Thấy bọn Quý Cửu Chung mỉm cười nhiệt tình với mình, Vũ La thầm hừ lạnh trong lòng. Nếu thật sự có người có âm mưu gì, hai món binh khí trong tay bọn Giản Kiệt hẳn là có thể khiến cho kẻ đó phải kinh hãi một phen.
Hắn vẫy tay từ biệt người Giản Thị bộ lạc, hội hợp với Quý Thị bộ lạc. Quý Cửu Chung hết sức nhiệt tình, giới thiệu với hắn:
- Đại nhân, đây là tộc trưởng Quý thị chúng ta, Quý Long Đào.
Những chiến sĩ khác toàn là chiến sĩ hùng mạnh xếp trong mười người đứng đầu của Quý Thị bộ lạc.
Quý Long Đào tướng ngũ đoản, nhưng dung mạo như Phật Di Lặc, chỉ cần há miệng giống như là đang cười. Sau khi Quý Cửu Chung giới thiệu, y lập tức khẽ nghiêng mình thi lễ nhiệt tình:
- Uy danh Đại nhân trời giáng như sấm động bên tai, gần đây người nào chưa nghe nói qua ngài, đây chính là cô lậu quả văn, ha ha ha...
Vũ La cũng chỉ mỉm cười khách sáo vài câu.
Về phần mười tên chiến sĩ còn lại, ánh mắt tên nào tên nấy nhìn Vũ La cũng không tốt lành gì. Gần đây danh tiếng Vũ La quá nổi, rất nhiều chiến sĩ không phục trong lòng.
Mặc dù lời đồn Vũ La hết sức lợi hại, nhưng cũng chưa từng thấy tận mắt, bọn họ chỉ cảm thấy đó chỉ là lời đồn đại, nói quá sự thật mà thôi.
- Mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta lên đường đi thôi.
Quý Cửu Chung nói:
- Lão nhân gia ta chính là hướng đạo, lần trước tầm bảo Ưng Giác sơn, là do ta dẫn mọi người đi.
Lão giải thích cho Vũ La.
Đoàn người rời khỏi Giản Thị bộ lạc. Quý Cửu Chung cũng không khoác lác, mặc dù không tới nỗi rành dường như lòng bàn tay, nhưng cũng không vì tìm đường mà mất quá nhiêu thời gian. Trên đường đi ngang qua những bộ lạc khác, đều có vị lão nhân gia này ra mặt nói chuyện.
Quý Cửu Chung giỏi về giao tế, người Quý Thị bộ lạc lại mang đầy đủ mãi lộ, tự nhiên thông qua dễ dàng.
Ở thế giới dưới lòng đất, thức ăn cùng Úy Phong Thiết rõ ràng là loại tiền tệ mạnh nhất, ngoại trừ hai thứ này ra là một ít kim loại quý. Củng không phải là vàng bạc, mà là một ít kim loại cứng rắn có thể chế tạo binh khí cùng khôi giáp. Ngoài ra một ít xương và sừng của một số động vật cũng rất được hoan nghênh.
Mặc dù mỏ kim loại trong thế giới dưới lòng đất phong phú, nhưng vì văn minh lạc hậu, kỹ thuật khai thác và tinh luyện kim loại càng lạc hậu, cho nên vũ khí kim loại cũng không nhiều như tưởng tượng.
Tuy rằng dọc đường thuận lợi, nhưng một số chiến sĩ của Quý Thị bộ lạc có vẻ không vừa ý. Buổi tối lúc ăn cơm, Quý Cửu Chung lấy một phần lương khô cùng nước, rất khách sáo đưa qua cho Vũ La.
Lượng khô này là một ít cây cỏ dưới lòng đất trộn cùng ít thịt làm nên, dưới thế giới dưới lòng đất là thức ăn không tệ. Đáng tiếc Vũ La nhìn thấy một cục đen thui, lập tức cau mày, cảm thấy hoàn toàn không cần phải hạ thấp khẩu vị của mình như vậy.
Hắn cười lắc đầu:
- Đa tạ, các vị cứ thong thả mà dùng, ta không ăn.
Một tên chiến sĩ bên cạnh hừ lạnh một tiếng, giọng hết sức khó nghe:
- Cửu lão, ngài cần gì phải làm như vậy, trong bộ lạc của Đại nhân trời giáng ăn toàn là thịt Mãng Hoàng Khâu hết sức ngon lành, chắc chắn không hề coi trọng thức ăn của chúng ta.
Quý Cửu Chung có chút xấu hổ, quay đầu lại quát tên chiến sĩ kia một tiếng:
- Không được nói càn...
Tên chiến sĩ kia ngốn hết phần ăn trong tay mình, lập tức đoạt lấy phần ăn mà Quý Cửu Chung đưa cho Vũ La, cười hắc hắc:
- Ta nói sai chỗ nào, hiện tại Giản Thị bộ lạc giàu có tới mức nào, bên ngoài đã đồn đại ầm lên. Đại nhân trời giáng giàu có như vậy, đương nhiên không coi trọng thức ăn của chúng ta rồi...
Đám chiến sĩ bên cạnh cười lạnh, Quý Cửu Chung giận dữ, không nhịn được nhìn về phía Quý Long Đào.
Vũ La liếc nhìn bọn chúng một cái, thản nhiên nói:
- Thì ra ngươi muốn nhằm vào ta, được rồi, cứ nói ta nghe, các ngươi nghĩ thế nào?
Quý Cửu Chung cùng Quý Long Đào vội vàng ngăn trở:
- Đại nhân đừng chấp nhặt bọn chúng, chỉ là bọn ngu xuẩn chỉ quen chém giết...
