Thay vì chờ đến một ngày, cô và anh nhìn nhau như hai kẻ thù, thì để anh quên đi cô chính là điều tốt nhất.
- Khả Thiên…
Lăng Ngạn Nhiên muốn nói gì đó nhưng bị cô ra hiệu ngăn lại. Cô cố gắng thu hết vẻ đau thương vào bên trong, dùng thứ ngữ khí lạnh lùng để đáp trả ánh mắt xa lạ của Lôi Thần Phong.
- Khi nào anh bình phục, chúng ta liền ký giấy ly hôn.
Duật Trác Minh sau khi nhận được thông báo cũng cấp tốc chạy đến bệnh viện, không ngờ trong thang máy chạm mặt Lâm Nhạn Tuyết. Cô ta biết Lôi Thần Phong đã tỉnh, nên bám riết Duật Trác Minh, năn nỉ anh ta dẫn theo mình.
Khi hai người họ đến nơi, vừa hay nghe được cuộc đối thoại giữa Lôi Thần Phong và Tôn Khả Thiên. Lâm Nhạn Tuyết mừng thầm, nếu anh đã mất trí nhớ, thì cô ta liền thuận nước đẩy thuyền.
- Chị ấy nói đúng, hai người chuẩn bị ly hôn. Em mới là vợ sắp cưới của anh.
Lâm Nhạn Tuyết chen ngang cuộc trò chuyện, tuyên bố thân phận nhằm đánh đòn phủ đầu. Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo. Duật Trác Minh âm thầm kêu khổ, vuốt ngược tóc mái kiểu bất lực, biết vậy đã không dẫn Lâm Nhạn Tuyết theo, để tạo ra tình huống khó xử này.
Các bác sĩ tạm thời rời khỏi phòng bệnh theo yêu cầu của Lăng Ngạn Nhiên. Những chuyện phức tạp như vậy nên giải quyết trong nội bộ gia đình thì tốt hơn.
Từ đầu đến cuối, Lôi Thần Phong chỉ đặt sự chú ý lên người Tôn Khả Thiên, không hề mảy may đến Lâm Nhạn Tuyết. Anh nặng nhọc nhấc bàn tay của mình lên, giữ lấy cánh tay mảnh khảnh cô, sau đó chầm chậm cất lời.
- Có vẻ như tôi đã ngoại tình nhỉ? Tệ thật đấy, đã lấy vợ rồi mà còn dây dưa với phụ nữ khác. Vậy nên em mới muốn ly hôn đúng không?
Sắc mặt Lâm Nhạn Tuyết tối sầm, không ngờ từ thân phận vợ sắp cưới, qua lời nói của anh lại thành tình nhân, kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.
- Chúng ta đã tổ chức lễ đính hôn.
Lâm Nhạn Tuyết không cam tâm, muốn giành lấy sự chú ý của Lôi Thần Phong nhưng vô ích. Đôi mắt sâu thẫm kia vẫn chỉ hướng về một người duy nhất.
Duật Trác Minh không thể đứng yên nhìn Lâm Nhạn Tuyết tiếp tục nói những lời gây hiểu lầm, vậy nên trực tiếp kéo cô ta ra ngoài. Lăng Ngạn Nhiên cũng lấy cớ rời đi, để cho hai người họ tự giải quyết mâu thuẫn. Chỉ cần quan sát tình huống vừa rồi, đủ để nhận ra Lôi Thần Phong vẫn ổn; sau chấn thương não, không bị ngu đần hay thiểu năng là tốt rồi, mất trí nhớ cũng không phải vấn đề quá hệ trọng.
Tôn Khả Thiên cố gắng thoát khỏi sự bám giữ của Lôi Thần Phong, nhưng hạn chế dùng lực mạnh, vì sợ cơ thể anh chưa hồi phục. Có vẻ cô đã lo lắng thừa, anh không những không yếu thế, mà còn gắt gao kéo cô đứng gần mình hơn.
