Cuộc khởi nghĩa của dân chúng càng ngày càng diễn ra theo chiều hướng xấu, thành Húc ở gần kinh thành nhất cũng vừa bị công phá, khiến cả kinh thành vô cùng hoang mang. Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc mang binh đi viện trợ Thái tử trấn áp bạo dân, những châu quận lân cận cũng đều đã điều động binh mã đi trước tiếp viện.
Mộ Dung Nghi vốn cho rằng Tiểu Vũ trở về rồi thì hai đứa sẽ có thời gian vui vẻ bên nhau, ai ngờ vừa về thì Tiểu Vũ lại bị điều đi trấn giữ kinh thành.
Mộ Dung Nghi tiễn cậu đến cửa cung, Tiểu Vũ ôm chặt nó, một hồi lâu mới lên tiếng, “Cửu ca yên tâm, đệ sẽ bảo vệ chúng ta, bất luận là huynh, hay là mẫu phi, hay là phụ hoàng, đệ sẽ bảo vệ cho tất cả mọi người!”
Mộ Dung Nghi nhắm hai mắt lại, lắc đầu, “Huynh cũng là đàn ông mà, huynh sẽ biết tự bảo vệ chính mình. Điều mà bây giờ đệ cần quan tâm nhất không phải là làm thế nào để bảo vệ mọi người, mà là làm sao để nhất định bình an vô sự trở về kìa!”
Tiểu Vũ nhìn gương mặt lo lắng của Mộ Dung Nghi, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nó: “Trước khi đệ trở về, không được gầy đi đâu đó.”
“….” Mộ Dung Nghi đành bất đắc dĩ mà lắc đầu cười khổ.
“Sau đó, xin phụ hoàng ban cho chúng ta phủ đệ, rời cung, mỗi ngày du sơn ngoạn thủy, nếm mĩ vị nhân gian, vĩnh viễn không rời, huynh nói, có được không?” Đôi mắt Tiểu Vũ tràn ngập tin tưởng, như mặt hồ sâu thẳm, thanh âm êm dịu, tựa như là mộng làm người ta mãi trầm luân, chẳng cần tỉnh dậy.
“Một lời… đã định….” Mộ Dung Nghi vươn tay ra, cả hai bàn tay cùng ăn ý vỗ vào nhau.
Tiểu Vũ xoay người lên ngựa, tình cảnh này hệt như bốn năm về trước khi cậu bị phụ hoàng đày đến Thục Châu.
Mảnh áo choàng theo vó ngựa phấp phới như sóng biển dập dềnh, Mộ Dung Nghi đứng trông theo bóng cậu mỗi lúc một khuất xa, bỗng trái tim mãnh liệt đập dồn…
Như là điềm báo của một cuộc chia phôi.
Ba ngày sau, tin chiến trận được truyền về, Thái tử Mộ Dung Lăng bị bạo dân bắt được, Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc không tìm được cách cứu viện, dâng thư thỉnh triều đình phái người đến đàm phán với họ.
Hoàng Thượng nghe tin xong giận đến thổ huyết, sau đó tất cả thái y được triệu hồi vào cung.
Nhìn sắc mặt của những thái y đến xem mạch là biết bệnh tình của Hoàng Thượng không hề khả quan chút nào, mà tâm tình Ngài cũng không được vui, hết thảy Nương Nương, Hoàng tử đến vấn an đều bị cho lui cả, chỉ giữ lại một mình vị Thanh Trúc công tử hầu cạnh bên.
“Thanh Trúc… Ngươi nói xem Thái tử thế nào mà lại…” Hoàng Thượng vừa mở miệng nói là lại ho, Thanh Trúc công tử lập tức vươn tay ra vuốt ngực cho Hoàng Thượng, Người bèn nắm tay Thanh Trúc, “Hây a, Trẫm sợ là không qua khỏi….”
“Hoàng Thượng chỉ là nhất thời buồn rầu, chờ bạo loạn qua rồi, Hoàng Thượng không còn phiền lòng nữa, chắc chắn sức khỏe cũng khởi sắc thôi.” Thanh Trúc kề sát tai Hoàng Thượng nói khẽ, “Nhưng mà, bên ngoài có vài lời đồn ác ý…. Rằng Hoàng Thượng người vì Thái tử quá bất tài mà lo lắng đế vị sau này…”
“Làm sao ta không lo được chứ, Thái tử tuy rằng chính trực nhưng không rành mưu lược, ngày sau lên ngôi chắc chắn mọi việc đều nghe theo Tần Chư Lưu, ta cách chức thừa tướng cũng một phần là vì nguyên do này. Mà nay nó lại bị bạo dân bắt giữ, lỡ như có chuyện gì xảy ra…. Hầy… Tam hoàng tử Mộ Dung Ngọc, bảo nó làm tướng quân đem binh mã đi thống nhất thiên hạ còn được đi, chứ thằng nhóc này thực sự là không có đầu óc đâu; còn thằng con thứ tư này, trẫm rất vừa ý nó, nhưng nó lại không ưa tranh đoạt, coi quyền lực như cỏ rác, sợ rằng lỡ như truyền ngôi cho nó, nó cũng chẳng thèm để mắt đến, chỉ đơn giản là đem tặng phứt cho ai đó thì khổ; Lão Ngũ, hừm, nó còn thua cả lão Tam!” Hoàng Thượng càng nói càng bực mình.
