*Dịch: Duẩn Duẩn*
Lời thỉnh cầu của mỹ nữ luôn có lực sát thương cực lớn, đặc biệt còn là mỹ nữ với vẻ đẹp cấp bậc nữ hoàng thì ôi thôi không còn gì để nói. Tóm lại, đây chắc hẳn là lần đầu tiên Tô Hồng Liên, nữ thần trong mắt người Trung Quốc, đưa ra thỉnh cầu với một nhân viên quèn như cô.
Hà Đinh Đương nhấc điện thoại và kết nối với phòng làm việc của boss.
Tô Hồng Liên chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ làm thế này. Chỉ vì muốn gặp được Mông Qua mà phải nhờ cậy cô nhân viên lúc nào cũng mang thái độ thù địch với mình.
Tô Hồng Liên cũng không ngờ Mông Qua sẽ điều cô ta đến Pháp. Du học Pháp nghe có vẻ oách đấy, nhưng rõ ràng đấy chỉ là cách giữ chân ngụy trang mà thôi. Anh đổi người đại diện của cô ta, bốn người trợ lý giờ chỉ còn lại một. Bộ phim mà cuối năm cô ta sắp đóng tạm thời đổi vai. Mà thôi, mấy thứ ấy cô ta vốn chẳng để bụng, điều cô ta khó chịu nhất là anh không chịu trả lời điện thoại của cô ta. Đến khi cô ta hẹn gặp Mông Qua thông qua trợ lý của anh thì nhận được câu trả lời là không cần thiết.
Tuyệt làm sao!
"Mông tổng cho mời cô vào." Hà Đinh Đương trưng một vẻ mặt công thức hóa: "Ông chủ nói cô chỉ có nửa giờ."
Nửa giờ? Tô Hồng Liên không biết mình còn có thể thảm hại đến mức nào nữa?
"Cà phê hay trà?" Câu mào đầu sáo rỗng biết bao.
Giọng Mông Qua khẽ khàng lạnh nhạt, giống như đang tiếp đãi một vị khách bình thường.
Tô Hồng Liên ngồi đó, ngước mắt nhìn người yêu cũ của mình. Vẻ mặt làm vô số phụ nữ ở thủ đô phải mong mỏi tha thiết này bấy giờ lại khiến cô ta tuyệt vọng.
"Sao anh không trả lời điện thoại của em?" Cô ta cố để giọng mình giống một oán phụ.
"Cô hẳn biết chứ." Mông Qua không hề nhìn cô ta mà để ánh mắt lơ đãng rơi trên những nhà cao tầng ngoài cửa sổ: "Tôi đã tự nhủ, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện khiến A Nhật đau lòng."
A Nhật, A Nhật! Người đàn ông này chưa từng gọi cô ta bằng cái giọng dịu dàng và cưng chiều như vậy? Thậm chí cô ta phải mất một thời gian rất dài mới có thể khiến anh lược bớt được chữ Tô trong tên của cô ta.
"Cô ấy không cho anh gặp em, cũng không cho anh tiếp điện thoại của em ư?"
"Không, là tự tôi. Tôi thấy chúng ta không thích hợp để gặp nhau."
"Thế ư, Mông Qua." Tô Hồng Liên kích động: "Anh sợ em phải không? Sợ gặp em, điều này cho thấy anh vẫn còn tình cảm với em. Nếu không, sao anh lại sợ gặp em?""
Mông Qua bình tĩnh nhìn Tô Hồng Liên. Anh càng bình tĩnh, Tô Hồng Liên càng sợ hãi. Cuối cùng, cô ta bật khóc.
"Vậy sao năm năm qua anh còn đối xử với em như vậy..."
"Cô hẳn biết tại sao tôi lại làm vậy. Có những thứ tôi không cách nào cho cô, nhưng có một số thứ tôi có thể cho cô, chẳng hạn như sự nổi tiếng hay giúp cô hoành thành giấc mơ làm diễn viên, song tất cả chỉ dừng lại ở đấy..."
"Mông Qua." Tô Hồng Liên không biết tại sao cô ta lại làm những việc mà cô ta vốn coi thường: "Phải chăng hôm ấy là em quá đáng? Em xin lỗi, nếu những tấm hình ấy làm Hạ Nhật hiểu lầm, em sẽ đi giải thích với cô ấy ngay."
Mông Qua cúi đầu: "Hồng Liên, cô là một người thông minh, hẳn đoán được chuyện gì đã xảy ra. Bình thường tôi không nói, cứ nghĩ cô sẽ hiểu."
"Nhưng, em thực sự không hiểu. Mông Qua, anh nói cho em biết đi. Anh không thể cho em thứ gì?"