- Anh làm gì vậy? Mau thả em ra.
Lôi Thần Phong chẳng hề có ý buông tay. Dần dần, cô thôi không đôi co với anh nữa, mà sự xa lạ trong đáy mắt đen thẫm kia cũng dần ôn hòa hơn.
- Em là vợ tôi thật à? Em tên là gì?
Cô nhìn anh, trả lời cộc lốc.
- Tôn Khả Thiên.
- Vậy tôi tên là gì?
Tôn Khả Thiên sững lại vài giây. Ngay cả tên của mình mà anh cũng quên mất sao?
- Lôi Thần Phong.
Lúc này, Lôi Thần Phong mới buông lỏng bàn tay. Nhân cơ hội đó, cô liền thoát ly, đứng cách xa anh ra một chút, vừa nhăn nhó, vừa xoa chỗ da bị ửng đỏ.
- À. Thì ra Lôi Thần Phong là chồng của Tôn Khả Thiên.
Anh vu vơ cất lời. Một câu đơn giản, nhưng đủ khiến lòng cô dậy sóng. Rất nhanh, cô lại mang những thứ rung động ấy giấu kỹ dưới vỏ bọc trầm tĩnh như nước.
- Khi nào anh hồi phục, em sẽ đến gặp anh để làm thủ tục ly hôn. Mong anh giữ gìn sức khỏe.
Tôn Khả Thiên nói một câu ngắn gọn, sau đó quay lưng, định rời đi. Nếu còn ở lại lâu hơn, cô sợ mình không đành lòng mà buông tay anh mất.
Khoảnh khắc quay lưng, đột nhiên cô nhìn thấy toàn thân anh đổ gục xuống giường, sau đó liên tục vang lên thanh âm đau đớn và thống khổ. Anh điên cuồng dùng tay đập mạnh vào đầu mình, mong cơn đau dịu đi một chút, nhưng hoàn toàn không có tác dụng.
Đáy mắt đen thẫm bỗng trở nên đỏ ngầu, các tia máu nhỏ hiện lên rõ rệt, mồ hôi trên trán úa ra, tầng tầng lớp lớp, như đang trải qua nỗi thống khổ tột cùng. Những cơn đau như búa bổ, khiến người ta sống không bằng chết, bức thể xác và tinh thần đến cảnh giới phát điên.
- Thần Phong, anh đừng làm em sợ.
Tôn Khả Thiên hoảng hốt, vứt đôi giày cao gót xuống sàn, vội vã chạy đến, giữ chặt lấy tay anh, để anh thôi hành hạ bản thân mình. Nhưng sức lực yếu đuối không đủ để kìm chế một người đàn ông cao lớn đã mất đi tỉnh táo, nên cô chỉ có thể dùng tấm thân gầy còm, ôm chặt lấy anh. Mặc kệ những cú đánh của anh có thể trúng vô người mình.
Cũng may Lăng Ngạn Nhiên và Duật Trác Minh nghe thấy động tĩnh nên xuất hiện kịp thời. Nếu không, cô sẽ tôi luyện bản thân thành bao cát mềm, hứng trọn mọi cú đánh không kiểm soát của anh.
Sau một hồi được các y bác sĩ điều trị, truyền thuốc giảm đau và an thần, Lôi Thần Phong mới thôi vật vã, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cô thất thần ngồi gọn vào một góc rồi tự trách chính bản thân mình. Vì cô nên anh mới trở nên như vậy. Cô thấy mình là một kẻ vô cùng tồi tệ, giống như tất cả máu chảy trong người đều đã bị nhuốm đen bởi Lâm Hùng. Cô lạnh lùng, dần trở nên tàn nhẫn với anh, và với chính bản thân mình.
Đợi Lôi Thần Phong ngủ yên, Duật Trác Minh mới có tâm tư nói chuyện với cô.