“Đúng vậy, mấy vị điện hạ còn lại tuổi vẫn còn quá nhỏ, Thập điện hạ mặc dù có công, nhưng chưa phải là tốt nhất.”
Hoàng Thượng muốn ngồi dậy, ý bảo Thanh Trúc thỉnh thừa tướng vừa nhậm chức Triệu Lam cùng với một số vị đại quan vào cung.
Hoàng Thượng đem nỗi trăn trở bàn với các vị đại thần, hỏi bọn họ cuối cùng nên đem đế vị truyền cho ai.
Nhưng các vị đại thần của chúng ta cứ hết thảo luận rồi lại thảo luận, nên hay là không nên lập tân Thái tử, thảo luận cả buổi, Hoàng Thượng càng rầu hơn. Nhìn lại, chỉ có thừa tướng Triệu Lam nãy giờ lặng thinh, chỉ bình thản đứng giữa mọi người.
“Triệu ái khanh thấy thế nào?” Ngay lập tức mọi người im lặng.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, lúc này thế sự nhiễu nhương, Thái tử còn đang bị bắt giữ, chưa biết rằng có về được hay không, huống hồ Thái tử với tiền Thừa tướng quan hệ máu mủ, cho dù trở về được cũng chưa chắc lấy được lòng người, vì thế, vi thần nghĩ việc Hoàng Thượng quyết định lập Thái tử là một hành động vô cùng sáng suốt.”
Vừa dứt lời, ai nấy đều thi nhau phụ họa.
“Vậy nên lập vị hoàng tử nào?” Hoàng Thượng đặt câu hỏi, mọi người cùng trầm ngâm.
“Thần cho rằng…” Triệu Lam tiến lên, nói, “nên lập Lục điện hạ Mộ Dung Phi Dật.”
“Cái này,” Hoàng Thượng nhíu mày, “Phi Dật tính cách phóng đãng, e là…”
“Hoàng Thượng,” Triệu Lam cười, “Tại sao Lục điện hạ lại phóng đãng như vậy chứ? Vì Dụ phi nương nương bị tiền Hoàng Hậu hãm hại, Lục điện hạ lẽ nào không đau lòng, mượn cái phóng đãng để che dấu cái ê chề, điều này có thể tha thứ được. Bệ hạ, người còn nhớ chứ, Lục điện hạ ba tuổi biết chữ, sáu tuổi làm thơ, mười tuổi viết quốc sách vạn từ, ngày xưa bệ hạ cũng từng muốn lập người làm Thái tử mà?”
“Nhưng mà bây giờ….” Mặt Hoàng Thượng có chút cảm thương.
“Bệ hạ, người nhìn xem,” Triệu Lam đem một tờ giấy dâng lên, “ Tất cả mọi người, ai ai cũng đều biết Lục Tử Mặc văn tài xuất chúng, có cái nhìn vô cùng thiết thực với thế sự, đây là lời bình của Lục điện hạ cho ‘Phương pháp trị thủy’ của Lục đại nhân mà thần vô tình có được, Hoàng Thượng xem qua liền biết Lục điện hạ trong lòng mang thiên hạ.”
Hoàng Thượng nhìn mảnh giấy trong tay, cảm thán: “Trẫm vẫn cho rằng để cho Phi Dật tự do làm những gì nó muốn coi như là để bù đắp việc mẹ nó qua đời, thì ra Trẫm sai rồi…”
“Hoàng Thượng, bây giờ triều đình đại thần chia bè kết phái, bất kể là giữ lại Thái tử hay lập Tam điện hạ, Tứ điện hạ lên, thế lực khắp nơi vẫn không thể cân bằng, nhưng Lục điện hạ xưa nay chưa từng chia phe phái…”
“Trẫm hiểu, chư vị ái khanh à, Trẫm sẽ suy xét kĩ càng.” Hoàng Thượng đưa tay ý bảo bọn họ rời đi.