Sáng hôm sau, Vũ La ra ngoài ăn điểm tâm, Tả Sư Dạ Vũ cũng không ngăn hắn lại.
Trong nhà ăn Nhược Lô Ngục, Mã Hồng đang nghêu ngao một khúc Hồi Hồn tửu, vui vẻ chuẩn bị sống một ngày mới hạnh phúc. Y vừa thấy Vũ La tiến vào giống như mèo ngửi thấy mùi cá chiên, vù một tiếng xông tới, hưng phấn bừng bừng muốn hỏi hắn về chuyện nữ nhân kia.
Vũ La khoát tay, giọng lạnh như băng:
- Nếu ngươi còn quý trọng tính mạng của mình, vậy đừng hỏi gì cả!
Mã Hồng sửng sốt, Vũ La lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Chờ Vũ La tuần tra xung quanh Nhược Lô Ngục một vòng, trở lại Vọng Sơn các, Tả Sư Dạ Vũ đã bắt đầu vận công trị thương. Nàng tiếp tục thu hút ánh mặt trời mà Nhược Lô Ngục hấp thu vào thân thể mình, hai tay ôm thành hình cầu, giữa lòng bàn tay là khối Thần Huyết Thạch kia.
Vũ La suy nghĩ một chút cũng không có chuyện gì, quyết định cũng bắt đầu tu luyện Cửu Long Thôn Nhật. Linh Long đã kết thành Long Kiển, đã cắt đứt liên hệ với ý thức Vũ La. Nhưng lúc hắn tu hành vẫn có thể cảm nhận được từng cỗ linh lực rót vào trong Linh Long.
Linh Long chìm trong trạng thái hôn mê, đang trong quá trình trưởng thành.
Sau khi vận chuyển chín đại chu thiên, Vũ La chợt nảy ra suy nghĩ: Thần Huyết Thạch... Có nên thử một phen xem sao...
Hiện tại Vũ La đã đạt tới cảnh giới Long Kiển, tương đương với tu sĩ cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai thông thường. Đối với tu sĩ thông thường, bước vào Đạo Cảnh cũng tượng trưng cho việc trở thành cao thủ.
Đương nhiên giữa Đại Năng với nhau vẫn có khoảng cách không nhỏ. Nhưng phải biết rằng sau khi Vũ La đoạt xá trùng sinh, hết thảy bắt đầu lại từ đầu, cho đến bây giờ thời gian tu luyện bất quá cũng chỉ hơn ba năm. Tốc độ này đã là kinh thế hãi tục, chưa từng có ai.
Cho nên hắn rất hài lòng đối với tốc độ tu luyện của mình, không hề tự ép bản thân. Bất quá Tả Sư Dạ Vũ từng nói qua, lợi dụng Thần Huyết Thạch gia tăng tu vi cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng căn cơ bất ổn. Nói cách khác đó chính là thực lực chân chính, nếu đã là như vậy, vì sao không thử một lần?
Hắn lấy ra một khối Thần Huyết Thạch, đây là khối Thần Huyết Thạch nhỏ nhất còn lại sau khi cho Tả Sư Dạ Vũ một khối.
Vũ La nắm khối Thần Huyết Thạch trong tay, dựa theo Cửu Long Thôn Nhật bắt đầu tu luyện. Bất quá vận chuyển mỗi một chu thiên, linh nguyên đều chảy qua khối Thần Huyết Thạch.
Lúc ban đầu, tác dụng cũng không rõ ràng. Hết tiểu chu thiên đầu tiên, bất quá chỉ cảm thấy linh nguyên cường tráng hơn một chút. Sau đó linh nguyên càng ngày càng trở nên lớn mạnh, đến tiểu chu thiên thứ chín, múc độ hùng mạnh của linh nguyên đã vượt qua khỏi cực hạn khống chế của Vũ La. Nhưng không biết có phải là nhờ Thần Huyết Thạch hay không, lần này Vũ La lại có thể khống chế một lượng linh nguyên nhiều như vậy.
Sau khi hoàn thành tám mươi mốt tiểu chu thiên, cũng là kết thúc một đại chu thiên, trong tai Vũ La thình lình vang lên một tiếng nổ ầm như sấm. Hắn chợt cảm thấy trước mắt là một vầng mây đỏ rực rỡ chói lợi, lực lượng Thần Huyết Thạch bao phủ toàn thân.
Bắt đầu từ lúc này, Vũ La cảm giác có một cỗ lực lượng mênh mông nguyên thủy đi vòng quanh khắp thân thể mình, thấm vào từng lỗ chân lông mình. Dường như hắn đang ngâm mình trong một bổn năng lượng khổng lồ, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cỗ năng lượng này không chỉ cải tạo thân thể Vũ La. Vốn trước đây thân thể hắn đã trải qua cương phong và Vu lực màu vàng sẫm rèn luyện, cứng rắn bền bỉ vô cùng. Nhưng cỗ năng lượng này vừa tràn vào, một lần nữa lại thay đổi thể chất của hắn. Nếu như lúc trước thể chất của Vũ La chính là mình đồng da sắt, như vậy sau khi cỗ lực lượng này cải tạo Vũ La hoàn thành, tối thiểu thân thể hắn cũng đạt tới cảnh giới kim thân.
Thậm chí Vũ La quên cả vận chuyển công pháp, dưới cỗ lực lượng này thúc đẩy, linh lực cũng tự động vận chuyển.
Từng làn mây đỏ bay lượn trong Minh Đường Cung, cuối cùng được huyết sắc cự tháp hấp thu vào trong. Mà nền huyết sắc cự tháp chậm rãi toát ra một mảng mây mù màu đỏ nhạt, dần dần lan tràn khắp Minh Đường Cung.
