Tiên Tuyệt

Chương 441: Ưng Giác sơn (Trung)

Người Triển Thị bộ lạc vận chuyển lương thực cực khổ từ tầng dưới cùng lên trên, dọc theo đường đi không ít người cũng đã nhìn thấy. Lúc trước Vũ La từng phái Giản Kiệt đi thu phục vài bộ lạc nhỏ ở tầng dưới cùng, người ta còn không chịu gia nhập, có vẻ như đang “chờ xem các ngươi chết như thế nào”.

Hôm nay bọn họ diệt Triển Thị bộ lạc, chiếm lấy hang ổ, những bộ lạc kia vội vàng tới cửa, thỉnh cầu được gia nhập Giản Thị bộ lạc.

Đương nhiên Giản Kiệt tức tối vô cùng, mấy bộ lạc đầu tiên tới lập tức bị y thi triển ô quang nồng đậm gấp mấy lần khi trước, vung quyền hăm dọa. Thấy những người này vô cùng kinh hãi, gào khóc thảm thiết chạy trốn, Giản Kiệt vô cùng thỏa mãn.

Sau Vũ La ngăn cản, bảo y nhận hết tất cả những người tìm tới nương tựa. Như vậy mỏ quặng của bọn họ tự nhiên cũng thuộc về Vũ La.

Lần đầu tiên cùng Vũ La cùng đi khai thác mỏ, người của những bộ lạc khác ngồi lên cụm mây trắng, sợ hãi suýt chút nữa ngã nhào. Sau khi tới mỏ, Vũ La vung chưởng lên chấn vỡ nửa khu mỏ, những người này trợn mắt há mồm, ngây người ra một lúc rất lâu, làm trì hoãn tiến độ khai thác nghiêm trọng.

Giản Kiệt cáo mượn oai hùm lớn tiếng la mắng, thúc giục những người đó nhanh tay nhanh chân. Ngoài mặt y tỏ ra hung thần ác sát, trên thực tế trong lòng thoải mái vô cùng.

Cứ như vậy, ban ngày khai thác mỏ, buổi tối tu luyện. Lúc Vũ La cùng Giản Kiệt, Giản Địch bận rộn, tráng hán bất khuất Triển Việt lại trở thành trợ thủ tốt nhất cho bọn họ.

Vốn y có danh vọng rất cao trong Triển Thị bộ lạc, chỉ vì không thể thi triển Vu lực, cho nên khó trở thành lãnh đạo ở Triển Thị bộ lạc.

Đối với người như Triển Việt, cực khổ từ nhỏ cho tới trưởng thành, một mực cố gắng sinh tồn, y không cần biết ai thống trị bộ lạc mình, chỉ cần mình cùng thân nhân có thể ăn no mặc ấm là được.

Trước kia mặc dù là người mình thống trị Triển Thị bộ lạc, nhưng những chiến sĩ Vu tộc quen ở trên cao kia hà khắc hơn Vũ La rất nhiều. Vũ La tới đây, thức ăn có đủ, hàng ngày còn có một lượng thịt nhất định, tốt hơn kiếp sống trước kia rất nhiều. Hai muội muội Triển Việt trước kia vì dinh dưỡng không đủ, nhỏ yếu gầy nhom, khiến cho người ta nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương hại.

Hiện tại hai nàng được ăn uống đầy đủ, sắc mặt hồng hào, dáng vóc cũng dần dần bắt đầu trổ mã. Triển Việt thấy vậy hết sức vui mừng, cho nên không có chút mâu thuẫn nào giúp đỡ Vũ La xử lý chuyện trong bộ lạc.

Thời gian nửa tháng, Giản Thị bộ lạc trước kia vốn là một bộ lạc nhỏ không tới trăm người, hiện tại nhanh chóng bành trướng thành đại bộ lạc có tới gần ngàn người. Trong bộ lạc có tới bốn mươi người có thể thi triển Vu lực, cho dù tính ở tầng trên cũng là một cỗ thế lực kinh khủng.

