Shuya à, mẹ đây con… Em có tưởng tượng ra như thế không? Thật đáng tiếc, tôi không phải mẹ em. Tôi là Moriguchi. Năm tháng rồi chưa gặp nhỉ. Em đang ngạc nhiên vì bom không nổ phải không? Tôi đã mạn phép vô hiệu hóa nó sáng nay rồi.
Tôi nghĩ phát minh đó của em rất tuyệt vời, ở đặc điểm là dưới mức nhiệt nhất định thì chức năng sẽ tê liệt. Nếu vậy, khi mang thứ được làm ra ở “phòng nghiên cứu” tới trường học, chỉ cần nhanh chóng cấp đông rồi cho vào thùng đá thì dù có rung tới cỡ nào nó cũng sẽ không phát nổ. Không chỉ cơ điện tử mà cả hóa học em cũng ngày càng giỏi lên đấy nhỉ.
Nếu phát huy tài năng ấy vào việc tốt thì nhất định tương lai em sẽ trở thành một nhà phát minh tuyệt vời. Thế nhưng em lại dùng tài năng trời phú đó vào việc xấu là chế tạo những công cụ để phạm tội. Để theo đuổi những mục tiêu nhảm nhí.
Tôi đã mạn phép đọc bức thư em gửi cho người mẹ yêu quý rồi. Em đã đăng nó lên trên trang web mà chẳng hề e ngại, chứng tỏ bản thân em cũng nghĩ mình là nhân vật chính của một bi kịch đúng không?
Người mẹ tuyệt vời đầy tài năng. Tôi, đứa con duy nhất, được thừa hưởng dòng máu ấy. Mẹ đã ra đi, bỏ đứa con trai khóc nức nở lại quê nhà để thực hiện ước mơ. Nhưng mẹ đã hứa với tôi. Nếu có chuyện xảy đến với tôi, nhất định mẹ sẽ chạy về bên tôi. Tôi đã tin vào điều ấy. Không lâu sau, bố tôi tái hôn, đứa con với mẹ kế ra đời. Tôi trở nên cô độc. Tôi muốn gặp mẹ. Để được gặp mẹ, tôi đã gửi phát minh đi dự thi. Nhưng không hề có liên lạc từ mẹ. Vì vậy tôi quyết định sẽ giết người. Vì tôi nghĩ nếu trở thành tội phạm, chắc là mẹ sẽ liên lạc. Thế nhưng tại một thằng bạn cùng lớp ngu xuẩn mà kế hoạch thất bại. Tôi vui khi biết bị trả thù và sẽ mắc bệnh. Vì tôi nghĩ mẹ sẽ liên lạc với tôi. Nhưng tôi lại cũng không mắc bệnh. Để khỏa lấp nỗi cô đơn, tôi đi kiếm tìm sự giúp đỡ từ cô bạn cùng lớp. Nhưng tôi đã giết cô bạn ấy sau khi bị sỉ nhục là đồ bám váy mẹ. Tôi hạ quyết tâm đến gặp mẹ. Rồi trước khi gặp mẹ, tôi tình cờ gặp người chồng mới cưới của mẹ và biết mẹ đang mang thai. À, vậy ra tôi đã bị vứt bỏ. Tôi sẽ trả thù mẹ.
Tóm tắt lại thì là như thế? Và em đã chế ra một quả bom.
Ngu xuẩn à? Trong bức thư đầy rẫy từ “ngu xuẩn”.
Thế em nghĩ em là gì? Em đã làm ra được cái gì và mang lại được gì cho những người mà em gọi là ngu xuẩn ấy?
Thậm chí đến cả bố mình em còn nói là không đáng sống, vậy em đang sống nhờ ai đây? Đến chuyện đó cũng không biết, mới học giỏi một chút đã nghĩ mình là “kẻ được chọn”, chính em mới là đứa không hiểu gì hết, là đứa ngu xuẩn như em vẫn nói đấy.
Một kẻ như thế đã giết hại Manami. Tôi đã bị cướp mất một người vô cùng quan trọng. Đọc thư của em mà tôi thấy xấu hổ vì mình đã chủ quan khi định trả thù em. Về chuyện trả thù, có lẽ nên kể từ hôm bế giảng.
