Tiên Tuyệt

Chương 586: Thần Huyết Thạch (Hạ)

Vũ La mừng rỡ:

- Ha ha, thì ra là vật này muốn đùa với chúng ta...

Hai tay hắn đào bới nhanh như chớp, moi phần dưới Thần Huyết Thạch ra. Hiện tại nhìn lại khối Thần Huyết Thạch này có hơi giống như đồng hồ cát, phần trên và dưới rất to, phần giữa thon nhỏ.

Nhưng khi đào phần dưới đến khi to bằng chậu rửa mặt giống như phần trên, vẫn chưa hết, xem ra bên dưới vẫn còn rất to.

Tay Tả Sư Dạ Vũ đã hơi run rẩy, cho dù thân phận nàng không tầm thường, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy một khối Thần Huyết Thạch lớn như vậy, thậm chí cũng chưa từng nghe nói qua. Khối Thần Huyết Thạch lớn nhất trong thế giới của nàng bất quá cũng chỉ to bằng con dê, không hơn kém là bao so với khối Thần Huyết Thạch hiện tại.

Nàng chợt dừng tay, thần sắc có vẻ bất an nhìn Vũ La hỏi:

- Rốt cục chỗ của các ngươi là thế giới gì vậy?

Vũ La có vẻ bất đắc dĩ:

- Làm sao ta biết thế giới của chúng ta được thế giới của nàng gọi là gì? Thế giới này là tất cả với chúng ta. Ta chỉ biết là nơi chúng ta sinh sống chính là Trung Châu, bốn phía xung quanh Trung Châu còn có Nam Hoang, Bắc Cương, Đông Thổ, Tây Vực. Ngoài ra thế giới của chúng ta mấy vạn năm qua đã không có ai phi thăng, cho nên lúc nàng xuất hiện, ta mới tỏ ra kinh ngạc như vậy.

Tả Sư Dạ Vũ chợt hiểu ra:

- Thì ra nơi này là Ngũ Phương giới!

Nàng suy đi nghĩ lại, có vẻ vẫn chưa hiểu, Vũ La cũng không hiểu:

- Sao hả, có vấn đề gì vậy?

Tả Sư Dạ Vũ bất đắc dĩ lắc đầu:

- Không có vấn đề gì, ta cũng không có cách nào kể cho ngươi nghe chuyện Ngũ Phương giới, trong đó có rất nhiều bí mật. Nhưng lẽ ra trên thế giới này không thể nào xuất hiện Thần Huyết Thạch mới phải...

Vũ La muốn moi từ trong miệng nàng một ít bí mật về thế giới của hắn, nhưng Tả Sư Dạ Vũ ngậm miệng không nói, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu:

- Được rồi, không nghĩ nữa, tiếp tục đào đi. Ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, không biết rốt cục khối Thần Huyết Thạch này to đến mức nào.

Vũ La không tiện hỏi tới, hai người không hề nói chuyện với nhau nữa, tiếp tục đào xuống.

Không ngờ rằng càng đào xuống, Thần Huyết Thạch lại càng to ra, rất nhanh đường kính của nó đã đạt tới ba thước.

Khi đường kính khối Thần Huyết Thạch đạt đến sáu thước, nó chợt trở nên nhỏ lại rất nhiều. Vũ La cùng Tả Sư Dạ Vũ cho là đến đây chấm dứt, thình lình khối Thần Huyết Thạch lại to ra. Sau khi đào thêm xuống dưới chừng sáu thước nữa, đường kính khối Thần Huyết Thạch bành trướng, nhưng bên dưới đã không còn nữa.


Tả Sư Dạ Vũ lộ vẻ kinh hồn táng đởm, bởi vì đây chắc chắn là trọng bảo, một khối Thần Huyết Thạch khổng lồ như vậy làm cho nàng có cảm giác không thật. Sau khi cảm giác này nổi lên, lại biến thành cảm giác bất an.

Vũ La nhìn khối Thần Huyết Thạch khổng lồ này, bỗng nhiên nói:

- Nàng có cảm thấy dường như khối Thần Huyết Thạch này là một cái chuông lớn hay không?

Tả Sư Dạ Vũ sửng sốt, Vũ La vừa nói như vậy, nhìn lại quả thật là có phần tương tự.

Nàng cẩn thận quan sát khối Thần Huyết Thạch, bỗng nhiên ánh mắt khẽ nheo lại, đúng lúc này, Vũ La chợt lên tiếng nói:

- Dù ta chưa từng thấy qua Thần Huyết Thạch, nhưng hẳn là bên trong Thần Huyết Thạch không ẩn chứa thứ gì mới phải...

Thân hình Tả Sư Dạ Vũ thấp thoáng một cái đã tới bên cạnh Vũ La, hơi nhích tới trước nửa bước, dường như có ý che chở cho Vũ La:

- Ngươi cũng nhìn thấy rồi sao?

Vũ La gật đầu.

Khối Thần Huyết Thạch hình chuông này bởi vì quá mức khổng lồ, vốn ở trạng thái nửa trong suốt, nhưng đến vị trí trung tâm lại lộ ra mờ mờ. Dù là như vậy, với mục lực của Vũ La và Tả Sư Dạ Vũ cũng có thể nhìn thấy, ở vị trí trung tâm khối Thần Huyết Thạch có thứ gì đó.

- Rốt cục là cái quái gì?

Vũ La nghi hoặc không hiểu.

Hai người vẫn duy trì cảnh giác, chậm rãi nhích tới gần.