- Khả Thiên, anh không biết em đang suy nghĩ điều gì, nhưng anh Phong mới tỉnh lại, sức khỏe không ổn định, hiện tại bị mất trí nhớ. Chuyện ly hôn, em có thể chờ anh ấy hồi hẳn rồi bàn bạc lại có được không?
Thời gian quen biết Tôn Khả Thiên đủ để Duật Trác Minh hiểu rõ tình cảm cô dành cho anh Thần Phong. Việc cô vội vàng nói ra hai từ “ly hôn” chắc chắn có lý do. Nhưng anh không muốn cô và anh Thần Phong trở nên như thế này. Hai người thực lòng yêu nhau, đã trải qua bao nhiêu sóng gió để đến ngày hôm nay, vì sao vẫn chưa được hạnh phúc?
- Bây giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi, trẫn tĩnh lại tâm lý. Ngày mai, em nấu chút gì đó mang đến cho anh Phong nhé. Chuyện ở đây đã có anh Ngạn Nhiên lo rồi.
Tôn Khả Thiên lặng lẽ theo chân Duật Trác Minh rời khỏi phòng bệnh, hai chân nặng trĩu như bị trăm tảng đá đè vào. Tưởng chừng sau khi anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ tươi sáng hơn, nhưng vì sao nơi nào cũng toàn là đau thương thế này?
Ngày hôm sau, Tôn Khả Thiên nấu một chút cháo mang đến cho Lôi Thần Phong. Có vẻ như thần sắc của anh đã tốt hơn, riêng chỉ ánh mắt nhìn cô vẫn thập phần xa lạ. Cô sợ anh sẽ bị kích động giống hôm qua, nên thái độ có chút hòa hoãn hơn trước.
- Đây là đồ ăn do em nấu?
Lôi Thần Phong ăn một muỗm cháo, sau đó hỏi vu vơ.
- Đúng vậy. Em nấu dở quá à?
Tôn Khả Thiên hơi căng thẳng, cô không có khiếu nấu ăn, cũng đã mấy năm rồi chưa vào bếp, khi nãy chưa kịp nếm lại vị cháo. Lôi Thần Phong ăn thêm một muỗng nữa, rồi tấm tắc khen ngon.
- Trước đây anh thật có mắt nhìn.
Tôn Khả Thiên nhướng mày, nhưng vẫn tập trung gọt táo.
- Lấy được cô vợ vừa giỏi giang, vừa xinh đẹp. Sao anh lại có thể ngu ngốc mà đi ngoại tình nhỉ? Nếu như anh không ngoại tình nữa, chúng ta có nên suy nghĩ lại chuyện ly hôn?
Thấy cô không đáp lời, vẫn chăm chú vào quả táo đang gọt dở, Lôi Thần Phong lại tiếp tục dò hỏi.
- Ngoài chuyện ngoại tình ra, anh còn làm gì có lỗi với em không?
Tôn Khả Thiên dừng động tác. Tự nhiên cô lại muốn thẳng thắn nói ra những chuyện trước đây cho một kẻ mất trí nhớ nghe.
- Anh thực sự muốn biết à?
Lôi Thần Phong gật đầu, mong chờ câu trả lời từ phía cô.
- Anh dùng tính mạng của mấy chục đứa trẻ trong cô nhi viện để ép em phải kết hôn, sau đó vứt em một mình với bộ lễ phục cô dâu ở trên đường lúc đêm tối, khiến em suýt chút nữa bị bọn côn đồ cưỡng bức. Anh cố tình để em bị mọi người trong công ty hiểu lầm là kẻ bỉ ổi, không từ thủ đoạn để bò lên giường chủ tịch. Không những thế, anh còn lựa chọn Lâm Nhạn tuyết và bỏ mặc em một mình đối diện với họng súng lạnh lẽo của Luật Khiêm, thuê bọn chuyên buôn bán nội tạng để cắt đứt gân tay của em nhưng bất thành; tuyên bố sẽ khiến em sống không bằng chết.