Tên chiến sĩ khi nãy chợt nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói:
- Không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy không công bằng.
Quý Long Đào giận dữ, sắc mặt sa sầm nói:
- Quý Huyền Trọng, nếu ngươi không câm miệng, đừng trách ta không khách sáo!
Vũ La nhìn lướt qua Quý Long Đào, trong lòng cười lạnh, ý đồ như vậy còn muốn qua mặt mình ư? Bất quá tên Quý Long Đào này muốn mượn thủ hạ tìm hiểu thực lực của mình một chút mà thôi.
Quả nhiên Vũ La không để cho Quý Long Đào thất vọng, giơ tay lên ngăn cản tộc trưởng Đại nhân:
- Không cần. Hai tộc hợp tác, dĩ nhiên phải lấy công bình làm chuẩn, cứ để cho y nói.
Quý Huyền Trọng lớn tiếng nói:
- Ai cũng biết Giản Thị bộ lạc giàu có, nhưng vì sao tiền mãi lộ dọc trên đường đi, lại là bộ lạc ta gánh chịu hết thảy? Nếu nói hai tộc hợp tác, tương lai ích lợi chia đều, vậy vì sao số tiên bỏ ra lúc này lại chỉ có một mình bộ lạc chúng ta gánh chịu?
Lẽ ra số lượng tiền mãi lộ này cũng không nhiều. Nếu ở những nơi như Trung Châu, hầu như không ai để ý. Nhưng đây là thế giới dưới lòng đất, ở nơi này, chỉ một chút tài nguyên cũng vô cùng quý giá, rất có thể quyết định sinh tử của một người.
Cũng chỉ có ở chỗ này, đường đường một trong mười chiến sĩ hùng mạnh nhất của bộ lạc như Quý Huyền Trọng mới vì chút lợi ích nhỏ nhặt như vậy mà chỉ trích Vũ La.
Giọng Vũ La vẫn bình thản, giống như đang nói đến chuyện đương nhiên:
- Rất đơn giản, bởi vì vào lúc tầm bảo nếu có nguy hiểm, ta phải cứu mạng các ngươi, như vậy cũng là công bằng.
Quý Huyền Trọng ngoác miệng thóa mạ:
- Nếu ngươi tự tin như vậy, ta với ngươi đánh một trận, để xem Đại nhân trời giáng mà bên ngoài đồn đại dũng mãnh vô song, rốt cục có bản lĩnh thế nào...
- Bản lĩnh ư?
Vũ La hỏi lại, thình lình tay trái giơ lên, lòng bàn tay xuất hiện một quả cầu ô quang to như mắt rồng, bắn nhanh tới. Mặc dù từ trước tới nay Quý Huyền Trọng chưa từng thấy ai có thể sử dụng lực lượng ô quang tới mức này, giật mình kinh hãi, nhưng vẫn thể hiện được tố chất của một trong mười chiến sĩ hùng mạnh nhất bộ lạc, lâm nguy bất loạn. Y quát to một tiếng, ô quang trên hai tay toát ra nồng đậm, cẳng tay giao nhau thành hình chữ thập, tạo ra một quang thuẫn ngăn chặn trước mặt mình.
Quả cầu ô quang nhìn qua cũng không hùng mạnh lắm, nhưng ầm một tiếng đánh y bay ra xa mấy chục bước, va mạnh vào vách đá. Lúc thân thể y trượt xuống, trên vách đá còn để lại một vệt máu thật dài.
Kể cả Quý Long Đào cũng không ngờ rằng Quý Huyền Trọng xếp hạng tư trong mười chiến sĩ mạnh nhất của bộ lạc, lại không chịu nổi một đòn của Vũ La.
Chín tên chiến sĩ còn lại bàng hoàng ngơ ngác, cho đến khi Quý Long Đào hừ một tiếng, bọn họ mới kịp phản ứng, vội vàng đi xem thương thế Quý Huyền Trọng. Vũ La lộ vẻ như không có gì:
- Không cần xem nữa, không chết được đâu, ta hạ thủ có chừng mực. Phái người đưa y trở về đi thôi.
Vũ La nói xong, không thèm quan tâm đến bọn Quý Long Đào nữa, một mình ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Quý Cửu Chung cùng Quý Long Đào trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng hai người cũng thấy bối rối. Bọn họ tạm thời an bài một người đưa Quý Huyền Trọng đang bị thương trở về. Trong lòng người Quý Thị bộ lạc oán trách Vũ La xuất thủ quá nặng, nhưng không ai dám chỉ trích hắn.
Vũ La có thể không ngủ không nghỉ, nhưng người của Quý Thị bộ lạc chạy hết một ngày đường cũng rất mệt mỏi, bọn họ phải nghỉ ngơi. Vũ La giống như một pho tượng đá khoanh chân mà ngồi, nhắm mắt minh tưởng. Quý Long Đào cũng không dám đi quấy rầy hắn, sau khi an bài người trực đêm, mọi người lập tức nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Quý Long Đào nhìn thoáng qua Vũ La, chỉ thấy hắn vẫn an nhiên bất động. Quý Long Đào khẽ lắc đầu, không biết lần này mình làm như vậy, rốt cục có phải là lựa chọn chính xác hay không.
Sáng sớm hôm sau, Quý Long Đào thức dậy đã nhìn thấy Vũ La vẫn ngồi lù lù bất động như pho tượng như trước. Trong lòng y cảm thấy kinh ngạc, tìm hai chiến sĩ gác đêm hôm qua hỏi, mới biết suốt đêm qua tư thế Vũ La cũng y như vậy, không hề nhúc nhích.