Sáng hôm ấy, đúng là tôi đã lấy máu của Sakuranomiya lúc anh ấy đang ngủ, và mang đến trường. Sữa được giao đến trường lúc 9 giờ và cất trong tủ lạnh cạnh phòng hành chính. Tôi rời lễ bế giảng sớm, dùng kim tiêm bơm máu vào hộp sữa có đánh số của em và Shimomura. Để người tinh ý như em không phát hiện ra, tôi đã tiêm vào mép gấp của hộp sữa. Hết giờ uống sữa, tôi đã kể chuyện đó. Kể trước cả lớp như vậy, ở một khía cạnh nào đó, tôi muốn ném bọn em cho đám người có thể sẽ đưa ra phán quyết tàn nhẫn nhất. Dù đứa trẻ độc ác đến thế nào thì cũng sẽ được người lớn bảo vệ theo những luật lệ sẵn có.
Như sau này em phát hiện ra, phương pháp tôi sử dụng có xác suất lây truyền HIV cực thấp. Ngay từ đầu tôi đã biết thế. Tuy nhiên xác suất không hẳn bằng không nên tôi tin mình đã đưa ra một hình phạt thích đáng.
Tôi đã nghĩ như vậy là xong xuôi tất cả. Đương nhiên, việc bọn em cảm nhận được nỗi sợ hãi trước cái chết và bị bạn cùng lớp bắt nạt không khiến tôi thấy nhẹ lòng. Thực tế, dù đã trả thù nhưng nỗi căm ghét bọn em không hề thay đổi. Kể cả dùng bàn tay này trực tiếp cầm dao băm vằm bọn em thì kết quả vẫn sẽ như vậy thôi. Tôi nhận ra là chẳng có sự trả thù nào có thể rũ sạch mọi thứ.
Tuy vậy, tôi cũng cố kìm hãm được cảm xúc của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên Manami nhưng cũng không muốn đếm xỉa tới hạng người như các em. Tôi tính sẽ làm lại cuộc đời từ đầu sau khi Sakuranomiya qua đời. Từ trước tới nay, tôi không mấy khi nghĩ tới chuyện làm gì cho ai đó, tôi định sẽ thử làm những việc như thế.
Một tháng sau, vào cuối tháng Tư, Sakuranomiya trút hơi thở cuối cùng. Và tôi được cho biết một sự thật bất ngờ. Sakuranomiya nói.
Anh rất hận vì không thể làm em hạnh phúc. Vậy nên, để bù đắp, ít nhất anh muốn ngăn chặn việc em trở thành tội phạm. Hôm bế giảng, anh biết em đã lấy máu của anh. Anh biết ngay là em đang định làm gì đó. Anh tới trường thì biết em đã pha máu vào sữa. Anh nghĩ đó là một sự trả thù khủng khiếp. Sau khi em đi khỏi, anh đã thay ngay sữa mới vào. Có lẽ em sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng không nên lấy hận thù đáp lại hận thù. Chắc chắn lòng không nhẹ bớt được đâu. Hơn nữa, những đứa trẻ đó chắc chắn cải tạo lại được. Đúng vậy đấy, hãy tin anh. Chỉ có thế em mới được tái sinh…
Đó là những lời cuối cùng của Sakuranomiya. Dù con mình bị giết cũng không được trả thù, bọn trẻ con gây ra tội ác có thể cải tạo lại được. Giả như có từ “giáo sĩ” thật thì đúng là quá hợp với anh ấy.
Nhân tiện, xét theo lý luận của em thì Sakuranomiya cũng không sinh ra trong hoàn cảnh được mẹ đọc cho nghe truyện cổ tích từ khi chưa biết nhận thức. Tôi nghĩ em chưa đọc mấy cuốn sách để ở cuối lớp, mẹ anh ấy bị bệnh và mất không lâu sau khi sinh anh ấy. Cũng như em, bố anh ấy tái hôn khi anh học lớp Năm. Anh ấy không phải là một học sinh ưu tú như em nên không hòa hợp được với mẹ kế, bỏ nhà đi không biết bao nhiêu lần. Về điểm này thì tuyệt nhiên cuộc đời anh ấy không đáng được thiên hạ ca ngợi. Nếu em và anh ấy có quen biết nhau, chắc chắn em sẽ coi anh ấy là một kẻ ngu xuẩn. Thế nhưng chính người đó đã cứu em.