Mặc dù cô ta đã thừa biết từ lâu, nhưng cô ta thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô ta vẫn tự thôi miên chính mình, rằng không phải vậy đâu, rằng chẳng phải thế đâu.
"Tình yêu, thứ tôi không thể cho cô nhất trên thế giới này chính là tình yêu. Bởi nó đã thuộc về người phụ nữ mang tên Hạ Nhật." Mông Qua vỗ bồm bộp vào lồng ngực mình: "Hiện tại, nơi đây chỉ có mình cô ấy, chỉ thuộc về cô ấy."
Thật nực cười biết bao, người này cũng biết nói những lời ấy ư. Những lời chỉ xuất hiện trên phim ảnh, trong tiểu thuyết hay thậm chí là trong miệng bất kỳ người đàn ông nào, nhưng tuyệt đối không thể là Mông Qua.
Bởi vì anh là Mông Qua, là mối tình đầu của Tô Hồng Liên. Cô ta còn chưa từng nghe anh tỏ tình nồng nàn và sâu sắc với cô ta như vậy, Hạ Nhật dựa vào đâu mà lại được cái diễm phúc ấy.
Hạ Nhật là kiểu con gái bình thường đến nỗi đi trên đường cũng có thể chộp đại một đống người, có chăng cũng chỉ được cái tính chịu đựng và nhẫn nhịn dẻo dai? Chả phải cô ấy quá may mắn nên mới trở thành thanh mai của Mông Qua đấy ư?
"Anh nói anh yêu cô ấy?" Giọng Tô Hồng Liên run rẩy.
"Phải."
"Không, không, Mông Qua. Anh lầm rồi. Anh chỉ hổ thẹn với ấy mà thôi. Anh chẳng qua chỉ cảm thấy thương hại cô ấy đã chịu nhiều đau khổ mà thôi. Sao anh có thể yêu cô ấy được? Nếu yêu thì đã yêu ngay từ đầu, không phải ư?"
"Phải, tôi cũng thấy mình ngu xuẩn biết bao. Cớ gì tôi lại không nhận ra tình yêu của mình sớm hơn nữa. Nếu có thể, chúng ta đã không chịu đọa đày trong cái vòng luẩn quẩn không lối thoát thế này, để cô ấy phải đau khổ nhường ấy."
"Tô Hồng Liên, tôi không biết tình yêu định nghĩa như thế nào. Nhưng tôi sẽ nói cho cô biết tình yêu của Mông Qua. Cô có biết đó là gì không? Là chỉ cần được gọi tên cô ấy thôi tôi cũng thấy vô cùng mãn nguyện. Là khi biết hôm nay cô ấy mặc đồ gì, có đeo hoa tai hay không, và ăn mấy chén cơm. Đó không phải là cố tình ghi nhớ mà bất tri bất giác nó đã in sâu trong tâm trí tôi, hệt như một trình tự. Là không nỡ để cô ấy phải buồn, không nỡ để cô ấy phải tổn thương. Là sẵn sàng bộc lộ với cô ấy những điều mà trước giờ tôi chưa từng nói, chỉ vì muốn cô ấy được một chốc vui vẻ. Là cố gắng trốn tránh những suy nghĩ vẩn vơ về việc cô ấy và bạn trai cũ đã từng chung sống với nhau, vì tôi sợ cô ấy không vui, sợ cô ấy tức giận. Là khi ngồi bên cạnh cô ấy lại còn muốn được chạm vào cô ấy, cảm nhận cô ấy, cả con người lẫn cả linh hồn. Là khát khao được cất cô ấy vào trong túi, để cô ấy chỉ nở nụ cười với một mình tôi. Cô nói đi, đó không phải tình yêu thì cái gì mới gọi là yêu?"
"Trên thế giới này, không phải cô ấy thì không thể. Trên thế giới này không ai có thể khiến tôi rung động tới tận tâm can như cô ấy."
Lồng ngực Mông Qua nhấp nhô kịch liệt.
Tô Hồng Liên ngây người nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười khanh khách. Ngay cả cô ta cũng sợ hãi tiếng cười của chính mình.
Tiếng cười điên dại ấy thật sự rất giống Mai Siêu Phong*.
(*) Mai Siêu Phong là một nữ ma đầu người người kinh sợ và rùng mình bởi những thủ pháp độc ác và vô cùng tàn bạo trong "Anh hùng xạ điêu".
"Trên thế giới này không ai có thể khiến tôi rung động tới tận tâm can như cô ấy? Mông Qua, vậy em thì sao? Anh coi em là gì?"