Nhiều người lực lượng mạnh, tốc độ khai thác Úy Phong Thiết tăng lên rất nhanh. Chỉ trong vòng nửa tháng cơ hồ quét sạch nửa diện tích khu vực khai thác mỏ. Cộng thêm trữ lượng trước đó đã đạt tới năm ngàn viên Úy Phong Thiết, đủ để chế tạo ba bộ chiến giáp toàn thân.

Vũ La trải qua nửa tháng tu luyện vừa qua, đã có thể chịu được hai canh giờ trong cương phong mà không cần bất cứ thứ gì bảo vệ. Nhưng hắn vẫn đang không ngừng thu thập Úy Phong Thiết, ngoại trừ để chế tạo áo giáp ra ngoài, hắn còn cảm thấy kim loại kỳ lạ này sớm muộn gì cũng có chỗ dùng tới.

Vũ La cũng đang tiến hành tu luyện Vu lực. Chỉ bất quá trên thế giới này không hề có thang phân chia đẳng cấp Vu lực một cách rõ ràng, không biết được cấp bậc cụ thể, Vũ La cũng không biết hiện tại mình đạt tới mức nào.

Trưa hôm ấy, một lão nhân dáng vẻ hiền lành đi tới Giản Thị bộ lạc, sau khi báo ra thân phận của mình, được dẫn tới trước mặt Giản Kiệt. Giản Kiệt hỏi thăm mấy câu, cảm thấy mình không quyết định được, bèn đưa lão tới gặp Vũ La.

- Đại nhân, vị này là sứ giả của Quý Thị bộ lạc, Quý Cửu Chung lão nhân gia.

Quý Cửu Chung tiến tới khẽ nghiêng mình thi lễ:


- Ngài là Đại nhân trời giáng hay sao, Đại nhân mạnh giỏi.

Vũ La khẽ gật đầu hỏi lại:

- Lão tới bộ lạc chúng ta có chuyện gì?

Quý Cửu Chung liếc nhìn Giản Kiệt bên cạnh một cái, chậm rãi nói:

- Là có chút việc, bất quá có lợi cho cả Quý Thị bộ lạc chúng ta cùng Giản Thị bộ lạc các vị.

Vũ La đưa mắt dò hỏi Giản Kiệt, y lập tức nói:

- Đại nhân, theo lời lão, trên Ưng Giác sơn xuất hiện bảo bối, bọn họ lo rằng bộ lạc của mình không lấy được, nên muốn mời chúng ta cùng đi.

- Ưng Giác sơn?

Giản Kiệt lập tức nói:

- Đây là núi trân bảo nổi danh ở chỗ chúng ta, nơi đó đã xuất thế rất nhiều trân bảo.

Cương phong kịch liệt như vậy, một thời gian sau sẽ ăn mòn đỉnh núi dần dần, trân bảo trong đá núi sẽ dần dần lộ ra.

Bảo vật bất phàm, trong đêm sẽ toát ra linh quang, khiến cho người ta tranh đoạt.

Giản Kiệt giới thiệu một phen, Vũ La lập tức hiểu ra, nhìn Quý Cửu Chung nói:

- Nếu hai bộ lạc chúng ta cùng đi, bảo vật lấy được sẽ phân chia thế nào?

Quý Cửu Chung cười ha hả:

- Đại nhân có điều không biết, trên Ưng Giác sơn, bảo vật xuất thế không bao giờ chỉ có một món, hẳn lần này cũng là như vậy, đủ cho chúng ta phân chia. Tóm lại chúng ta sẽ không để cho Đại nhân thiệt thòi là được.

Vũ La khẽ sờ cằm, thầm nghĩ dĩ nhiên bản Đế Quân sẽ không chịu thiệt thòi, nếu chỉ có một món, bản Đế Quân đoạt lấy là xong.

