Tả Sư Dạ Vũ theo bản năng giơ tay lau miệng của mình, sau đó chợt thấy Vũ La bật cười ha hả, nàng lập tức hiểu ra mình đã mắc lừa hắn. Nàng vô cùng xấu hổ, tiến lên phát mạnh một cái vào lưng Vũ La:
- Tiểu tặc đáng chết này, dám chọc mỗ mỗ ta...
Vũ La lệnh cho Phù Cổ lục soát một vòng trong lòng nham thạch xung quanh, vốn chỉ nghĩ là tìm cho có lệ, không ngờ rằng quả thật tìm được vài khối Thần Huyết Thạch sót lại. Lần này những khối Thần Huyết Thạch tìm được là thật, bên trong không có phong ấn thứ gì, khiến cho Tả Sư Dạ Vũ cực kỳ hâm mộ.
Vũ La suy nghĩ một chút, bỗng nhiên làm ra một chuyện khiến cho Tả Sư Dạ Vũ hết sức bất ngờ. Hắn chọn lấy khối Thần Huyết Thạch nhỏ nhất, đưa tới trước mặt Tả Sư Dạ Vũ:
- Thấy mặt có phần, cái này cho nàng.
- Cho... Cho ta ư?
Tả Sư Dạ Vũ khó có thể tin:
- Ngươi... Ngươi đã biết thần vật này giá trị thế nào, cho ta thật sao? Hai mắt Vũ La đảo tròn:
- Vừa rồi tay nào của nàng đánh ta vậy?
Tả Sư Dạ Vũ giơ tay phải của mình ra, Vũ La nhớ thù cũ, nhét khối Thần Huyết Thạch vào trong tay trái của nàng, Tả Sư Dạ Vũ bị hành động này của hắn làm cho phì cười.
Vũ La cũng cười:
- Nàng từ Ma Lạc Uyên đi ra, đã trải quạ chuyện gì ta cũng có thể đoán được không sai trật bao nhiêu. Chỉ sợ cho dù là các người, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không tiến vào một địa phương như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ bị hắn nói trúng tim đen, thần sắc buồn bã, cúi đầu không nói.
- Con người nàng tuy thích la lối đánh đấm, thật ra cũng rất tốt...
Vừa rồi Tả Sư Dạ Vũ phát hiện Thần Huyết Thạch, cảm thấy nguy hiểm bèn chủ động tiến lên, lại không dùng vũ lực cướp đoạt Thần Huyết Thạch, nhờ vậy mới nhận được hảo cảm của Vũ La.
- Nàng bị thương như vậy, có khối Thần Huyết Thạch, hẳn là có thể dưỡng thương lành lại rất nhanh.
Tả Sư Dạ Vũ thở dài, nghĩ tới một khả năng: Thương thế mình lành sớm một chút, chẳng phải là sẽ trở lại thế giới kia sớm một chút, sớm rời khỏi nơi này?
Lòng nàng dao động, nảy sinh cảm giác khác thường, cũng không biết rõ mùi vị thế nào, chỉ nhìn Vũ La một cái thật sâu.
Thần Huyết Thạch trân quý vô cùng, nam nhân này lại không chút do dự cho mình... Nàng buông tiếng than dài, cố gắng đè nén tình cảm phức tạp trong lòng, bỗng nhiên cười nói:
- Cho ta xem một chút, vì sao khối Thần Huyết Thạch của ta lại là nhỏ nhất, ta có thể chọn một khối khác hay không?
Nàng nhìn vào tay Vũ La, Vũ La giống như gà mẹ bảo vệ con, vội vàng che Thần Huyết Thạch lại:
- Nàng đừng được voi đòi tiên như vậy...
- Hừ, đúng là quỷ hẹp hòi...
Hai người cười cười nói nói, lên khỏi hố, Đường Tử Phong đang chờ bọn họ trên không.
Vũ La dẫn theo Tả Sư Dạ Vũ cùng bay lên, nói với Đường Tử Phong:
- Chuyện này phải giữ bí mật nghiêm cẩn, không nên tiết lộ cho bất cứ kẻ nào bên ngoài.
Thần sắc Đường Tử Phong tỏ ra nghiêm nghị, ưỡn ngực lên nói:
- Xin ngài bất tất phải nhọc lòng, ta bảo đảm bọn họ sẽ không tiết lộ một câu nửa chữ.
Vũ La lộ vẻ không đành lòng, Đường Tử Phong vội vàng giải thích:
- Ngài đừng hiểu lầm, ta biết một phương thuốc dân gian, sau khi phục dụng có thể làm cho người ta mất trí nhớ ngắn hạn.
Lúc này Vũ La mới gật đầu, hài lòng nói:
- Như vậy là tốt nhất. Ngoài ra lập tức tiêu hủy nơi này, phải bảo đảm không để lại chút dấu vết nào.
- Không thành vấn đề.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Vũ La chợt nhớ ra bèn hỏi:
- Phải chăng ngươi có hứng thú với thuật luyện đan?
Đường Tử Phong cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói:
- Trong số các sư huynh đệ, ta coi như có chút thiên phú về phương diện luyện đan. Lúc còn nhỏ rất thích đi tìm dược thảo, sư tôn cũng đã truyền thuật luyện đan cho ta.
Vũ La gật đầu:
- Nếu ngươi có hứng thú, ta sẽ xin Lư Niệm Vũ Đại sư chỉ điểm cho ngươi.
Đường Tử Phong nín thở, hỏi với vẻ thăm dò:
- Phải chăng là Trung Châu đệ nhất đan sư Lư Niệm Vũ Lư lão tiên sinh?
