"Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào?" Lân Xuyên chậm rãi lấy khăn đang nằm ở trên người nàng, đưa lên chóp mũi nhẹ ngửi.
Mặc Ngưng Sơ bất an dựa vào giường, tuy không nhìn hắn nhưng lại nghe được hắn đang nghiến răng, theo bản năng rụt lui về phía sau "Ta cũng trở về cứu ngươi, cho nên, ta không nợ ngươi."
"Không nợ?" Tươi cười của hắn ngừng lại một chút.
Đột nhiên Mặc Ngưng Sơ có một dự cảm không tốt, cuốn quýt tìm từ sửa lại "Hai chúng ta không thiếu nợ nhau..." "Cả hai không thiếu nợ nhau?" Hắn lặp lại khiến người ta nổi da gà, giọng nói sởn gai óc.
Nhất thời Mặc Ngưng Sơ lườm hắn, bản năng quật cường khiến nàng bật ra phản bác "Ta đâu có thiếu nợ ngươi..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một bàn tay trừng phạt đưa lên, tựa như con cá theo mông tròn tiến vào biên giới u bí của nàng, hung hăn tiến vào nàng, trong nháy mắt ngón tay đụng vào, đau đớn lại mẫn cảm, nàng run lên bần bật, còn chưa kịp ngẩng đầu, một cánh tay của Lân Xuyên đã nắm cằm của nàng, mắt nàng nhìn thấy đôi môi kia mấp máy, nói ra mấy câu lạnh bạc "Chung quy có một ngày, ngươi sẽ hiểu rõ ngươi thiếu ta bao nhiêu.... Nữ nhân như ngươi, đời này của ngươi không xong rồi...."
Mặc Ngưng Sơ cứng ngắc, nhưng ngón tay hắn lại kích thích khuấy đảo sâu vào, suy nghĩ của nàng chưa kịp phản kháng lời nói của hắn, lại bị động tác của hắn làm loạn suy nghĩ của nàng, bá đạo cường ngạnh áp đảo phản kháng mỏng manh của nàng.
"Đừng.... Đừng...." Tiếng nói run rẫy nói ra mấy chữ hữu khí vô lực.
Hắn làm ngơ, giống như không thấy cực hạn của nàng, hắn vững vàng khống chế đóa hoa màu hồng mềm mại trong tay, khiêu khích xoa xoa liên tục, khiến cho hoa lộ tiết ra nhiều hơn, hoa nhị còn chưa nở rộ kia như là đang chờ đợi nàng lớn lên, chờ đợi nàng nở rộ, ngấm ngầm chịu đựng ngón tay hắn khuấy đảo. Khiến cho nàng không thể phản kháng lại hắn, không chống đối lại hắn, thích ứng hắn, đáp lại hắn, sau cùng --- chỉ có hắn.
Nàng thở dốc và rên rỉ khoái lạc không ngừng vang lên bên tai hắn, hắn thăm dò càng sâu vào, nhưng lúc chạm vào một màng mỏng ngăn cản, lại tự giác lui ra, bàn tay nhẹ múa ở vùng kín nhỏ xinh của nàng. Mỗi động tác của ngón tay hắn đều làm cho nàng run rẩy kịch liệt, hắn yêu thích nàng phản kháng như vậy.
Sóng triều tới quá nhanh, điên cuồng sung sướng hỗn loạn, mặc kệ là có nguyện ý hay không vẫn tràn trề cuốn lấy nàng, không để cho nàng có một khe hở nào.
"Lân Xuyên... huhu...." Nàng sắp điên mất, cực kỳ bi thảm không màng đến thương tích đầy người, muốn chạy trốn trên giường, lại bị đôi tay lớn chụp lại, kéo nàng trở về, nàng thút thít nói năng lộn xộn "Đại gia, van cầu ngươi... Ta không muốn mà...."
Hắn hôn lên mái tóc hỗn độn của nàng, rõ ràng hơi thở nồng nặc lại có mùi thơm bạc hà trong sạch "Xuỵt... Tiểu Đào Tử... Ngươi muốn cho mọi người nghe được tiếng kêu của ngươi hả?"
Mặc Ngưng Sơ nức nở thở gấp, túm lấy gối đầu thở kịch liệt. Mồ hôi từng giọt từng giọt lưu lại trên da, đôi mắt rối loạn mê hoặc, đôi má ửng đỏ động lòng người, tất cả trộn lại làm lộ hết ra mị thái.
Nàng cắn môi, yên lặng nức nở, phản kháng không thành, liền gắt gao vùi đầu vào gối nằm. Tay Lân Xuyên nhấc lên, nâng cái đầu đang ngu ngốc nín thở lên, cánh tay trắng chói lọi trước mắt nàng, Mặc Ngưng Sơ không phát tiết được lền há miệng cắn lên.
Tất cả sức lực tập trung tại răng của nàng, cắn sâu vào da thịt hắn rỉ máu, chảy vào đầu lưỡi nàng. Khoái ý từ dưới thân truyền đến càng nhiều, nàng càng cắn sâu.
Giống như chiếc bè gỗ, nàng cầm lấy không muốn buông, sợ thả ra sẽ lập tức bị lạc.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sóng thủy triều vẫn chưa tan hết, Mặc Ngưng Sơ không có sức nằm trên giường, buồn ngủ, gương mặt trắng bệch ban đầu dần dần bắt đầu khôi phục đỏ ửng bình thường, khí nóng lui ra, cũng không còn nóng bỏng nữa.
Lân Xuyên từ từ ngừng động tác ngón tay, vẫn như cũ bao trùm nàng, hắn kề vào tóc nàng, hôn từ tóc đến trán, chóp mũi, môi mọng đỏ, sau cùng là dừng lại viền tai của nàng, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lên vành tai xinh xắn của nàng, hạ thấp giọng nói "Ngươi cũng đã nói, ngươi nợ ta, vậy ta sẽ sử dụng ngươi hoàn hảo."