Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục

Chương 114: "Cậu nhỏ" của anh bị em làm tổn thương rồi (H)

Tôn Khả Thiên bất đắc dĩ phải cùng Lôi Thần Phong về biệt thự. Nơi này so với lúc cô mới đặt chân đến không có gì khác biệt.
- Em đưa anh về tới nhà rồi, mau buông tay em ra. Người ngoài nhìn vào còn tưởng là em đang giữ trẻ đấy.


Tôn Khả Thiên nhăn mày, cô đã bị anh bám riết từ bệnh viện đến giờ, thậm chí lúc ở trên xe vẫn không buông.
Lôi Thần Phong cười cười, lại bày ra vẻ mặt vô sỉ, nửa vô tình, nửa cố ý mà trêu chọc cô.


- Bác sĩ nói, sau khi mất trí nhớ, người ta vẫn thường làm những hành động quen thuộc theo phản xạ. Có lẽ trước lúc xảy ra tai nạn, anh cũng giữ khư khư tay em như thế này, có phải không?


Anh nói đúng, khi ấy anh cứ đeo bám cô, chỉ thiếu điều lấy dây trói lại mà thôi. Cô không biết phải làm sao để thoát khỏi anh, chỉ biết buông lời lạnh nhạt.
- Mối quan hệ của chúng ta không tốt đẹp như anh nghĩ đâu. Sau này anh sẽ thấy hối hận vì đã quen em. Tốt nhất chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách.


Những tưởng khi cô nói vậy, anh sẽ nghiêm chỉnh hơn, nhưng anh vẫn cố tình bày ra vẻ mặt làm nũng, khiến cô bực mình, không kiềm chế được mà tác động vật lý vào khuôn mặt đó.


Tôn Khả Thiên gõ một cái vào trán Lôi Thần Phong. Nhân cơ hội đó, anh giữ chặt lấy bàn tay đang áp vào mặt mình. Cô tức tối, muốn thu tay về nhưng không được.


- Vậy em phải giúp anh hồi phục trí nhớ. Nếu lúc đó anh thấy hối hận như em nói, thì chúng ta giữ khoảng cách vẫn chưa muộn. Khả Thiên ơi, anh không nhớ phòng mình ở đâu, em dẫn anh đến đó có được không.


Tôn Khả Thiên nhìn ra ngoài trời, không gian sớm đã đen thẫm từ lâu. Chẳng biết anh suy nghĩ gì mà nhất quyết đòi xuất viện vào buổi tối, còn đợi đúng 21 giờ 24 phút mới bước chân ra khỏi cửa bệnh viện. Bây giờ, cô còn dây dưa nữa thì không về nhà được mất.


- Lầu 3, phòng bên trái. Anh mau buông tay em ra đi, em còn phải về nhà.
- Đây cũng là nhà em mà. Hay là em ở lại đây, kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trước đây, biết đâu lại giúp anh hồi phục trí nhớ.


Bị anh bám chặt như thế này, cô còn đường để về không? Tôn Khả Thiên thở dài, dẫn anh lên tới cửa phòng.
- Cũng muộn rồi, anh nghỉ ngơi đi. Em sẽ ngủ ở phòng bên dưới.


Đó chính là căn phòng đầu tiên của cô khi bước chân đến biệt thự này. Không ngờ nhắm mắt đã 4 năm. Nhanh thật đấy! Từ một cô gái ở cô nhi viện, với vẻ ngoài rách nát và thiếu thốn, nay lại ở một vị thế mới, không ai sánh bằng.


- Vậy anh cũng xuống đó ngủ cùng em. Cả tuần nay đã quen có em bên cạnh, nếu vắng em anh sẽ không ngủ được.
Lôi Thần Phong vẫn giữ chặt lấy tay cô, không có ý định để cô rời đi. Anh vừa năn nỉ, vừa bày ra vẻ mặt như một đứa con nít, khiến cô chẳng thể nào từ chối được.


Bắt được sự dao động trong đáy mắt của Tôn Khả Thiên, Lôi Thần Phong nhanh chóng kéo cô vào bên trong. Ạnh lẩm bẩm, vừa đủ lớn để cô nghe thấy.
- Anh cũng chỉ làm được 2 phút, không đến mức để em phải lo nghĩ đến mức thất thần như vậy đâu.


