Anh giày vò cô cả đêm, khiến tấm thân mỏng manh như bị vỡ vụn. Lúc cô tỉnh dậy, vị trí bên cạnh đã không còn người.
Tôn Khả Thiên cố gắng nhấc thân thể đau nhức vào nhà tắm. Vừa ngâm mình trong bồn nước ấm, cô vừa lẩm bẩm chửi tên khốn cầm thú nào đó, ngay cả khi mất trí nhớ vẫn có thể lừa cô, rồi ăn sạch sẽ như vậy.
Cả đêm vận động kịch liệt, bao tử sớm đã đình công. Cô muốn xuống bếp nấu một chút đồ ăn sáng, nhưng lúc đứng ngoài cửa lại nhìn thấy một cảnh động trời. Giữa nhà nhà bếp ngổn ngang, người đàn ông cao cao tại thượng - chủ tịch Lôi thị đang nấu ăn.
Tiểu Dương đứng bên cạnh hướng dẫn, cô sớm đã không còn đủ kiên nhẫn, nhưng vẫn phải kiềm chế bản năng, vì đối phương là ông chủ của mình. Đúng là ông trời không cho ai tất cả, người đàn ông đó có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, đầu đội trời chân đạp đất, nhưng khi trong nhà bếp lại như một gã khù khờ.
- Chủ tịch, thứ đó là đường, không phải là muối.
Cũng may thứ gia vị ấy chưa kịp nêm vào chảo, nếu không thành phẩm sẽ là món ăn “ngọt ngào” nhất mà anh nấu. Đến khi cắt hành lá, tiếng dao băm trên mặt thớt đều đặn, trông có vẻ rất lành nghề, nhưng giữa chừng lại xuất hiện tiếng dao rơi trên mặt đất. Tiểu Dương hốt hoảng, la lớn.
- Chủ tịch lại bị cắt vào tay nữa rồi, tôi đã nói là để tôi làm.
Tôn Khả Thiên bật cười, vừa hay phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong bếp. Lôi Thần Phong quay người lại, ngay lập tức bị nụ cười sáng lạn của cô hút hồn, đến nỗi không quan tâm đến vết thương đang chảy máu trên tay.
Người đàn ông trước mắt cô đang loay hoay với đống hành lá, đầu tóc rối tung, trên ngón tay đã dán mấy miếng băng keo cá nhân, đã vậy chiếc tạp dề còn bị cháy xém một góc.
Tiểu Dương đứng sau lưng Lôi Thần Phong, vội vàng ra hiệu cầu cứu Tôn Khả Thiên, mong cô hãy can thiệp, nếu không nhà bếp này sẽ tan tành mất.
- Anh đang nấu đồ ăn sáng cho em, nhưng có vẻ không khả quan lắm.
Lôi Thần Phong gãi đầu, như một kẻ khờ khạo nhưng đầy chân thành.
- Tiểu Dương, cô ra ngoài đi.
Được Tôn Khả Thiên chỉ điểm, Tiểu Dương biến mất với tốc độ ánh sáng. Nếu như còn ở đây lâu hơn, Tiểu Dương sợ mình sẽ không thể kiềm chế được mà ra tay hoặc lớn tiếng với Lôi Thần Phong mất. Đến khi chỉ còn hai người, cô lại khoanh tay trước ngực, mượn cớ này để trả thù chuyện đêm qua.
- Tâm trạng của anh rất tốt nhỉ.
Khi đã lừa được cô!
Lôi Thần Phong biết cô đang ngầm nhắc đến chuyện đêm qua, nên thuận thế xoáy sâu vào nỗi đau này hơn.
- Đúng là rất tốt. Không biết trong y học có ghi nhận trường hợp nào mà sau khi bị mất trí nhớ, phương diện ấy đột nhiên tốt hơn không nhỉ? Anh còn tưởng mình chỉ được 2 phút, cũng may đã không làm em phải thất vọng.
- Thất vọng cái đầu anh!
Tôn Khả Thiên thẹn quá hóa giận. Thật muốn đánh vào khuôn mặt vô sỉ ấy vài cái.
Lôi Thần Phong tựa lưng vào kệ chén, bày ra vẻ đăm chiêu, sau đó chầm chậm cất lời.
- Khả Thiên này, sáng nay anh đã soi gương rất lâu, trong đầu không ngừng thắc mắc.
Cô im lặng, giương mắt nhìn người đàn ông vô sỉ tự biên tự diễn. Không biết anh lại bày ra trò gì để trêu chọc cô đây.