Quan niệm đạo đức của con người, đúng như em nói, có lẽ chỉ đơn giản là kết quả việc dạy dỗ. Những điều người bình thường học được từ nhỏ thì Sakuranomiya đến gần tuổi trưởng thành mới học được. Là do anh ấy nhận thấy rằng mình còn thiếu sót và cảm thấy không thể để như vậy được. Còn em, tuy biết đạo đức mình nghèo nàn nhưng lại làm như hay ho lắm, cho rằng tại mẹ mà mình như vậy và cũng không có ý định cải thiện mình. Có thể em cho rằng nếu thay đổi thì mối liên hệ vô hình với mẹ sẽ bị cắt đứt nên đã cố tình như thế. Nhưng giờ chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa.
Tôi không thể chấp nhận được hành động của Sakuranomiya. Tôi không thể tha thứ cho anh ấy khi bảo muốn tôi hạnh phúc nhưng đến tận lúc chết vẫn chọn làm một giáo viên chứ không phải một người cha. Dĩ nhiên, không có chuyện tôi tha thứ cho các em dù các em được anh ấy bảo vệ. Có điều, tôi cũng không thể ngay lập tức nghĩ ra một phương án trả thù mới. Tôi quyết định xem xét tình hình một thời gian.
Tôi vẫn được thầy Werther, tức Terada Yoshiki, báo cáo chi tiết tình hình của các em. Terada là học trò của Sakuranomiya. Tôi dạy cậu ta một năm nên tôi nhớ khá rõ.
Terada không phải là học sinh lầm đường lạc lối gì nhưng lại có phần tôn sùng Sakuranomiya. Vậy nên khi biết hồi cấp hai Sakuranomiya giấu bố mẹ hút thuốc, cậu ta cũng hút thử dù ho sặc sụa, biết Sakuranomiya từng bôi bẩn xe của giáo viên mình ghét, cậu ta cũng bắt chước làm theo. Cậu ta đã làm mấy chuyện kỳ cục như thế. Tuy nhiên, vì là đứa dễ bảo nên được Sakuranomiya khuyên nhủ cậu ta lập tức thay đổi thái độ.
Sau cái chết của Sakuranomiya, tuy tôi đã nhờ truyền thông giữ kín địa điểm và thời gian tổ chức tang lễ, song Terada vẫn tìm đến với lý do rất hiển nhiên là muốn “người thầy cứu rỗi” sống mãi trong lòng lũ trẻ. Dù phát ớn với cái lý do muốn đưa tiễn thầy để bù đắp những rắc rối đã gây ra, nhưng cậu ta đã đến rồi nên tôi chẳng còn cách nào khác. Sau lễ tang, Terada bắt đầu xin lỗi về những hành vi xấu khi xưa trước di ảnh của Sakuranomiya. Chắc Sakuranomiya cũng đang cười khổ trước cảnh này. Rồi trong lúc ấy, cậu ta thông báo, để nối tiếp di nguyện của thầy, cậu ta đã trở thành giáo viên cấp hai. Rằng từ mùa xuân này sẽ dạy tại trường cấp hai S.
Tôi bảo mình cũng dạy ở trường S đến tháng Ba năm nay và hỏi thăm tình hình trường. Đoạn cậu ta nói đã trở thành giáo viên chủ nhiệm của lớp 8B. Trên đời này vẫn có những chuyện trùng hợp như vậy. Vì cậu ta không biết tôi chủ nhiệm lớp năm ngoái nên tôi giấu nhẹm đi, tiếp tục hỏi thăm tình hình lớp. Rồi cậu ta tiết lộ có học sinh không đến trường. Là em Shimomura. Nghe cậu ta nói, tôi có thể hình dung em Shimomura đinh ninh rằng mình bị nhiễm HIV song không nói ra điều ấy với mẹ. Tuy hơi bất ngờ nhưng khi biết giữa hai mẹ con có vẻ thân thiết ấy lại tồn tại một bức tường vô hình, tôi đã nghĩ không biết có thể lợi dụng điều ấy không.
Tức là liệu có thể dồn ép Shimomura hơn nữa không. Tôi khuyên Terada rằng nếu là Sakuranomiya thì chắc anh ấy sẽ làm thế này. Chắc anh ấy sẽ đến tận nhà. Sẽ dẫn học sinh đi cùng. Dù bị tỏ thái độ khó chịu thì anh ấy vẫn sẽ tiếp tục đến vì tin rằng nhất định một lúc nào đó bên kia sẽ hiểu cho. Có lẽ là một tuần một lần. Giả sử có bị đóng cửa đuổi đi thì anh ấy sẽ đứng từ bên ngoài nói với vào. Tôi gợi ý những điều như thế.