Bị anh nói ẩn ý như vậy, cô càng khó xử hơn, khuôn mặt bỗng chốc đỏ rực như gấc, muốn mở miệng cãi lý nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.


Nhân lúc Lôi Thần Phong đi tắm, cô mở cửa sổ để hít thở chút sương lạnh buổi đêm. Trước đây, cô rất thích đứng ở đây, nhìn xuống khuôn viên nhỏ với sắc oải hương tím ngắt rồi hoài niệm về quá khứ. Bây giờ, mọi thứ vẫn không thay đổi, có quen thuộc, nhưng cũng đầy xa lạ. Mùi oải hương thoang thoảng, quanh quẩn nơi chóp mũi thật dễ chịu.


Tôn Khả Thiên đang ngây người, đột nhiên có cánh tay trần ôm vòng qua eo mình. Toàn thân cô tựa vào thân thể săn chắc của người đàn ông phía sau, mọi xúc giác dần trở nên nhạy cảm.
- Anh làm gì vậy? Mau buông em ra.


Lôi Thần Phong thừa nước làm càn, kéo cô gần sát người mình hơn. Anh tựa cằn vào đầu cô, cùng hướng đến luống oải hương mà cô đang chăm chú.
- Em thích hoa oải hương à?
- Ừ.
Cô thản nhiên nói, cũng không còn bài xích sự đụng chạm của anh.


- Vậy thì anh sẽ biến tất cả nơi này thành cánh đồng oải hương, để em có thể nhìn ngắm mỗi ngày.


Giọng nói dịu dàng, chứa đựng sự sủng nịnh và yêu chiều, như dòng nước ấm rót vào tim cô, khiến nơi ấy dần loạn nhịp. Đáng tiếc thời khắc này chẳng thể kéo dài mãi. Biết đâu ngày mai sóng gió lại ập đến?


Cô khẽ thở dài vào màn đêm đen tối. Từng cử chỉ và cảm xúc của cô đều không qua được ánh mắt tinh tường của người đàn ông phía sau. Anh không muốn cô vì khung cảnh này mà tiếp tục trầm tư.
- Khuya rồi, đi ngủ.


Lôi Thần Phong đóng của sổ, sau đó kéo cô lên giường. Hành động của anh nhanh đến mức cô còn chưa kịp phản ứng vì sự dịch chuyển tức thời của bản thân, thì cả cơ thể đã bị đặt trên mặt đệm êm ái. Cô nhanh chóng thoát ly khỏi vòng tay anh, nằm sát ra mép giường, sau đó lấy cái gối chặn giữa hai người.


- Anh nằm đầu bên đó, em nằm bên này, ban đêm anh không được vượt qua cái gối, rõ chưa!
Tôn Khả Thiên gằn giọng, tỏ ra cảnh giác với người đàn ông bên cạnh. Lôi Thần Phong bật cười, vừa ma mị lại đầy ẩn ý. Anh tạm thời không tiến gần đến phía cô, mà nằm yên thở khẽ.


- Trước đây anh và em luôn như vậy à?
- Đúng.
Tôn Khả Thiên nhanh nhảu đáp, còn không quên kéo mền phủ kín người mình, chỉ hở mỗi cái đầu ra bên ngoài.
- Lúc ấy anh vẫn nằm yên như vậy?
- Đúng.
Lôi Thần Phong vỗ nhẹ vào đầu mình, như thể đang trách một gã khờ.


- Sao anh lại ngu ngốc như vậy nhỉ.
Dứt lời, Lôi Thần Phong liền ném cái gối đang chặn giữa hai người, sau đó nhanh tay kéo cô và cả đống chăn mền về phía mình. Thân hình cao lớn nhanh chóng chui vào trong đó, thành công khống chế cô bằng cáng tay rắn chắc của mình.


- Anh… Anh vô sỉ, đã bảo là không được vượt qua cái gối!
Lôi Thần Phong bỏ mặc sự phản kháng yếu ớt của cô. Một tay anh giữ chặt lấy eo thon, tay còn lại luồn vào trong áo, thành công tìm đến nơi mềm mại mà chơi đùa.
- Anh đừng làm càn!


- Sao anh lại làm càn? Đây chẳng phải là chuyện các cặp vợ chồng vẫn thường làm hay sao. Anh cũng không vi phạm quy ước, giờ cái gối đã nằm dưới sàn, anh nhất định không vượt qua nó.


