Tiên Tuyệt

Chương 440: Ưng Giác sơn (Thượng)

Ra ngoài dự liệu của mọi người, Giản Kiệt không lải nhải nữa, chỉ gật đầu xác nhận lời Giản Địch.

Vũ La hiểu rõ, quả nhiên là phương pháp xử lý thô sơ nhất. Đây cũng giống như một số võ giả của Trung Châu tu luyện từ ngoại đến nội. Bọn họ cực khổ tu luyện gân cốt, đạt tới một cảnh giới nhất định, mới chuyển từ công phu ngoại gia trở thành nội gia.

Vũ La nói:

- Ta dạy cho các ngươi một phương pháp tu luyện, các ngươi dựa theo biện pháp này tu luyện, có lẽ không cần bao lâu là có thể làm được giống như ta...

- Thật ư!

Hai người cùng nhau vui mừng kêu to, đây là lần đầu tiên hai người cắt đứt lời Vũ La, có thể thấy được bọn họ vô cùng hưng phấn, đã quên hết tất cả.

Vũ La không để ý, cười gật đầu:

- Bất quá có câu, pháp không truyền sáu tai. Các ngươi phải nhớ kỹ, phương pháp kia truyền cho các ngươi, nếu sau này các ngươi muốn truyền cho người khác, ngàn vạn lần phải thận trọng lựa chọn, không được truyền cho kẻ xấu.

Hai người vội vàng quỳ xuống trước mặt Vũ La, dập đầu thình thịch ba cái:

- Đại nhân yên tâm, chúng ta đã hiểu.

Vũ La gật đầu:

- Được, tất cả đứng lên đi, ta sẽ truyền thụ cặn kẽ thuật này cho các ngươi...

Nói được một lúc, Vũ La chợt phát hiện ra trong mắt hai người hoang mang mờ mịt. Kinh mạch, huyệt vị, Cửu Cung... Hai người chưa từng nghe qua, cơ hồ không biết nên bắt tay vào từ chỗ nào.

Vũ La á khẩu không trả lời được, cuối cùng đưa ra phỏng đoán. Đám Vu Sĩ luyện chế Vu lực, phong ấn kinh nghiệm và công pháp vào một đạo ấn ký, giúp cho đệ tử có thể tự tu luyện, thì ra là vì lười biếng!

Hắn lắc đầu, giơ lên hai tay, hai chỉ chia ra điểm vào mi tâm hai người. Một cỗ ý niệm rót vào đầu hai người, như vậy sẽ bớt việc đi nhiều.


Vũ La rót công pháp cho hai người, sau đó dẫn đạo Vu lực vận chuyển trong cơ thể hai người ba lượt, mới buông tay để tự hai người cảm ngộ.

Hai người vừa mới được pháp môn, không dám lơi lỏng chút nào, mạnh ai nấy tu luyện chăm chỉ.

Không có hai người trông coi bộ lạc, Vũ La cũng không dám rời đi. Vốn buổi tối là lúc hắn mượn cương phong tu luyện, tối nay đành phải thôi.

Hắn đả tọa trong sơn động một đêm, đến khi trời sáng, Giản Kiệt cùng Giản Địch cũng tỉnh lại. Lần đầu tiên tu luyện, hai người tiến bộ thật lớn, phấn chấn tinh thần, đồng loạt phát lực. Ô quang trên thân thể hai người bắn ra tán loạn, mạnh hơn trước ba thành.

Hai người hết sức mừng rỡ, nhìn nhau cười một tiếng.

Tình cảnh này lọt vào mắt các chiến sĩ bên cạnh, lại có một ý nghĩa khác.

Người của bộ lạc vừa bị chinh phục hôm qua còn đang bị quản thúc. Hôm qua bọn họ không phục Giản Kiệt và Giản Địch, cảm thấy bộ lạc nho nhỏ đến từ tầng chót này thực lực cũng tầm thường. Nếu không nhờ có vị Đại nhân trời giáng kinh khủng kia, bọn chúng làm sao dám tới dương oai với bộ lạc chúng ta. Chỉ là một bọn quê mùa chẳng ra gì...

Nhưng đêm qua vị Đại nhân trời giáng kia gọi hai người tới nói mấy câu, chỉ sau một đêm, thực lực hai người đã hùng mạnh hơn hôm qua rất nhiều.

Lực lượng đẳng cấp này đủ khiến cho những thành viên của bộ lạc kia sợ hãi. Mà đối với vị Đại nhân trời giáng kia, bọn họ càng sợ hãi hơn.

Ai cũng có thể nhìn ra, hai người này thình lình trở nên hùng mạnh như vậy, rõ ràng là công lao của Đại nhân trời giáng. Chỉ trong một đêm đã đào tạo hai cao thủ bình thường thành hai cao thủ siêu cấp, bọn họ chưa từng nghe qua, chắc chắn là chuyện kinh thế hãi tục trong thế giới dưới lòng đất này.

Giản Địch cùng Giản Kiệt vui mừng khôn xiết, chợt bên cạnh có một tràng tiếng ồn ào huyên náo truyền đến. Mấy tên chiến sĩ áp giải một phạm nhân đi tới, tên phạm nhân này thân thể cường tráng, tuy bị ba tên chiến sĩ áp chế, vẫn tỏ ra giận dữ không cam lòng giãy giụa, khiến cho ba người vô cùng vất vả.

Một tên chiến sĩ hưng phấn chạy tới:

- Quả nhiên A Kiệt đoán đúng, ha ha, vẫn có những kẻ chưa từ bỏ ý định, đợi lúc nửa đêm len lén chuồn đi. Chúng ta âm thầm lặng lẽ theo sát, dễ dàng tìm được hàn động chứa lương thực của bọn chúng, ha ha ha...