Cứ như vậy, cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cục cỗ lực lượng mênh mông này cũng chậm rãi thối lui, nhưng Vũ La vẫn còn chìm trong trạng thái huyền diệu khó hiểu này.
Lại qua không biết bao lâu, ý thức của hắn hơi động một chút, dường như trong giấc ngủ êm đềm va phải một cục đá mà tỉnh lại. Bên trong huyết sắc cự tháp, Long Kiên đã bành trướng to bằng ba người, những sợi tơ bạc của Long Kiển đã có một phần ba hóa thành tơ vàng. Lực lượng của Thần Huyết Thạch quả nhiên không phải là trò đùa, Vũ La đã từ cảnh giới Long Kiển sơ cấp tiến thẳng tới cảnh giới Long Kiển đỉnh phong. Chỉ cần tất cả tơ bạc trên Long Kiển đều biến thành tơ vàng, Linh Long sẽ phá kén bay ra, Vũ La cũng có thể bước vào một cảnh giới mới: Long Đan.
Hắn mở mắt ra, trong mắt toát ra vẻ cười.
Tả Sư Dạ Vũ an vị đối diện với hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi đã tỉnh rồi ư, ngươi có biết lần này bế quan đã qua bao lâu chăng?
Vũ La ngơ ngác lắc đầu:
- Mấy tháng? Nửa năm? Một năm?
Hắn có thể cảm giác được, lần này thời gian mình bế quan hẳn là không ngắn. Cảnh giới của hắn tăng lên rất thật, không có chút hư phù. Cho dù là có Thần Huyết Thạch, hẳn là tốn thời gian không ít.
Tả Sư Dạ Vũ vươn ra một ngón tay.
- Một năm ư?
Tả Sư Dạ Vũ lắc đầu, Vũ La sợ hết hồn:
- Không phải là mười năm chứ?
Tả Sư Dạ Vũ vẫn lắc đầu:
- Một ngày.
- Cái gì? Một ngày!
Vũ La giật mình kinh hãi, cho dù Tả Sư Dạ Vũ nói cho hắn biết đã bế quan mười năm, hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Hắn cúi đầu nhìn xem, hoàn toàn không thể nhìn ra Thần Huyết Thạch trong tay có biến hóa gì, nói cách khác cơ hồ không hao tổn gì.
Hắn ngẩn ngơ một lúc, ngửa mặt lên trời cảm thán:
- Thần Huyết Thạch quả nhiên là vô thượng thần vật.
Tả Sư Dạ Vũ chỉ cười mà không nói.
Vũ La bỗng nhiên làm ra bộ dạng đau lòng, hai tay ôm ngực nói:
- Ta thật sự hối hận lúc trước đã cho nàng một khối...
Tả Sư Dạ Vũ không nhịn được, bật cười ha hả.
Thật đúng là chỉ mới qua một ngày, Vũ La ra ngoài đi bộ một vòng, tất cả mọi người nói cho hắn biết, hôm qua mới ra mắt hắn.
Vũ La rất là phấn chấn, lập tức trở về tiếp tục tu luyện.
Tả Sư Dạ Vũ ngày ngày lợi dụng nhật hoa chiếu vào mái vòm Nhược Lô Ngục cùng Thần Huyết Thạch chữa thương, Vũ La đả tọa ở gian phòng sát vách.
Bất quá sau lần trước thăng tiến cảnh giới, tốc độ tu luyện của Vũ La bỗng nhiên chậm lại. Ngày thứ hai cảm giác thần diệu này vẫn như cũ, nhưng Long Kiến cơ hồ không có biến hóa gì.
Ngày thứ ba vẫn y như vậy, ngày thứ tư vẫn là như vậy.
Bất quá đến ngày thứ tư Vũ La cũng cảm giác được, Thần Huyết Thạch không có đề thăng tu vi của hắn là vì đang làm một chuyện khác: Thay đổi huyết mạch.
Tả Sư Dạ Vũ từng nói qua, nếu như vô cùng may mắn, sử dụng Thần Huyết Thạch có thể đạt được một thành huyết mạch cổ Thần. Cho dù là không may mắn lắm, cũng có thể biến đổi huyết mạch bản thân trở thành một trong những loại huyết mạch ưu tú nhất.
Nhưng chớ xem thường một thành huyết mạch cổ Thần này. Cổ Thần chính là nhân vật quyết định trong thời kỳ khai thiên lập địa, là những người sáng tạo ra cả thế giới không gian. Lực lượng của bọn họ hùng mạnh tới mức Tiên Nhân hiện tại cũng không thể nào tưởng tượng, một thành huyết mạch cũng đã đạt tới cảnh giới nghịch thiên.
Thân thể này của Vũ La huyết mạch không tốt, không có Linh Căn, đây cũng là nguyên nhân mà trước đây Mộc Dịch Binh Lang không tin Vũ La tu luyện có tốc độ nhanh như vậy. Một thân thể không có Linh Căn, làm sao có thể đột ngột gia tăng cảnh giới giống như một thiên tài được?
Cho nên hắn cũng không biết Thần Huyết Thạch sẽ thay đổi huyết mạch của mình tới mức nào, cũng chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
Đến ngày thứ năm, Thần Huyết Thạch cải tạo huyết mạch ước chừng đã qua một khoảng thời gian, cỗ lực lượng mênh mông cổ xưa kia từ trong huyết mạch thẩm thấu ra ngoài, hóa thành một cỗ linh lực hết sức tinh thuần, sau đó ập vào trong Minh Đường Cung.