Sắc mặt của Lôi Thần Phong ngày càng lạnh đi, theo từng câu nói của cô. Anh khẽ hít một hơi sâu, nhưng lại chẳng nói gì.
- Còn em thì lợi dụng anh để trả thù Lâm gia. Em đã từng muốn giết chết anh, moi tim ra để xem thứ đó có màu gì. Sao hả, tình yêu của chúng ta sâu đậm quá đúng không? Nghe xong, anh có chắc là bản thân còn muốn nối lại đoạn nghiệt duyên này chứ?
Lôi Thần Phong đặt chén cháo xuống bàn, sau đó nằm ườn ra giường, ngửa mắt nhìn trần nhà, rồi vắt tay lên trán suy nghĩ.
- Anh tệ bạc đến thế cơ à? Chúng ta từng hẹn hò chưa?
- Chưa.
- Anh từng cầu hôn em chưa?
- Chưa.
- Từng có tuần trăng mật chưa?
- Chưa.
Một người hỏi, một người đáp, vô cùng thẳng thắn và rành mạch. Cuối cùng, Lôi Thần Phong lại thở dài.
- Trước đây anh là thằng chồng khốn nạn như vậy sao? Chẳng trách em lại muốn ly hôn.
Thấy anh bày ra vẻ mặt chán đời, cô tiện tay đưa cho anh quả táo đã gọt xong.
- Khả Thiên ơi, tay anh đau.
Lôi Thần Phong nằm im, bày ra vẻ mặt làm nũng. Mẹ kiếp, cô muốn chửi thề thật. Mới hôm qua còn tự đánh bản thân như bao cát, giờ bày đặt kêu đau. Cô miễn cưỡng đút cho anh một miếng, nhưng anh lại nhất quyết không mở miệng ra.
- Hay là em dùng miệng đút cho anh đi. Nghe nói làm như vậy có thể chữa lành vết thương.
Chút kiên nhẫn cuối cùng đã tiêu tan, Tôn Khả Thiên nhét hết quả táo chưa gọt vỏ vào miệng đối phương, trước sự ngỡ ngàng của người đó. Cô còn không ngần ngại giơ con dao gọt trái cây lên, hòng đe dọa.
- Em đã từng dùng con dao này xiên vào người anh rồi đấy. Nếu không tin, anh cứ thử kéo cánh tay trái của mình lên đi, chắc nơi ấy vẫn còn lưu lại sẹo.
Lôi Thần Phong nghi hoặc, thử kéo tay áo lên xem thử.
- Ôi có sẹo thật này. Chắc tại lúc đó anh đang làm chuyện có lỗi, nên em mới dùng cách này để trừng phạt anh đúng không?
- Cũng không hẳn là chuyện có lỗi, khi ấy chỉ đang lăn lộn trên giường thôi.
Lôi Thần Phong suy nghĩ một chút, sau đó giật nảy mình.
- Vậy là em chê anh "yếu", nên định xuống tay trừ khử "cậu nhỏ" của anh, nhưng hành sự bất thành đúng không? Khả Thiên này, anh "yếu" đến mức nào vậy?
Tôn Khả Thiên nhăn mặt, tự dưng lại hướng đến chủ đề này. Cô có nên lợi dụng lúc anh bị mất trí nhớ để vũ nhục không nhỉ.
Nên, rất nên!
- 2 phút.
Tôn Khả Thiên chốt hạ một lời. Khi nghe xong, Lôi Thần Phong lại một lần nữa nằm ườn ra giường, tiếng thở dài rõ mạnh.
- Mẹ kiếp, như vậy thật hổ thẹn cho tấm thân cường tráng này. Sáng nay, lúc đi vệ sinh, anh còn nghĩ mình phải làm được nguyên đêm ấy chứ.