"Tô Hồng Liên là mối tình đầu của Mông Qua, là khát khao của hắn thuở thiếu thời. Giống như mọi cậu thiếu niên với lòng tràn đầy mơ ước về một nơi xa xăm vô định. Nhưng đó chẳng qua chỉ là một mơ ước. Tôi không phủ nhận tôi đã từng thích cô, song e rằng cũng chỉ thế mà thôi. Mãi sau này tôi mới hiểu, yêu và thích vốn dĩ không hề giống nhau."
"Xin lỗi, Tô Hồng Liên."
Sáng hôm ấy, Hà Đinh Đương nhìn thấy nữ thần Tô Hồng Liên chật vật đi ra khỏi phòng làm việc của ông chủ với khuôn mặt nhếch nhác như con mèo hoa.
***
Lúc Mông Qua về đến nhà thì thấy sô pha ở phòng khách đã bị chuyển tới trước cửa kính cao từ sàn nhà đến trần nhà, rèm cửa ngay ngắn được kéo qua hai bên, ánh mặt trời xuyên thấu qua tấm kính chiếu rọi mọi thứ xung quanh.
Hạ Nhật đang nằm trên ghế sô pha. Trong phòng khách có tiếng nhạc nhẹ chầm chậm chảy xuôi. Ánh mặt trời nhỏ vụn như tấm lụa mỏng trải lên người cô, làm người đang nhắm mắt trên ghế trông mềm mại lạ thường.
Mông Qua nhẹ nhàng bước qua, ngồi xuống sàn nhà cạnh ghế sô pha, rồi gục đầu lên bụng cô.
Hạ Nhật giật mình thức giấc, đập vào mắt cô là cái nhìn chăm chú của anh.
"Sao lại ngớ ra thế?"
Người nằm nghiêng trên cơ thể cô khéo léo gật đầu, không những thế còn tỏ vẻ lười biếng hơn cả con mèo béo ú, khẽ chạm vào má cô: "Răng em còn đau không?"
"Hết đau rồi." Hạ Nhật bỗng nhớ lại bộ dạng hài hước của anh trong phòng khám mà không khỏi phì cười.
"Anh nói buổi trưa có tiệc mà?"
"Anh lẻn về đấy. Bảo là phải về nhà chăm vợ bệnh nên giao việc lại cho Kim Tae Woo rồi."
Mông Qua áp đầu lên bụng cô.
"A Nhật, thằng nhóc Giang Hạo Thiên sắp làm bố rồi." Giọng điệu đáng ghét hệt cậu bé ghen tỵ với mấy đứa trẻ khác: "Cậu ta vui vẻ đá đểu anh hệt tên nhãi ranh ấy."
"Thế nên?" Hạ Nhật biết tỏng Mông Qua muốn nói gì.
"Thế nên, anh cũng muốn làm bố."
"Chỉ thế mà anh muốn làm bố à?" Hạ Nhật nheo mắt, bắt chước giọng điệu của Mông Qua: "Ôi, con nít thật đáng sợ biết bao. Lúc nào cũng chảy dãi nhơm nhớp không khác gì con ốc sên, buồn nôn chết đi được. Sau này tôi chắc mẩm sẽ không sinh cái thứ bé tẹo ấy để chúng cuốn lấy tôi. Ôi, cái thứ bé tẹo ấy đến khi nào mới tiến hóa được hả trời."
"Anh xin lấy lại những lời trước kia. Cơ mà con của Giang Hạo Thiên chắc chắn vẫn là con ốc sên, nhưng con mình thì không đời nào. Thế nên A Nhật à, mình sinh một bé cho vui nha."
"Nhưng làm sao bây giờ. Em không thích mang con đi theo." Hạ Nhật dừng lại: "Hay là anh mang con theo nhé?"
"Chả phải có bảo mẫu à? Đến lúc đó mình có thể gửi con cho bảo mẫu, mời mấy người cũng được."
"Ồ...mời bảo mẫu ư? Chẳng có thành ý chút nào. Hóa ra anh chỉ muốn sinh một đứa cho vui thôi?"
"Không có, không có..." Mông Qua cuống quýt xua tay: "Anh sợ anh mang theo không tốt. Em thấy đấy, đàn ông có ai mang con theo đâu?"
Hạ Nhật cau mày.
"Được rồi!" Mông Qua cắn răng: "Miễn là em sinh anh sẽ mang."
Mông Qua của hiện tại sao dễ trêu thế này. Hạ Nhật cười đắc ý, hàm răng trắng sáng tỏa nắng dưới ánh mặt trời.
"Lại ngớ người rồi?" Hạ Nhật quơ tay qua lại trước mặt anh.