Tôi còn nói, nếu có gì khó khăn hãy đến hỏi tôi, tôi sẽ không kể với ai đâu. Chắc chắn ở trường cậu ta không thể bàn bạc với ai rồi. Cậu ta đã hỏi tôi rất nhiều chuyện qua thư điện tử. Cậu ta đã cẩn thận trao đổi với giáo viên chủ nhiệm cũ. Vậy nên không có lý do gì để buộc tội cậu ta một mình tự tung tự tác.
Cậu ta cũng nói với tôi về chuyện em bị bắt nạt. Tôi đã khuyên Terada rằng thay vì trực tiếp phê bình chuyện bắt nạt thì nên giả như một học sinh nào đó trong lớp phát giác, làm thế các học sinh sẽ dễ nhận thức được vấn đề hơn, quả nhiên Terada đã phát huy được toàn diện cá tính và lý tưởng của cậu ta. Tôi đã nghĩ như vậy thì càng khuyến khích được việc bắt nạt em, nhưng không ngờ liên lụy sang cả em Kitahara khiến tôi rất áy náy.
Biết đâu có thể Kitahara đã không bị em giết. Nghĩ vậy tôi thực sự rất đau lòng, song nếu vậy các em sẽ rũ bỏ trách nhiệm ngay nên tôi sẽ không nói là lỗi của tôi. Người giết Kitahara là em. Bị nói trúng tim đen là kẻ bám váy mẹ, em đã nổi điên và giết Kitahara. Cái gì, giết người là kết quả tất yếu hả? Ngụy biện đến ngu xuẩn.
Trong lúc tôi quan sát bọn em thì Shimomura đã giết mẹ mình. Tôi không thể tưởng tượng giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì. Vả lại, cũng không nên mới hình dung ra được chút ít mà nói như thể mình biết cả.
Tuy nhiên, tôi có thể khẳng định nếu Shimomura không sát hại Manami thì cũng sẽ không giết mẹ. Thế nên tôi hoàn toàn không thấy thương xót gì Shimomura, với người mẹ tôi cũng coi đó là quả báo vì đã nuôi dạy một đứa con như thế. Tôi nghĩ mình đã trả thù được Shimomura dù có bị Sakuranomiya cản đường.
Chỉ còn lại em, Watanabe. Như em đã tự nhận, tuy Shimomura là kẻ trực tiếp đẩy Manami tới chỗ chết, nhưng nếu em không nghĩ ra cái kế hoạch ngu xuẩn ấy thì Manami đã không chết. Tôi muốn cả em và Shimomura đều chết trong đau khổ, song nếu phải chọn một người để căm ghét thì tôi sẽ chọn em.
Đã nhiều lần tôi ước em bị bọn bạn cùng lớp giết chết bởi trò bắt nạt dưới danh nghĩa phán xử ấy.
Tuy nhiên, tôi được Terada thông báo đã giải quyết xong chuyện bắt nạt. Cậu ta thực sự có vẻ rất vui mừng. Tôi còn được cậu ta cảm ơn rằng đó là nhờ lời khuyên của tôi. Tuy thấy hơi khó tin nhưng tôi có thể dễ dàng hình dung chuyện em lợi dụng việc mình nhiễm HIV để trả đũa lại. Dù tôi thấy hơi khó hiểu sao em không làm thế ngay từ đầu.
Để trả thù em, có lẽ tôi chỉ còn cách trực tiếp nhúng tay vào. Nhưng dù làm thế thì chắc chắn trước khi chết, em vẫn không cảm thấy có chút tội lỗi nào chuyện Manami. Vậy thì chẳng có nghĩa lý gì. Tôi muốn biết điểm yếu của em. Biết là vô ích song mỗi ngày tôi đều kiểm tra trang web của em. Nhưng sau bài đăng “Chiếc ví giật mình chống trộm, phát minh đã được công nhận!” thì chẳng có gì mới nữa. Tôi thắc mắc người có vẻ ghét những thứ vô ích như em tại sao lại không đóng trang web lại. Tôi bỏ luôn ý định trả thù em, tiếp tục quan sát em, định khi nào em có được thứ quan trọng thì sẽ phá hủy. Chính lúc tôi bắt đầu nghĩ vậy thì trang web được cập nhật.