Giản Kiệt cười hắc hắc, nhìn về phía người nọ.

Nam nhân cường tráng không ngừng giãy dụa, lại bị chiến sĩ phía sau đá một cước vào sau đầu gối, lập tức quỳ sụp xuống đất. Đầu gối y va chạm thật mạnh vào nền đá cứng, đau đớn khiến cho cơ mặt y giật giật. Nhưng y vẫn không chịu khuất phục, định vùng đứng dậy, lại bị ba chiến sĩ hợp lực ấn xuống.


Y tức giận cất tiếng thóa mạ:

- Tiện nhân, đám phế vật các ngươi chưa từng thấy nhiều lương thực như vậy sao? Các ngươi tìm cớ đánh chúng ta, không phải là vì lương thực của chúng ta ư, rốt cục như nguyện rồi chứ gì? Gia gia hôm nay xui xẻo, bị các ngươi lợi dụng, là tội nhân của cả bộ lạc, gia gia cũng không muốn sống nữa, có giỏi cứ việc giết ta đi... Giết đi!

Giản Kiệt tung cước đá tên kia ngã lăn ra đất, nửa bên mặt nhanh chóng sưng phồng lên, phun ra một ngụm máu có lẫn vài cái răng gãy.

Đám người của bộ lạc bị thu phục nhất thời kích động nổi giận. Vũ La bất động sắc, trên người ô quang chợt lóe, một đạo hào quang màu đen xông thẳng lên đỉnh động, tất cả thanh âm phẫn nộ lập tức hạ xuống.

Vũ La đứng dậy thản nhiên nói:

- Không cần nhiều lời, phái bọn họ đi vận chuyển lương thực là được.

Người của bộ lạc bị chinh phục còn tưởng rằng đi vận chuyển lương thực của bọn chúng, không ngờ rằng bị một đám chiến sĩ võ trang đầy đủ áp giải, đi vận chuyển lương thực của bọn Vũ La.

Tráng hán bị Giản Kiệt đá sưng nửa bên mặt tên là Triển Việt, cũng cùng đi theo mọi người. Khi bọn chúng chui vào tòa hàn động tích trữ lương thực, nhìn thấy thịt tươi chất chồng cao như ngọn núi. Bọn chúng chưa từng thấy qua nhiều lương thực như vậy bao giờ, nhất thời kinh hãi choáng váng, ngây người tại chỗ.

Giản Kiệt trong lòng khoái chí vô cùng, hừ lạnh một tiếng vênh mặt nói với Triển Việt:

- Mở mắt chó các ngươi ra nhìn cho rõ, các đại gia cần lương thực các ngươi sao? Chút lương thực nho nhỏ của các ngươi, không đủ nhét kẽ răng của đại gia nữa là...

Y lại tung ra một cước đá bay Triển Việt, ngã vào một khối thịt đã đóng băng cứng. Triển Việt đau tới mức nhe răng trợn mắt, lúc này đám chiến sĩ bộ lạc bị chinh phục cũng không còn tỏ ra kích động nữa, ai nấy ngây ngốc nhìn tòa núi thịt kia, cũng không biết là ai trước tiên nuốt nước bọt ừng ực. Trước khi tới đây, Giản Kiệt đã được Vũ La dặn dò, thấy lúc này thời cơ đã chín muồi, bèn dương dương đắc ý đi lên núi thịt, theo lời Vũ La dặn từ trước la lớn:

- Các ngươi cũng đã thấy đó, có rất nhiều thức ăn, hơn nữa sau này vẫn còn. Chỉ cần các ngươi tỏ ra ngoan ngoãn, lúc nào cũng sẽ có thịt ăn, có thể sống cả đời này!

Sau khi tất cả vận chuyển núi thịt chồng chất trở về, những thanh âm phản kháng đã hạ thấp trong Triển Thị bộ lạc.

Đây cũng là chuyện Vũ La có thể tiên đoán được, hoàn cảnh ở thế giới này thật sự quá tàn khốc, chỉ cần có thức ăn, cuộc sống được tốt, ai thèm quan tâm mình ở bộ lạc nào?

Cuộc sống mà Vũ La mang lại cho bọn họ tốt hơn gấp mấy lần cuộc sống ở Triển Thị bộ lạc, đại đa số người nhất định sẽ vui lòng gia nhập Giản Thị bộ lạc.

Bất quá bất kể ở nơi nào cũng sẽ có một ít người thà chết chứ không thay đổi, phản kháng tới cùng. Nhưng những người này không liên quan tới đại cục, Vũ La cũng không thèm để ý. Đợi đến lúc những người này vùng lên, ra tay giết hết là xong.

Ở thế giới dưới lòng đất này, Vũ La có được lực lượng tuyệt đối. Hết thảy vấn đề và khó khăn không tạo thành uy hiếp cho hắn. Chỉ dùng lực lượng đơn thuần đè bẹp, thậm chí cũng khó khiến cho hắn sinh ra hứng thú.

Địch nhân lớn nhất của hắn chính là thế giới này, làm thế nào phá vỡ thế giới này, trở lại cuộc sống trước kia mới là vấn đề quan trọng.

Sau khi thu phục Triển Thị bộ lạc, bốn phía không ngừng có người nhìn trộm. Nhưng có Vũ La trấn giữ, những ánh mắt kia cũng chỉ thèm thuồng kho thức ăn khổng lồ của bọn họ, lại không dám có hành động gì.