gây khó dễ hay chèn ép thì...
Tôn Khả Thiên đứng trước mặt anh, một tay chống hông, một tay chống xuống bàn, để tầm mắt hai người ngang nhau.
- Uhm... thì em cũng đành chịu thôi. Ai bảo anh là chủ tịch hội đồng quản trị chứ.
Lôi Thần Phong suýt bật cười, cũng may đã kiềm chế lại được, còn tưởng là cô sẽ nói điều gì ghê gớm lắm.
- Nhưng nếu anh nhắm một mắt, mở một thì em sẽ rất cảm kích. Ví dụ như có thể đãi anh ăn một bữa cơm chẳng hạn.
Tôn Khả Thiên khẽ cười, nhìn thẳng vào con ngươi đen thẫm của người đối diện, không phải để thăm dò, mà để anh thấy được sự ngu ngốc nơi cô.
Cô biết anh gọi mình đến trình diện không đơn giản chỉ để nói vài câu vô nghĩa này, nhưng mà giả ngốc một chút cũng không khiến cô chịu thiệt thòi.
Cô tin khi nói chuyện với một kẻ ngu ngốc thì anh sẽ nhanh chóng nói ra mục đích của mình thôi. Với tính cách của anh thì không đầy 3 câu nữa sẽ vào thẳng vấn đề.
- Nếu có gì không hiểu, em có thể hỏi anh hoặc Trác Minh. Trong giai đoạn đầu, tất cả các quyết định quan trọng đều phải thông qua anh và Minh. Quyết định sẽ được thông qua nếu có ít nhất hai người biểu quyết.
- Được. Nếu không còn gì nữa em xin phép đi trình diện tổng giám đốc.
Tôn Khả Thiên đứng thẳng người, khẽ vuốt lại những lọn tóc dài. Tầm mắt khẽ hướng tới bàn tay của anh, lúc đầu còn đặt hờ lên đùi, nhưng bây giờ đã đan vào nhau. Điều gì khiến anh phải phân vân suy nghĩ?
- Khả Thiên này, Nhạn Tuyết cô ấy kinh nghiệm còn chưa nhiều. Mong em giúp đỡ cô ấy trong quá trình làm việc.
À, thì ra điều anh muốn nói là đây. Cứ liên quan đến cô ta là anh lại mất đi lý trí như vậy à.
- Muốn đứng bên cạnh anh thì phải có năng lực tự bảo vệ chính mình, trước đây anh đã từng nói vậy. Nếu ai không có khả năng thì anh sẽ miễn nhiệm vị trí của người đó, là anh vừa nói với em như vậy. Em không ngờ trí nhớ của anh lại kém như thế, thất vọng ghê. Nhưng anh yên tâm đi, người không phạm ta thì ta không phạm người, chỉ vậy thôi.
Cô bật cười. Khoảnh khắc cô quay lưng, nụ cười ấy chợt tan biến vào khoảng không vô định. Những gì anh nhìn thấy chỉ là tấm lưng cao gầy và cô độc. Đó là thứ cảm giác đau đớn mơ hồ nhưng dai dẳng. Thật khó chịu!
Trái ngược với suy nghĩ của Vân Thanh Kiều, Tôn Khả Thiên bước ra mà chẳng có chút sứt mẻ nào, thậm chí còn thêm vài phần cao ngạo.
Vậy thì sao chứ, vẫn chỉ là kẻ ti tiện.
- Tôn Khả Thiên, cô mau đứng lại đó.
Tôn Khả Thiên vốn không muốn mất thời gian với cô ta, nhưng cô ta cứ thích gây sự. Thật phiền phức!
- Mới hơn một tháng không gặp mà sao tác phong của cô lại trở nên yếu kém thế này? So với những tiếp tân dưới sảnh kia thì tôi thực sự không nhìn ra điểm khác biệt nào khác giữa cô và họ.
Vân Thanh Kiều bị những lời nói của cô chọc cho tức điên, bắt đầu không còn giữ được sự bình tĩnh vốn có.
- Hư, dù sao tôi cũng đặc biệt hơn kẻ tiểu nhân tìm mọi cách bò lên giường chủ tịch, vợ sắp cưới của chủ tịch chính còn ở đây mà cô dám mặt dày tìm đến. Cô đúng là đồ không có liêm sỉ.
Tôn Khả Thiên lười giải thích, tính gọi cho Duật Trác Minh nhưng lại bị Vân Thanh Kiều động tay, khiến điện thoại rơi xuống sàn vỡ làm mấy mảnh. Đây là điện thoại mà cô mượn tạm của Đồng Lệ Giao để dùng, vì điện thoại cũ của cô đã bị hỏng lúc rơi xuống hồ.
"Tịnh tâm, bình tĩnh, không được đánh người, chỉ được đấu võ mồm..."
Tôn Khả Thiên siết chặt chiếc điện thoại, miệng liên tục niệm thần chú, để giữ lại gương mặt xinh đẹp cho cô thư ký cấp cao kia.
- Vân Thanh Kiều, cô đã làm thư ký ở đây bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ không hiểu tính cách của chủ tịch.
Vân Thanh Kiều sững người, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt càng khiến cô tin tưởng trong lòng cô ta đang run sợ.
- Cô thông minh hơn rồi đấy.
Tôn Khả Thiên vuốt gọn vài lọn tóc, lấy lại vẻ cao ngạo rồi hiên ngang bước đi. Bây giờ cô phải đến tìm gặp Duật Trác Minh và trình diện phòng nhân sự.