Vì vậy, ngày đó Tiểu Mỹ thấy Mặc Ngưng Sơ càng mờ mịt so với ngày trước, bệnh tình của nàng đã chuyển biến tốt đẹp, vết phỏng cũng đã lành, ngoại trừ vết thương bên ngoài và có chút suy yếu, nàng vẫn chưa thể xuống giường tắm rửa.
Dường như Lân Xuyên có việc rời khỏi, dặn dò Tiểu Mỹ chăm sóc.
Nhưng nàng núp trong chăn, thiếu chút nữa lấy nước súc miệng trong tay Tiểu Mỹ coi như thuốc uống hết.
"Tiểu Mỹ, nếu..... Nếu cái này còn ở đây, có thể chứng minh cái gì?" Nàng ngơ ngác vươn tay, cho Tiểu Mỹ xem nốt chu sa vừa tròn vừa sáng, nó xinh đẹp đỏ tươi nằm trên khuỷu tay nàng. Tiểu Mỹ càng sung sướng khoa chân múa tay hơn ngày thường: đại biểu cho tiểu thư chưa xuất giá.
Dừng một chút, dị thường nháy mắt ra hiệu hỏi: chẳng lẽ tiểu thư muốn lập gia đình sao?
".........." Mặt Mặc Ngưng Sơ đầy vạch đen. Nàng sớm biết vấn đề như vậy không ai có thể giải đáp thay nàng, đối với nàng cũng là sự việc khó giải thì đừng hi vọng người khác có thể trả lời. Nghĩ lại trước kia, nàng cũng sớm biết có thể lỗ hổng trong chế độ xã hội làm rất nhiều chuyện không thể làm, giống như hacker có thể xâm nhập làm tan vỡ một hệ thống cũng là dựa vào lỗ hổng trình tự nhỏ bé. Nhưng nàng không biết chuyện như vậy, cũng có thể tiến hành dưới sự bảo vệ của thủ cung sa.
Tiểu Mỹ đương nhiên không đoán được chuyện Mặc Ngưng Sơ băn khoăn, giờ phút này, trong đầu nàng hoàn toàn là nam viên bắc triệt. Nàng cười tít mắt ngồi bên cạnh Mặc Ngưng Sơ, khoa tay múa chân: Tiểu thư, cô cảm thấy cô gia như thế nào?
"Cô gia?" Thiếu chút nữa Mặc Ngưng Sơ nhảy dựng lên.
-- Là Lân công tử đó.
Tiểu Mỹ cười rất khờ dại, rất đáng yêu, mà vẫn rất sáng lạn. Mặc Ngưng Sơ sợ hãi nắm gương mặt tròn của nàng, sau đó nhỉn vào cặp mắt của đống thịt béo kia, nhìn chằm chằm "Nói, đầu óc ngươi có phải trét phân vào hay không?"
"......." Lần này đến phiên Tiểu Mỹ hoảng sợ, nàng do dự có nên lập tức báo cáo chuyện của cô gia phản ứng không bình thường cho tiểu thư biết hay không. Chẳng lẽ đêm qua bệnh tiểu thư nặng đến mức khiến cháy hư đầu óc?
Mặc Ngưng Sơ trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, sau đó suy sụp thả nàng ra, chui về trong chăn.
Nàng đối với từ ngữ dị thường xa lạ kia hoàn toàn kinh sợ, tốc độ phản chiến của Tiểu Mỹ lại càng khó tin, mà tốc độ lấy lòng người của Lân Xuyên cũng thật kính phục.
Trời sinh Tiểu Mỹ mang địch ý đối với người xa lạ, mấy ngày trước, nàng rõ ràng nhớ thái độ của Tiểu Mỹ đối với Lân Xuyên hận thấu xương, nhưng mới mấy ngày ngắn ngủi, không ngờ Tiểu Mỹ vui vẻ gọi hắn là "Cô gia". Biết rằng, trước đây, ngay cả chính mình tiếp cận Tiểu Mỹ, cũng phải cần một tháng mới khiến cho nàng buông được tự ti và khϊế͙p͙ đảm ra, đồng ý trao đổi đơn giản.
Tự nhiên Mặc Ngưng Sơ có một sự sợ hãi tăng cao, luôn luôn cảm thấy con người Lân Xuyên không đơn giản, khí chất của hắn đều vượt xa người bình thường, nhân trung long phượng, phú quý cao sang, thậm chí ngay cả mấy vị ca ca gánh chịu trọng trách trong triều cũng không thể sánh bằng.
Rốt cuộc, hắn là ai...
Tiểu Mỹ lại khoa tay múa chân rất nhiều.
Mà Mặc Ngưng Sơ cũng vì vậy mà mới hiểu biết hoàn toàn quá trình chạy trốn trận lửa lớn ngày đó.
Tiểu Mỹ hưng phấn quá mức, nếu có thể nói chuyện chắc cũng nước miếng văn lung tung, trọng điểm là Lân Xuyên như tia chớp cứu nàng trở về như thế nào, trừng phạt Thường Tự như thế, đêm hôm đó vứt vài người còn lại trên bờ như thế nào, lại còn oán bọn họ liên lụy tiểu thư, một chưởng đánh nát thuyền của bọn họ. Tư thế oai hùng hiên ngang, võ công cao cường, oai phong lẫm liệt.
Tiểu Mỹ khoa tay múa chân không kịp thở, thở hỗn hễn hơn nửa ngày, mới có chút sùng bái nói: Nghe nói cô gia vì cứu tiểu thư, trên lưng bị thương vì bị một cái trụ lửa rơi xuống. Lúc trở về nhìn thấy mà ghê người, nhưng mà, thân thể tiểu thư không có vấn đề gì, nên cô gia cũng không có vấn đề.
Rốt cuộc Mặc Ngưng Sơ thất thần.