So với tay chân vô thố của Mặc Ngưng Sơ thì có vẻ Lân Xuyên khí định thần nhàn hơn. Giống như đang làm một chuyện hết sức bình thường, miếng khăn mỏng có nhiệt độ của hắn từng chút từng chút xoa xát qua mỗi tấc da thịt nàng, rõ ràng lưu luyến trên da thịt trắng nõn, nhưng lại không thấy hắn làm chuyện dư thừa khác.
Toàn thân Mạc Ngưng Sơ cứng ngắc, mắt to nhìn hắn không nhúc nhích, vùng vẫy cũng không phải, không vùng vẫy cũng không phải, cầm chăn che lại cũng không phải, mà không che thì cũng không phải. Kìm nén hồi lâu, hắn bắt đầu lật người nàng lại, động tác tuy nhẹ, nhưng chạm vào vết thương, nàng hít sâu một hơi, đau đớn nhăn mặt.
".... Còn biết đau sao?" Trong không khí quỷ dị, Lân Xuyên thản nhiên nói "Lúc chạy loạn trong lửa, sao không nghe ngươi kêu đau?"
Mặc Ngưng Sơ thất thần, mới giật mình nhớ ra ngày đó rõ ràng thấy hắn táng thân trong biển lửa, mà mình lại là người hại chết hắn, nàng liền --
"Ngươi không chết hả?" Nàng kinh hô lên.
"Chết rồi." Hắn thản nhiên nói.
"......." Mặc Ngưng Sơ không nói gì trừng mắt nhìn hắn, lông mi của Lân Xuyên nửa buông xuống trong ánh sáng nhạt có vẻ trong suốt, hắn cũng không ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ chuyên tâm làm việc. Nhưng bờ môi nhếch lên uy nghiêm, im lặng nén ý, giống như là nói cho người khác biết --
Hiện tại rõ ràng là hắn đang tức giận.
"Lân Xuyên, ngươi đã cứu ta?" Mặc Ngưng Sơ hỏi dò.
"Hiện tại ngươi cũng đã chết, ở đây là Hoàng Tuyền, ai cứu ngươi." Truyện cười rất nhạt.
Mặc Ngưng Sơ bị đông cứng, hơi nóng trong đầu cũng bị đông lạnh lại thành một que kem, sợ run cả người "Ngươi... Ngươi đang trốn tránh chủ đề."
"Ngậm miệng." Lân Xuyên quăng khăn trong tay xuống, vừa vặn rơi vào mông nàng, khăn bông đột nhiên cứng như sắt, "bốp" một cái, nàng đau đến cắn răng. Chổ duy nhất không bị thương trên thân nàng là cái mông này, tưởng rằng hắn không chú ý đến, không ngờ là hắn cũng có để ý.
Mặc Ngưng Sơ nước mắt lưng tròng lấy tay che lại, lại bị hắn mở ra, nàng băn khoăn kêu to "Nam nữ thụ thụ bất thân."
"Dù sao ngươi cũng đã chết, hồn ma, đừng sợ."
".........." Hôm nay hắn hóa thân thành bách khoa toàn thư sao?
Mặc Ngưng Sơ nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn, nghiền ngẫm mặt mày hắn cũng có vài phần thật lòng, nàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói "Cảm ơn." Không trả lời.
Nhưng mà lông mi của hắn lại buông xuống một chút, chặn đi tầm mắt không ngừng dò xét của nàng.
Mặc Ngương Sơ cười ha ha, tuy hắn không nói, nhưng người có bản lĩnh như vậy ngoại trừ hắn ra thì không có ai khác, trong biển lửa nàng chỉ thấy ống tay áo, mà lúc đó ý thức của mình đã không rõ, làm sao nhận ra được, muốn chôn mình trong biển lửa theo hắn. Nhưng mà tất cả mọi người không có chuyện gì, thật là vô cùng may mắn. Nàng nhìn hắn cười, kỳ thật hắn cũng không có hư hỏng như thế, tuy là có chút phúc hắc, nhưng ít nhất không có mặc kệ bỏ lại nàng.
Bị nhìn chăm chút rất lâu như vậy, rốt cuộc Lân Xuyên ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen sâu như nước hồ, môi mỏng hé mở, gằn từng chữ mang theo chút chế giễu "Làm mê dược từ rể cây mạn đằng, thoa lên mũi châm, thật sự là dùng rất tốt?"
Mặc Ngưng Sơ cứng người, cảm giác bị đông cứng vừa nãy lại bị khí nóng đảo ngược lại, đốt nàng rất khó chịu, chỉ cảm thấy đau từ đầu đến chân, khiến cho mắt mờ đi. Cúi đầu xuống, yểu ớt ngã ra, hợp lẽ rơi vào trong gối. "Ngươi dám giả bộ bất tỉnh thử xem?" Nhưng giọng nói uy hϊế͙p͙ trên sóng lưng phát ra.
Nghe xong lời này, Mặc Ngưng Sơ quả thật không dám ngất đi.