Chư vị đại thần lần lượt rời đi, trong lòng đều tự hiểu rằng Hoàng Thượng đã có chủ ý riêng của mình.
“Thanh Trúc à, trẫm định lập Phi Dật làm thái tử, ngươi thấy thấy nào?” Hoàng Thượng nghiêng người nhìn Thanh Trúc đang pha trà bên cạnh.
“Những chuyện quốc gia đại sự này… Thanh Trúc không rành cho lắm. Lục Điện hạ có thể làm một vị minh quân hay không, Thanh Trúc không biết. Nhưng Thanh Trúc nghĩ, nếu Thái tử lên ngôi, hoàng hậu nương nương sẽ không để yên cho Thanh Trúc, còn Tứ điện hạ, Cửu điện hạ rồi Thập điện hạ cùng nhau hạch tội ông ngoại của Thái Tử, ngày Thái tử trở thành đế vương, e rằng bọn họ….” Thanh Trúc dừng lại, liếc nhìn đôi mày Hoàng Thượng đang chau lại, “Tam điện hạ độc tài, Tứ điện hạ vô tâm, Ngũ điện hạ bất tài…”
“Xem ra chỉ còn mình Phi Dật…” Hoàng Thượng thở dài, không nhận ra trên gương mặt Thanh Trúc lặng lẽ khoét nên một nụ cười.
Trên cổng Ngọ Môn, Mộ Dung Nghi đăm đắm nhìn về một phương trời xa xăm.
Lúc nào bạo động mới có thể chấm dứt, nó cùng cậu liệu có thể nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất chăng?
Đằng sau tiếng vó ngựa loan tin vừa chạy như bay vào cung là một tầng gió cát mịt mù.
“Báo tình thế nguy cấp! Tam điện hạ bị bạo dân tại châu Ngô bao vây!”
Hoàng đế nghe tin, ngất tại chỗ.
Thái y sau khi hội chẩn thông báo rằng tình huống rất không ổn, bệnh tình của Hoàng Thượng vốn đang không được khả quan cho lắm bỗng dưng bị kích động dẫn đến khí huyết không thông.
Hoàng Thượng dường như cũng biết ngài sắp không xong rồi, gọi mấy vị hoàng tử trong cung, nhất phẩm đại thần đến Tẩm điện, tại nơi ấy, tuyên bố chiếu thư sắc lập Lục Hoàng tử Mộ Dung Phi Dật kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Những vị đại thần sau khi nghe tin này cũng không có vẻ gì gọi là kinh ngạc, những vị hoàng tử khác đều hết sức che giấu nỗi bất ngờ với chiếu thư này, chỉ có một mình Mộ Dung Nghi tròn mắt ngây ngẩn, ngôi vị hoàng đế đáng lẽ phải do Thái tử ca ca thừa kế chứ?
Hoàng Thượng dặn dò với chư vị đại thần việc hậu sự, Mộ Dung Nghi trước giờ không thân thiết gì với phụ hoàng, nhưng trước cảnh tình này đây nước mắt vẫn lăn dài. Cuối cùng, Hoàng Thượng giữ Phi Dật lại, có chuyện muốn nói.
“Phi Dật, phụ hoàng biết….” Hoàng Thượng muốn nói gì đó nhưng Phi Dật chỉ mỉm cười, cúi thấp xuống.
“Phụ hoàng,” trong một khoảnh khắc, Hoàng Thượng ngỡ ngàng thấy được một loại biểu cảm vừa mê hoặc vừa tàn nhẫn lộ ra trên gương mặt trước nay phóng đãng bất kham của đứa con trai.
“Người biết Thanh Trúc yêu ai nhất không?”
“Đương nhiên là Trẫm….” Hoàng Thượng bỗng dưng cảm thấy bất an.
“Sai rồi, là con đó,” Mộ Dung Phi Dật thỏa mãn khi thấy nét mặt kinh ngạc của phụ hoàng.
“Người biết kẻ bày mưu hãm hại Lục Tử Mặc khiến hắn gánh chịu trăm ngàn tiếng xấu không?”
“Tần… Chư Lưu…” Hoàng Thượng thẫn thờ đáp.