Vẫn chưa thể nhìn rõ thứ ẩn bên trong khối Thần Huyết Thạch kia, Tả Sư Dạ Vũ cân nhắc một chút, sau đó nói với Vũ La:

- Cẩn thận một chút!

Vũ La gật đầu:

- Yên tâm đi, ta còn có một ít thủ đoạn vẫn chưa thi triển ra, nếu như có sự tình gì, ít nhất sẽ không liên lụy tới nàng.

Tả Sư Dạ Vũ gật đầu, bàn tay trắng như tuyết lật lại, lòng bàn tay bỗng nhiên bắn ra một đạo hào quang, nháy mắt chiếu sáng cả khối Thần Huyết Thạch.

Bên trong khối đá màu đỏ máu chứa một con mắt dữ tợn kinh khủng.


Tả Sư Dạ Vũ cùng Vũ La cũng giật mình kinh hãi, không hẹn mà cùng lui về phía sau mấy bước. Hào quang trong tay Tả Sư Dạ Vũ còn đang chiếu rọi, khiến cho con mắt kia hiện ra hết sức rõ ràng. Mắt này to như mắt người, bất quá con ngươi có màu vàng như mắt thú, chứ không phải là màu đen như mắt người. Thế nhưng con ngươi lại không đứng thẳng như mắt thú, mà lại nằm ngang như mắt người.

Mặc dù biết rõ con mắt kia có lẽ đã chết từ lâu, giống như là sâu trùng hóa thạch nằm trong khối Thần Huyết Thạch này, nhưng Vũ La vẫn có cảm giác lông tóc toàn thân dựng ngược. Dường như ánh mắt kia đang nhìn mình chằm chằm, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy hết sức không thoải mái.

Vũ La cảm thấy trong miệng khô khốc:

- Dạ Vũ cô nương, nàng đã nói Thần Huyết Thạch là máu do cổ Thần sáng thế lưu lại, như vậy trong máu này có lưu lại những cơ quan gì, hẳn là cũng của cố Thần mới phải...

Tả Sư Dạ Vũ trầm ngâm không nói, nàng cũng không hiểu rõ chuyện này.

- Nhưng cổ Thần hẳn phải thiện lương mới đúng, vì sao con mắt này lại làm cho ta có cảm giác hết sức không hữu hảo?

Tả Sư Dạ Vũ không có cách nào trả lời.

- Nếu như những thứ kia không phải là của cổ Thần, như vậy chỉ có một khả năng mà thôi, Cổ Thần dùng máu tươi của mình để phong ấn ma vật.

Tả Sư Dạ Vũ sững sờ, lời Vũ La rất có khả năng, con mắt này khiến cho người ta hết sức không thoải mái, không có khả năng là một phần cơ quan của cố Thần thiện lương. Hơn nữa khối Thần Huyết Thạch này có hình dáng một cái chuông, suy đoán từ mọi góc độ, quả thật rất có thể là phong ấn một ma vật.

Ma vật có thể làm cho cổ Thần vận dụng nhiều máu tươi phong ấn như vậy, nhất định không phải chuyện đùa.

Con mắt này ngưng đọng trong khối Thần Huyết Thạch, không biết là đã chết đi thật sự hay chưa. Ngoại trừ khiến cho người ta có cảm giác không thoải mái ra, cũng không còn điểm nào khác thường.

Thần Huyết Thạch là do máu của cổ Thần sáng thế hình thành, truyền thuyết sự biến mất của Cổ Thần tới nay vẫn là một câu đố không có lời giải, cổ Thần biến mất đã bao lâu, không ai biết được rõ ràng. Đúng ra theo thời gian dài như vậy, cho dù là Long tộc có thọ mệnh rất dài cũng phải già đi mà chết, đừng nói là một con mắt đã rời khỏi thân thể.

Vũ La cùng Tả Sư Dạ Vũ quan sát ma nhãn kia một hồi, vẫn cảm thấy không yên lòng. Tả Sư Dạ Vũ chợt khoát tay:

- Ngươi thu vật này lại đi.

Nàng lại nói thêm:

- Vật này hoặc là một đại cơ duyên, hoặc là một đại kiếp nạn.

- À, hay là ngươi dùng một món không gian trữ vật chứa một mình nó thôi.

Vũ La gật đầu, tìm một chiếc nhẫn trữ vật, thu khối Thần Huyết Thạch khổng lồ này vào trong.

Vũ La cùng Tả Sư Dạ Vũ lập tức không còn cảm giác không thoải mái như trước nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy có hơi bất ổn. Tả Sư Dạ Vũ theo bản năng nói:

- Chúng ta đi ra ngoài mau đi, ngươi lệnh cho người phong ấn nơi này lại, chuyện này ngàn vạn lần không thể truyền ra!

Vũ La gật đầu, nhưng không lập tức đi ngay:

- Để xem thử xung quanh còn có gì khác hay không đã...

Tả Sư Dạ Vũ vẫn còn nhớ tới cảm giác không thoải mái kia, vô cùng miễn cưỡng ở lại chờ. Vũ La tìm tòi xung quanh cái hố vừa đào một lúc, sau đó tiếp tục đào về một phía.

Trong dáng vẻ sững sờ ngây ngốc của Tả Sư Dạ Vũ, Vũ La moi từ trong lòng nham thạch ra mấy khối Thần Huyết Thạch to bằng quả trứng gà.

Vũ La tung tung sáu khối Thần Huyết Thạch vừa thu được trong tay, cười nói với Tả Sư Dạ Vũ:

- Cho dù trong lòng nàng vô cùng hâm mộ, cũng không cần chảy nước dãi ra như vậy, sẽ làm tốn hại hình ảnh đẹp đẽ của nàng đó...