Tôn Khả Thiên giãy giụa, hòng thoát khỏi bàn tay xấu xa đang làm loạn trên ngực mình, nhưng mọi sự cố gắng đều bất thành. Bây giờ, chỉ còn mỗi cái miệng có khả năng ra đòn phủ đầu.
- Em không muốn làm chuyện này với anh.


Quả nhiên lời nói đó có lực sát thương vô cùng lớn. Bàn tay đang gắt gao ôm cô bỗng chốc buông thõng, tay còn lại cũng thu về. Một thân Lôi Thần Phong rơi vào trầm lặng, vừa bày ra vẻ uất ức, lại có chút giận hờn.
- Anh biết rồi, một kẻ bị yếu sinh lý như anh không nên làm như thế.


Mẹ kiếp, Tôn Khả Thiên thật muốn chửi thề, vì sao một con người lãnh khốc, bá đạo lại trở nên thế này? Ai dạy anh cái giọng điệu nói chuyện như vậy? Anh đáng trách, nhưng cũng thật đáng thương.
- Ý em không phải như vậy.


Lôi Thần Phong giả vờ không nghe thấy câu nói của cô, vẫn tiếp tục tự mặc cảm với bản thân.
- Em ngủ đi, không cần quan tâm đến anh đâu, anh ổn mà…


Nói rồi, anh quay lưng về phía cô, như thể đang ôm nỗi tự ti của bản thân để trốn tránh. Đáy lòng cô dần bị sự áy náy hành hạ. Đàn ông luôn có sự kiêu hãnh và danh dự của mình, huống hồ đây còn là người hoàn mỹ, vạn người mê. Cô không những lợi dụng lúc anh mất trí nhớ để “vũ nhục” anh về phương diện đó, mà bây giờ còn khiến anh rơi vào mặc cảm.


Cô vươn tay, vỗ nhẹ vào tấm lưng trần của anh mấy lần, như đang dỗ dành một đứa trẻ. Nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, nằm yên mất động.
- Này, anh giận thật à? Em thực sự không có ý coi thường anh đâu.
Người kia vẫn im lặng.
- Em xin lỗi mà.
Im lặng.


- Thần Phong, em xin lỗi, chỉ vì anh quá đường đột nên em mới…
Anh quay mặt về phía khác nên cô hoàn toàn không biết người đàn ông đó đang có vẻ mặt vô sỉ đến mức nào. Bạc môi anh khẽ cong, nở rộ những nụ cười khoái trá. Một lúc sau, anh cố đè nén sự vui sướng để thốt ra thanh âm uất ức.


- Anh thực sự không sao đâu… Anh không muốn ép buộc em làm chuyện ấy với một tên yếu sinh lý.


Tôn Khả Thiên càng thêm cắn rứt, cuối cùng lại phải chủ động vươn tay, ôm lấy anh. Da thịt rắn chắc chạm vào đầu ngón tay, khiến toàn thân cô như có dòng điện chạy qua. Lôi Thần Phong kiềm chế dục vọng đang bùng cháy, xoay người lại. Khi thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt cô lại ửng đỏ.


- Em không cần phải xin lỗi anh đâu. Anh ổn, chỉ có điều “cậu nhỏ” phía dưới bị tổn thương vô cùng. Nhưng em đừng vì cảm thấy áy náy mà ép buộc bản thân mình.


Những lời này càng khiến Tôn Khả Thiên bối rối. Cô đã làm đến thế này rồi mà anh còn nói những lời nói ấy. Không lẽ cô phải chủ động thì anh mới hiểu ý?
- Em cũng đâu có nói mình bị ép buộc…


Tôn Khả Thiên bặm chặt môi dưới, cố gắng áp chế đi sự ngại ngùng, nếu tình trạng này cứ tiếp tục, cô sẽ chết vì xấu hổ mất. Lôi Thần Phong vô cùng hả hê, nhưng vẫn vờ như không hiểu ý. Trong lòng anh lại nổi lên toan tính, muốn trêu chọc cô thêm chút nữa.


- Em đừng nhìn anh như vậy. Em xem “cậu nhỏ” phía dưới của anh đi, hình như có chút không ổn.
Theo lời của Lôi Thần Phong, cô dời tầm mắt xuống dưới. Thứ gì đó dưới lớp khăn tắm đã nhô cao, khiến cô căng thẳng, không cầm được mà nuốt một ngụm nước bọt.