“Sai, lại là con,” Mộ Dung Phi Dật giả vờ hiếu thảo vuốt vuốt ngực cho Hoàng Thượng, “Bởi vì Lục Tử Mặc bị hãm hại rồi thì Cửu đệ mới có thể cố gắng hết sức cứu hắn, một khi Cửu đệ muốn làm việc gì, chắc chắn Đinh Hiên sẽ ra tay giúp đỡ. Mà việc mà Đinh Hiên đã muốn làm, lẽ nào lại làm không được? Bọn họ lao tâm khổ tứ hất rơi Tần Chư Lưu, con mới có thể nâng Triệu Lam lên thay thế…. Phụ hoàng của con ơi, chắc người không biết gã Triệu Lam ấy càng yêu mẹ con say đắm bao nhiêu thì càng có ý muốn phù trợ lên Vương vị bấy nhiêu đâu nhỉ?”
“Con… con nói bậy bạ gì đó….” Trong mắt Hoàng Thượng tràn ngập ngỡ ngàng, cả người run lên vì sợ hãi.
“Phụ hoàng biết bạo loạn lần này sao lại lớn tới vậy không? Bởi vì tên cầm đầu chính là Vệ Phong, thủ hạ tâm phúc của con, nên người cứ yên tâm đi, trận bạo loạn lần này con hoàn toàn có thể trấn áp được!”
“Mày…. Mày…” Hoàng Thượng vươn tay muốn xé lấy con quỷ trước mặt mình, như đôi tay quơ quào mãi vẫn chẳng bắt được gì.
Mộ Dung Phi Dật ung dung ngồi ở đằng xa, chậm rãi nói: “Đây là để trả thù cho con và mẹ. Nhưng, việc đúng đắn duy nhất ngươi làm suốt cả đời này là mang Nghi nhi đưa về cung, nếu không sợ rằng kiếp này con vĩnh viễn không gặp lại em ấy.”
Một cơn gió thổi qua, nâng nhẹ mảnh rèm châu, lướt qua đôi tay co giật của Hoàng Thượng, xám lạnh như nước.
Nửa khắc sau, toàn bộ hoàng cung bao trùm bởi những tiếng khóc than.
“Hoàng Thượng băng hà, cả nước tiếc thương ”
Nước không thể một ngày không có vua, ba ngày sau Mộ Dung Phi Dật đăng cơ trước đông đảo triều thần.
Lúc bãi triều, bên tai Mộ Dung Nghi là tiếng tung hô tận chín tầng mây “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, trong lòng bỗng giật mình, Phụ hoàng đã qua đời? Kẻ ngồi trên ngai vàng thật sự là Lục ca? Tiểu Vũ vì sao không ở cạnh bên ta?
Mộ Dung Nghi vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vị Hoàng Thượng thần thái sắc lạnh trong tay đang nắm giữ thiên hạ nhưng lòng thực ra đã bị khuất phục trước nét cười khuynh thế ấy. Vì Phi Dật mà một đại điển đăng cơ bình thường lại khiến người ta say sưa đến thế.
Lúc đại điển đăng cơ, những lễ quà chúc tụng này nọ đều vì lũ lụt cùng với bạo loạn đều được châm chước. Lúc Phi Dật lệnh cho Mộ Dung Vũ đem theo binh mã tìm cách cứu Tam ca Mộ Dung Ngọc, trong lòng nó cuống hết cả lên, tại sao, tại sao Tiểu Vũ ngày càng rời xa nó vậy?
Nó lặng lẽ siết chặt tay Đinh Hiên, ngón tay Đinh Hiên nhẹ nhàng nhịp nhịp trên mu bàn tay nó. Y vốn định bước lên xin cho Tiểu Vũ được ở lại trấn giữ kinh thành, tiếc là chưa kịp mở miệng đã bị phái đi châu Ngô đàm phán với thủ lĩnh đám bạo dân.
Lúc bãi triều, Đinh Hiên vỗ vai Mộ Dung Nghi: “Cửu đệ, nghe cho rõ đây, ở lại đợi ta cùng Tiểu Vũ trở về, cái gì cũng không được làm, chỉ cần ngồi yên ở điện Huề Phương là được rồi.”
Mộ Dung Nghi gật đầu: “Tứ ca, huynh nhất định phải giúp đệ, giúp đệ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Vũ…”
Cứ như vậy, Tiểu Vũ và Đinh Hiên lặn lội đến châu Ngô.
Nửa tháng sau, bạo động bị triều đình trấn áp thành công, Đinh Hiên đứng ra đàm phán, triều đình đồng ý hỗ trợ một nghìn vạn lượng cho những người dân bị nạn ở cả ba châu, do Lục Tử Mặc đại nhân nổi tiếng đó nay thanh khiết liêm minh giám sát công việc.
Mà Tam ca, còn có đoàn binh của Tiểu Vũ bắt đầu trở về kinh thành.