Nhờ bức thư gửi cho mẹ mà tôi biết được về tuổi thơ có phần đáng thương của em. Tôi cũng nghĩ, giả sử, chỉ là giả sử thôi, khi em mang cái “ví giật mình” đến chỗ tôi mà tôi khen em thì liệu có gì thay đổi không nhỉ. Tôi suýt nữa còn thấy hối hận. Nhưng đó chỉ là những lời mê sảng thôi. Chẳng phải chính em đã viết sao. Rằng “ví giật mình” là một món đồ để chọc phá. Làm ra một món đồ mà khi chạm vào sẽ bị điện giật để được khen chẳng qua chỉ là suy nghĩ của một đứa trẻ quen thói được nuông chiều. Có người lớn nào đi khen ngợi đứa trẻ đã đào một cái bẫy không? Em chỉ muốn khoe khoang tài năng của mình thôi. Không tạo ra thứ phục vụ con người, lại đi làm những thứ vô ích chỉ để thể hiện tài năng thì ai mà khen cho được. Lẽ ra em nên tự thỏa mãn với bản thân.
Cách nghĩ của em, nhân cách của em là do chính em tạo ra vì không công nhận một người nào khác ngoài mẹ. Chuyện em phạm tội là do lỗi của em chứ không ai khác. Mặc dù vậy, ngoài em ra, nếu ai đó phải chịu trách nhiệm thì chính là mẹ em, người vì nguyện vọng không được đáp ứng mà liên tục đánh đứa con thơ và buông xuôi tất cả, nhưng ngay khi nguyện vọng được đáp ứng thì lại ra đi, chỉ để lại mớ tình cảm vô trách nhiệm.
Hai mẹ con em giống hệt nhau ở tính ích kỷ đó. Để trả thù mẹ, em đã chế tạo bom. Đúng vậy không? Giết những người không liên quan là cách trả thù của em hả?
Chuyện của Manami chắc chắn cũng vậy. Trong lòng em hướng đến mẹ nhưng người em làm hại lại không bao giờ là mẹ.
Nếu trong thế giới của em chỉ tồn tại em và mẹ thì hãy giết mẹ em đi. Tôi không thể tha thứ cho kẻ hèn nhát không làm nổi chuyện đó nhưng lúc nào cũng ăn nói đao to búa lớn rồi làm theo ý mình.
Watanabe, tôi nghĩ cảnh sát sắp tới chỗ em rồi. Họ sẽ tìm ra thi thể của Kitahara sớm thôi. Nếu em bị bắt, thêm cả vụ của Shimomura thì chuyện Manami sẽ được đưa ra ánh sáng. Tuy nhiên, dù phải nhận án phạt gì thì chắc chắn em cũng không cảm thấy đó là hình phạt. Em giỏi viết văn, thậm chí các hoạt động công ích em cũng sẽ làm tốt. Có khả năng em sẽ xóa sạch quá khứ và bắt đầu một cuộc đời mới với sự nghiệp xán lạn.
Trước đó hãy cho tôi được nói một lời với em.
Đọc thư và vô hiệu hóa quả bom xong, tôi đã đi gặp một người. Có thể tôi có chút thương xót em. Có thể vì tôi muốn ngẫm lại những lời mà Sakuranomiya muốn nói với tôi. Có thể vì tôi nghĩ đây chính là lý do dẫn tới cái chết của Manami.
Tôi dễ dàng gặp được người mà em mong mỏi muốn gặp. Trước tiên, tôi đưa ra bức thư của em. Sau đó tôi kể việc em làm với Manami, và cả vụ việc của Shimomura nữa.
Em muốn biết phản ứng không?
… Xin lỗi em nhé. Xung quanh bắt đầu ầm ĩ rồi. Tôi nghĩ em cũng nghe thấy tiếng xe cảnh sát và xe cứu thương.
Watanabe, tôi không vô hiệu hóa quả bom em chế rồi đặt ở trường đâu. Tôi đã đem nó đặt ở một chỗ khác. Tôi đã ước em đừng nhấn nút. Nhưng em đã nhấn. Không phải nó không nổ. Tôi không biết em ước lượng quy mô thế nào, song nó đã dễ dàng thổi bay nửa tòa nhà bê tông cốt thép. Nếu không tin vào tài năng của em mà tránh đi thật xa thì có lẽ tôi cũng nguy rồi.
Phòng nghiên cứu số ba, chuyên ngành Cơ điện tử, khoa Khoa học và Công nghệ trường Đại học K. Đó là nơi tôi đã đặt lại quả bom. Kẻ chế tạo bom và ấn nút đều là em.
Watanabe này, em có nghĩ đây mới là trả thù thực sự, là bước đầu tiên để em tái sinh không?