- Anh nghĩ gương mặt thánh thiện như thiên sứ của mình không thể làm ra loại chuyện tán tận lương tâm, thuê đám người chuyên buôn bán nội tạng cắt đứt gân tay của em được. Anh nhất định tìm ra bọn chúng để trả lại sự trong sạch cho tâm hồn thiện lành này!
Tôn Khả Thiên không ngờ anh lại nhắc đến chuyện ấy. Cô đã từng rất thất vọng và đau khổ, nhưng sớm đã nguôi ngoai rồi. Anh có làm hay không, điều ấy không còn quan trọng nữa.
Cô bước đến trước mặt anh, nhặt con dao bị rớt dưới mặt sàn, đặt lại lên thớt, sau đó lấy băng keo cá nhân để dán vết dao cắt trên tay anh; vừa làm, vừa lạnh nhạt cất lời.
- Anh không có cơ hội ấy đâu. Em đã dùng chính con dao phẫu thuật của những kẻ đó để cắt hết gân tay, gân chân trên người bọn chúng, sau đó vứt chúng cho đám người buôn bán nội tạng khác rồi.
Dán xong vết thương, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bắt gặp môt khắc thất thần trên gương mặt ấy. Cô khẽ cười, nghĩ rằng nói như vậy đủ để khiến người chồng mất trí nhớ này e sợ mình rồi.
- Sao hả, thấy em tàn nhẫn? Muốn ly hôn với em chưa?
Lôi Thần Phong cầm lấy đôi bàn tay cô, xem xét qua một lượt rồi thở phào. Cũng may đám người đó gây chuyện bất thành, nếu không cô sẽ thế nào đây? Cô lại một lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng anh thì hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra.
- Vì sao phải ly hôn với em? Đợi khi nào hồi phục trí nhớ, anh sẽ cho em câu trả lời về chuyện này nhé.
Cô lắc đầu dứt khoát. Mọi chuyện đã như gió thoảng mây bay, cần gì lời giải thích. Dẫu mọi chuyện có sáng tỏ, thì mối quan hệ giữa anh và cô cũng chẳng thể nào có kết quả tốt.
- Hay là anh tự cắt gân tay mình để em trút giận, xong rồi đừng ly hôn với anh nữa nhé.
Lôi Thần Phong xuống giọng, mang hết dịu dàng đặt lên người cô. Tôn Khả Thiên không trả lời, dời tầm mắt đến chảo mì xào trên bếp, đến lúc này mới phát hiện có điều bất ổn. Cô la lớn, khiến anh giật nảy mình.
- Thần Phong, mì bị cháy rồi. Anh mau tắt bếp đi.
Lôi Thần Phong luống cuống, anh chưa từng vào bếp, nên không biết chỗ nào để tắt. Một phần mì cháy đen, bốc khói nghi ngút. Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng mọi thứ đã trở về yên tĩnh nguyên thủy. Chỉ có điều thành phẩm của anh lại trở thành món mì xào bóng đêm rồi.
Nhìn đống ngổn ngang xung quanh, tôn Khả Thiên vuốt ngược tóc mái, sau đó thở dài một cái.
- Gã chồng này tệ thật đấy, muốn nấu bữa sáng cho vợ cũng không xong.
Cô muốn nói với anh, sau này đừng vào bếp nữa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chuyển dần qua thất vọng của anh thì xúc động vô cùng.
Cô chẳng nói chẳng rằng, lấy đũa gắp một vài cọng mì còn chưa bị cháy, sau đó cho vào miệng nến thử. Mùi vị rất tệ, nhưng cô cảm thấy đó là món ngon nhất mà mình từng ăn. Cô nhai mì, nước mắt lại trào ra.
- Nếu khó ăn quá thì em đừng cố gắng, để anh gọi Tiểu Dương nấu món khác cho em.
Lôi Thần Phong bối rối, anh lại làm cô khóc rồi. Cô gạt ngang nước mắt, trên mặt phảng phất nét cười cùng hạnh phúc. Cô nhón chân, áp lên bờ môi mềm mại của anh, sau đó mang chỗ mì còn lại trong miệng cho anh nến thử.
Anh cùng cô thưởng thức món ăn sáng đặc biệt đó, quả thực rất ngon, đến mức cả đời không quên được.
Cuối cùng, cô và anh vẫn phải chờ Tiểu Dương làm đồ ăn sáng. Cô tranh thủ lúc ngồi trên bàn ăn để đọc chút tin tức về thời trang. Trong không khí trầm lặng, đột nhiên âm thanh phát ra từ điện thoại của anh khiến cô đứng hình.