Tôn Khả Thiên bặm chặt môi để không thốt ra tiếng cười. Có mấy khi được nhìn thấy gã đàn ông vạn người mê này rơi vào tự kỷ, vì mặc cảm về phương diện ấy.
Hôm nay Lôi Thần Phong rất lạ, từ phong thái nói chuyện cho đến những biểu cảm trên khuôn mặt. Tôn Khả Thiên nhất thời không quen với “phiên bản” này của anh, có chút dịu dàng, lại ngây ngô giống như bao người khác; không vỏ bọc gai góc, không có sự lãnh đạm và chết chóc như tu la đến từ địa ngục; thật giống một người chồng đang ăn năn hối cải.
Một tuần sau, Lôi Thần Phong được xuất viện. Trong một tuần này, anh cũng luyện cho mình được bộ mặt dày vô sỉ. Nhiều lúc Tôn Khả Thiên nghi ngờ có phải anh đang giả vờ mất trí nhớ không, nhưng khi được trực tiếp nhìn thấy kết quả chụp MRI sọ não của anh thì sự nghi ngờ lại biến mất. Có thể khối máu tụ trong đầu vừa làm anh mất trí nhớ, vừa khiến tính tình anh thay đổi.
Trước khi về nhà, Lăng Ngạn Nhiên còn đặc biệt nhắc nhở, giữa hai người không được phép xảy ra căng thẳng hay xung đột, vì sự kích động có thể dẫn đến cơn đau đầu dữ dội giống như lúc Lôi Thần Phong mới tỉnh lại.
Giờ thì hay rồi, chẳng những cô không có cơ hội ly hôn, mà phải nuôi thêm một “thằng con” bám “mẹ”.
- Khả Thiên ơi, chúng ta vẫn là vợ chồng mà, vì sao em lại không về nhà cùng anh?
Lôi Thần Phong mặc quần áo chỉnh tề, nhưng lại đeo bám cô như một đứa trẻ. Giao diện là chủ tịch Lôi thị, nhưng hệ điều hành lại là một tên ngốc cuồng si vợ.
- Chúng ta ly thân rồi, không còn sống chung nữa.
Tôn Khả Thiên bực dọc, nhưng không dám nặng lời.
- Anh không nhớ đường về nhà, em dẫn anh về đi.
- Ám Dạ sẽ đưa anh về. Anh mau buông tay em ra, ở đây nhiều người như vậy.
Lôi Thần Phong không ngại, nhưng cô ngại. Ngoài anh và cô, trong phòng còn có Lăng Ngạn Nhiên, Duật Trác Minh, Ám Dạ. Người nhìn lên trần nhà, người dán mắt vào bóng đèn, kẻ khác lại chăm chú quan sát hoa văn của viên gạch lát sàn, như không hề quan tâm đến việc Lôi Thần Phong đang đeo bám lấy cô.
- Anh muốn về nhà cùng em, Khả Thiên ơi.
- Được rồi, em dẫn anh về.
Tôn Khả Thiên dơ tay đầu hàng. Lôi Thần Phong mỉm cười hài lòng, vòng tay qua eo Tôn Khả Thiên, kéo cô sát lại gần mình. Đến lúc này Duật Trác Minh không thể tiếp tục nhìn bóng đèn trên trần nhà được nữa, đành ho một tiếng để nhắc nhở, vẫn còn ba người khác hiện diện.
- Có chuyện gì hai người nên giải quyết riêng, ở đây là chốn công cộng…
Đang nói, Duật Trác Minh liền bắt gặp ánh mắt sắc bén như muốn giết người của Lôi Thần Phong, khiến toàn thân anh rét run. Sao anh có thể quên mất, việc toát ra hàn khí lạnh băng, bất chấp trời đông giá buốt hay ngày hè nóng bức, đó là bản năng sẵn có của người đàn ông này, ngay cả khi bị mất trí nhớ.