- Không … không ổn? Em không hiểu ý của anh…
- Từ lúc tỉnh dậy, anh cứ cảm thấy chỗ đó có vấn đề. Hôm qua anh nghe Trác Minh nói em từng là sinh viên y khoa, muốn nhờ em xem thử nơi ấy có vấn đề gì không.


Tôn Khả Thiên vô cùng hỗn loạn. Bàn tay đã bắt đầu run rẩy, phân vân có nên mở khăn tắm ra để xem qua một chút. Lôi Thần Phong không cho cô cơ hội được suy nghĩ, trực tiếp cầm lấy tay cô rồi đặt vào vị trí đang nhô cao.


Cô bị hành động của anh làm cho giật mình, liền cầm chặt vật đó theo phản xạ. Đột nhiên Lôi Thần Phong nhăn mặt, không rõ vì đau hay cảm giác gì bất ổn. Cô muốn thu tay về, nhưng lại bị anh gắt gao giữ lấy.
- Em phải mở khăn ra thì mới kiểm tra được chứ.


Giọng nói của Lôi Thần Phong dần trở nên khàn đặc, tiếp tục hướng dẫn các thao tác chuẩn chỉnh. Tuy không tình nguyện, nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói, mở tấm khăn ra, để vật cao ngạo hoàn toàn được giải phóng, giương cao ngạo nghễ. Sự to lớn của nó khiến cô hoảng loạn.


- Em… em… thấy không… không có gì bất... ổn.
Tôn Khả Thiên bặp bẹ, cà lăm như gà mắc tóc. Biểu cảm này khiến anh không thể nhịn cười, cố tình kéo bàn tay nhỏ của cô chạm vào vật ấy. Cảm giác nóng bỏng khiến tay cô run rẩy, mà thứ ấy thì càng to lớn hơn trước.


- Em phải trực tiếp chạm vào, như vậy mới có thể kiểm tra chính xác được.
Tôn Khả Thiên luống cuống, không biết nên làm gì tiếp theo, cho đến khi nghe thấy mệnh lệnh phát ra từ người đàn ông.


- Đây là thứ đã bị em làm tổn thương. Em phải dỗ dành, vỗ về như dỗ em bé ấy. Đến khi nào nơi đó hết nhô cao, thì nó mới hết giận em.
- Nhưng hình như anh đang rất đau đớn.


Tôn Khả Thiên e dè, khẽ liếc nhìn vẻ mặt có vài phần thống khổ của anh. Gân xanh nổi rõ trên thái dương, vầng trán cũng bị phủ một tầng mồ hôi hột, chân mày nhíu lại, hô hấp dần trở nên loạn xạ. Đã đến mức này rồi mà vẫn muốn cô kiểm tra cho anh à.
- Ngoan, làm theo lời anh nói.


Giọng nói mị hoặc như đang thôi miên, khiến Tôn Khả Thiên ngoan ngoãn tuân theo, mang vật cao ngạo ấy khẽ động chạm, vuốt ve cao thấp. Cô không biết mình có làm đúng không, chỉ thấy anh khẽ phát ra tiếng gầm nhẹ, vừa thống khổ, lại ẩn chứa niềm vui sướng.


Lôi Thần Phong không ngờ đôi tay mềm mại của cô lại mang đến nhiều xúc cảm như vậy. Vật cao ngạo trong tay cô bị vỗ về như đứa trẻ, lại càng trở nên cứng rắn, đến mức muốn nổ tung.


Lôi Thần Phong bị dục vọng bức đến phát điên, ngay lập tức vùng dậy, nhanh chóng áp chế cô dưới thân mình, rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn nóng rực. Tôn Khả Thiên bị sự đường đột của ang dọa sợ, nhưng vẫn để mặc bản thân hưởng thụ nụ hôn cuồng bạo này. Thân thể cô sớm đã bị dục hỏa thiêu đốt.


Những thanh âm trầm thấp, rên rỉ, quyện lẫn với tiếng thở gấp gáp đeo bám cô vào tận cơn mê man. Đến khi bị ánh mặt trời lọt qua khe cửa gọi dậy, cô mới biết mình bị lừa.