“Và cũng là vợ hợp pháp duy nhất của chủ tịch Lôi thị, Lôi Thần Phong”.
Câu nói này hình như có chút quen quen. Khi cô còn chưa định hình được mọi chuyện, Lôi Thần Phong lại xem thêm lần nữa.
“Và cũng là vợ hợp pháp duy nhất của chủ tịch Lôi thị, Lôi Thần Phong”.
Lôi Thần Phong cao hứng, miệng tủm tỉm cười, cứ tua đi tua lại đoạn video đó. Cô vừa ngại vừa tức, đành ném quyển tạp chí vào người anh.
- Anh có thôi đi không hả, mau tắt đi!
Lôi Thần Phong nhướng mày, như thể đang thách thức cơn tức giận của cô, không những tua lại đoạn video mà còn đưa màn hình điện thoại ra cho cô xem.
“Và cũng là vợ hợp pháp duy nhất của chủ tịch Lôi thị, Lôi Thần Phong”.
- Em ngầu thật đấy. Anh cũng rất vinh dự khi là chồng hơp pháp duy nhất của nhị tiểu thư Tôn thị, Tôn Khả Thiên. Em nghĩ anh có nên cài đoạn âm thanh này làm nhạc chuông điện thoại không?
Hai má của Tôn Khả Thiên nóng rần, trong lòng âm thầm chửi rủa. Nếu biết có ngày bị anh mang ra trêu đùa, cô nhất định sẽ không nói như vậy.
- Chúng ta sắp ly hôn rồi, anh nghe mấy thứ vô ích này làm gì?
Lôi Thần Phong vẫn cười cười, không hề có chút đứng đắn trong hành vi và cử chỉ.
- Nếu em ly hôn với anh, thì đến lúc chết, ai sẽ đội tang cho anh? Ai sẽ được chôn cất cạnh phần mộ của anh? Xin em hãy thương xót cho tấm thân cô độc này mà suy nghĩ lại.
Tôn Khả Thiên liếc anh một cái rõ bén, cô hoàn toàn bất lực trước đứa trẻ gần 30 tuổi này.
- Anh sẽ bảo vệ em cả đời, vậy nên em nhất định phải được chôn cạnh anh, như vậy anh mới có thể chr chở cho em, ngay cả khi đã chết.
Đột nhiên Lôi Thần Phong trở nên nghiêm túc, mà điều này cũng kéo cô trở về thực tại. Từ hôm qua đến giờ, cô mải sống trong sự dịu dàng mật ngọt của anh mà quên mất mối thù giữa hai nhà.
- Nếu có người nào động đến Lôi gia, anh nhất định không bao giờ tha thứ cho kẻ đó, đúng không?
Câu hỏi này, Lôi Thần Phong không ngần ngại trả lời. Đối với anh, cô và Lôi gia đều quan trọng hơn sinh mạng của mình.
- Đúng vậy.
Tôn Khả Thiên rơi vào trầm mặc. Cô tin rằng nếu anh biết Lâm Hùng là kẻ đã giết chết ba mẹ mình, chắc chắn anh sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào trong Lâm gia, kể cả người ấy có là ai đi chăng nữa.
- Em cũng thế.
Cô khẽ cười, lại cảm thấy chua chát. Đoạn video Lâm Hùng giết chết Quan Tịnh Nghi sớm sẽ được gửi cho cảnh sát. Lão ta sẽ phải đứng trước vành móng ngựa và lãnh bản án tử hình. Cảm giác chờ đợi trong ngục tù cho đến ngày bị dựa cột, đó chính là thứ mà cô muốn lão ta phải trải qua. Có lẽ đây là điều duy nhất cô có thể làm để tạ lỗi với ba mẹ anh.
Sau khi ăn sáng xong, Lôi Thần Phong đi lên phòng, sau đó lại xuất hiện với diện mạo chỉnh tề.
- Anh muốn đi đâu à?
Anh khẽ gật đầu, sau đó tiện tay mở lại đoạn video của cô trong buổi họp báo, xem đi xem lại cũng không thấy chán. Đợi đến khi cô ăn xong, anh mới tắt điện thoại, một thân ngọc thụ lâm phong đứng dậy, khoác lên mình vỏ bọc lãnh khốc và lạnh lùng thường thấy.
- Hôm nay anh sẽ cùng em đến ra mắt gia đình nhà vợ.