- Đúng vậy, quan hệ giữa lão với ta rất tốt, hơn nữa hiện tại đang đánh chén ở gần đây. Nếu ngươi bằng lòng, ta sẽ nói giúp cho. Đáng tiếc ngươi đã có sư thừa là Đồng trưởng lão, bằng không ta cũng có thể bảo lão thu ngươi làm đồ đệ.
Đường Tử Phong hết sức vui mừng:
- Ta bằng lòng, đương nhiên bằng lòng. Ta cũng không dám mơ tưởng cao xa sẽ trở thành đệ tử Lư Đại sư, chỉ cần có thể được lão chỉ điểm đôi chút, Đường Tử Phong này đã cảm kích bất tận.
Trên thực tế quan hệ giữa Vũ La cùng Lư Niệm Vũ, Hướng Cuồng Ngôn, Vu Thiên Thọ, cả Trung Châu đều đã biết. Nếu Vũ La tỏ vẻ nói giùm, chính là hắn đã nắm chắc.
Lúc Đường Tử Phong tới thay Vũ La quản lý mỏ Ô Thiết, Đồng trưởng lão đã nói với y Vũ La không phải nhân vật tầm thường, đây là một cơ duyên dành cho Đường Tử Phong.
Đường Tử Phong vô cùng tin tưởng tầm nhìn của sư tôn, mấy năm qua vô cùng cẩn trọng, cam lòng ở ẩn vô danh trong mỏ Ô Thiết, vốn y cho rằng dù Vũ La là rồng mắc cạn, nhưng cũng cần một vài chục năm mới có thể cất mình bay lên. Cho nên lúc mới tới đây y đã chuẩn bị tâm lý sẽ chịu nép mình trong vài chục năm.
Không ngờ rằng chỉ mới vài năm ngắn ngủi trôi qua, Vũ La cũng đã oai phong một cõi ở Trung Châu như vậy. Hiện tại lại có thể đề cử mình làm môn hạ Trung Châu đệ nhất đan sư học tập, đây chính là một cơ duyên lớn bằng trời.
Phù sư, đan sư, khí sư đều có địa vị cao cả, tự nhiên là phù sư cao nhất. Nhưng phù sư vô cùng khó được, yêu cầu quá cao đối với tư chất. Nếu so ra đan sư và khí sư cũng được người khác tôn trọng, mà yêu cầu ít hơn rất nhiều. Cũng vì điều kiện hạn chế ít hơn, cho nên tìm được một vị danh sư là vô cùng quan trọng.
Lư Niệm Vũ không thể nghi ngờ là Trung Châu đệ nhất danh sư.
Những năm qua có không ít người van xin Lư Niệm Vũ thu làm đồ đệ, Lư Niệm Vũ cũng không đáp ứng, Vũ La cũng không muốn làm người khác khó xử. Bất quá Đường Tử Phong đã có sư phụ, không thể thay đổi địa vị, chỉ cần Lư Niệm Vũ chỉ điểm cho y chút đỉnh, nếu cảm thấy không được, sau này có thể không cần nhận tên đệ tử này, có thể tiến thoái tự nhiên.
Đường Tử Phong vui mừng không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết vái một vái:
- Đa tạ Vũ Đại nhân, đa tạ, thật là đa tạ...
Vũ La cười khoát tay:
- Được rồi, ngươi cứ ở đây chờ, khi nào có tin tức ta sẽ phái người tới báo cho ngươi.
Đường Tử Phong vâng dạ luôn miệng, đưa hai người Vũ La đi thật xa, sau đó mới chịu trở về với vẻ lưu luyến không rời.
Tả Sư Dạ Vũ nhìn Vũ La một cái thật sâu:
- Không ngờ con người ngươi cũng phúc hậu như vậy.
Vũ La không thèm để ý, chỉ cười:
- Những công nhân mỏ kia đối với ta cũng như sâu kiến, tu sĩ chúng ta đối với nàng cũng như sâu kiến. Ta không đành lòng giết bọn họ, nàng không đành lòng giết ta, thật ra thì chúng ta là loại người giống nhau cả.
Tả Sư Dạ Vũ không biết nói gì, cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, sau đó chợt ngẩng đầu lên, dùng vẻ kiêu ngạo trong mắt che giấu điều gì đó, tỏ ra khinh thường:
- Hừ, mỗ mỗ ta chính là cao nhân thượng giới, làm sao giống ngươi được?
Vũ La không thèm để ý, giọng điệu Tả Sư Dạ Vũ có hơi làm cho người ta khó chịu, nhưng hắn biết đây là do tính tình nàng như vậy, mình cũng không thể mơ tưởng một vị Tiên Nhân tự cho là ngang hàng với tu sĩ như mình.
- May là nàng không tự xưng mình là lão nhân thượng giới.
Vũ La dùng miệng lưỡi đáp trả.
Tả Sư Dạ Vũ giận tím mặt, hô giết vang trời đuổi theo hắn vài chục dặm. Hai người cười cười nói nói, rốt cục cũng trở về Nhược Lô Ngục.
Hai pho tượng Bệ Ngạn vẫn bảo vệ đại môn như trước, lúc Vũ La cùng Tả Sư Dạ Vũ đi vào, hai lão này vẫn không có phản ứng gì.
Lần này trở về cũng là đêm khuya. Hai người trở lại Vọng Sơn các, bỗng nhiên có chút lúng túng khó xử, không tiện ở chung một phòng như trước. Vũ La nhường lại phòng ngủ của mình cho Tả Sư Dạ Vũ, sau khi dặn dò vài câu bèn chạy trối chết ra ngoài.