Hắn bèn gật đầu:


- Tốt, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

Nghe Vũ La đáp ứng, Quý Cửu Chung mừng rỡ nói:

- Đa tạ Đại nhân, vậy coi như chúng ta đã định, trưa ngày mốt chúng ta sẽ hội hợp với nhau lên đường tầm bảo, hai ngày tới chúng ta mạnh ai nấy chuẩn bị.

Muốn từ bên ngoài chạy tới Ưng Giác sơn là không thể nào. Cương phong chỉ gián đoạn nửa canh giờ, Ưng Giác sơn lại cách nơi này tới cả ngày lộ trình.

Dĩ nhiên, đây là đối với người bình thường, Vũ La phi hành chốc lát cũng đã đến.

Bất quá lần này đi cùng với Quý Thị bộ lạc chưa hề quen biết, Vũ La không thể nào mời những người mình không biết lai lịch lên Ngọc Ấn Linh Phù của mình.

Huyệt động trọng thế giới dưới lòng đất thông suốt bốn phía, chẳng qua rất dễ bị lạc phương hướng. Nếu đi theo ngã dưới huyệt động tới Ưng Giác sơn, phải mất thời gian hai ngày. Hơn nữa nếu không có người dẫn đường, rất có thể đi mãi mà không tới.

Tiễn Quý Cửu Chung đi rồi, Vũ La hỏi:

- Quý Thị bộ lạc này thế nào?

- Quỹ Thị bộ lạc là bộ lạc hùng mạnh nhất ở tầng này, dù là ở tầng trên cũng có cân lượng không nhỏ.

Giản Kiệt nói:

- Bọn họ tìm tới liên thủ cùng chúng ta, e rằng vì ngài mà tới.

- Tin trên Ưng Giác Sơn có bảo vật xuất thế sẽ không giấu được bao lâu, rất nhanh những bộ lạc hùng mạnh ở hai tầng trên sẽ biết, đến lúc ấy e rằng sẽ có một trường long tranh hổ đấu. Quý Thị bộ lạc cảm thấy mình không thể ứng phó được nhiều cường địch như vậy, mới kéo tới liên thủ cùng chúng ta.

Vũ La đã hiểu rõ:

- Ngày mốt ta sẽ đi cùng bọn họ, các ngươi ở lại đây để phòng bất trắc.

Giản Kiệt cùng Giản Địch cũng không phải người ngu, mơ hồ cảm giác được chuyện này không đơn giản. Huống chi Vũ La hùng mạnh vô cùng, căn bản không cần bọn họ bảo vệ, bọn họ ở lại sẽ có ích hơn nhiều.

Hai người gật đầu:

- Đại nhân yên tâm.

Vũ La lại không yên tâm.

Bộ lạc vừa mới gồm thâu Triển Thị bộ lạc, lại có quá nhiều bộ lạc nhỏ tìm tới nương tựa, rồng rắn hỗn tạp, nếu mình rời đi sẽ không có người nào đàn áp được. Thịt Mãng Hoàng Khâu vẫn còn lại hơn phân nửa, đối với bất cứ bộ lạc nào, đây cũng là một “bảo tàng”.

Bên cạnh Vũ La không có biện pháp vũ lực nào để âm thầm bảo vệ bộ lạc, bất quá thời gian hai ngày còn lại đối với hắn là đủ rồi.

Hiểu biết về Vu lực của hắn mới chỉ là bề ngoài, nhưng luyện khí hắn lại lành nghề. Thời gian hai ngày, Vũ La xuất thần kỹ Bát Hoang Đoán Tạo, chế tạo hai món binh khí, sau đó trước khi đi, hắn mới âm thầm lặng lẽ giao cho hai người Giản Kiệt.

Buổi trưa trước khi lên đường, Quý Cửu Chung mang theo một đám người tới Giản Thị bộ lạc.