Mông Qua bắt lấy tay cô kéo vào ngực mình rồi cúi đầu xuống. Trước đây anh còn cho rằng Hạ Nhật chả có chút hấp dẫn nào đáng để anh dòm ngó, thế mà nay chỉ cần một biểu cảm của cô cũng câu mất ba hồn bảy phách anh.
Hạ Nhật bịt miệng, ú ớ kêu ré lên: "Trong miệng em còn mùi thuốc."
Mông Qua gỡ tay cô ra, môi hôn dịu dàng in lên đó.
Anh nhìn Hạ Nhật bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, không khỏi kêu than trong lòng người phụ nữ sao mà đáng yêu quá thể, giữa hai người còn chuyện thân mật nào mà chưa từng làm đâu. Giờ thì sao? Mông Qua đang nghĩ bụng làm thế nào để lừa cô nàng lên giường. Thẳng thắn mà nói, anh cũng muốn thử trên ghế sô pha xem sao. Hiềm nỗi bây giờ là ban ngày, anh thì chả có gì phức tạp, vấn đề ở chỗ người phụ nữ này không chịu đồng ý thôi.
Một giai điệu quen thuộc vang lên trong phòng khách.
Khi chàng ôm siết em vào lòng
Lời thủ thỉ bên tai sao quá đỗi dịu êm
Là lúc cuộc đời em tựa đóa hồng
Đó là bài hát "Cuộc đời màu hồng" mà Hạ Nhật thích nhất. Cô cũng không biết là vì bộ phim điện ảnh Pháp "Yêu em anh dám không?" nên mới thích "Cuộc đời màu hồng" hay là bởi "Cuộc đời màu hồng" nên mới thích "Yêu em anh dám không?"*.
(*) Bộ phim điện ảnh Pháp "Love me if you dare" 2003 và bản tình ca bất hủ vượt thời gian "La Vie En Rose" của Edith Piaf. Cuộc đời của Edith Piaf và giai thoại lịch sử của "La Vie En Rose" từng được đưa lên màn ảnh rộng vào năm 2007. Trong phim Wall-E cũng có bài hát này ấy ạ ^^
Cô nhắm mắt lại, như thể cảm nhận được tâm trạng cay đắng mỗi lần xem "Yêu em anh dám không?". Không biết bản phim gốc mà cô mua trước kia giờ còn không nữa?
"Mông Qua, tối nay mình đi xem phim đi!"
Đến lúc tới rạp chiếu phim thì trống huơ trống hoắc chỉ có hai người.
Hạ Nhật cau mày: "Mông Qua, đừng nói anh lại học mấy nam chính quê mùa trong phim thần tượng bao hết cả rạp đấy nhé?"
"Nào có, bộ phim mà mình xem vốn dĩ không hề bán vé." Mông Qua ấn Hạ Nhật xuống ghế, làm cử chỉ bình tĩnh chớ nóng vội.
Khi hình ảnh quen thuộc xuất hiện trên màn hình lớn, Hạ Nhật lại càng hết hồn. Cô không biết bản gốc bộ phim "Yêu em anh dám không?" này từ đâu ra, vì cô nhớ Cục điện ảnh Trung Quốc hình như chưa hề mua bản quyền.
"Bản gốc này anh đặc biệt cho người đưa đến." Mông Qua dường như đoán được nghi vấn của Hạ Nhật, không khỏi đắc ý bảo: "Đừng quên chồng em làm nghề gì? Anh biết em thích bộ phim này."
"Em biết không? Anh đã xem đi xem lại bộ phim này rất nhiều lần khi em bỏ đi, nên là tình tiết trong phim anh có thể đọc làu làu. Em muốn kiểm tra thử không?"
Trước đây, Mông Qua vốn không hề thích bộ phim này. Anh bảo mấy kiểu phim ảnh có gì hay mà xem. Chẳng qua cũng chỉ là hai đứa con nít con nôi chả biết sự đời chơi trò dám hay không dám, chơi đến độ mất tích luôn cả hai, mà lại chỉ vì một cái hộp trông như lồng chim.
Nhưng Hạ Nhật lại thích nó vô cùng, thích đến nỗi luôn tưởng tượng mình là cô bé Sophie bốc đồng mà dũng cảm. Và thế là, cô biến mình thành Sophie vào cái đêm trước khi cô bỏ học.
Đêm ấy, cô bận cái váy rất đẹp, thoa môi son, trốn trong thư viện và mời Mông Qua đến chơi trò "có dám không" với cô.
Cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc khi cô gọi điện cho Mông Qua, người nghe máy lại là Tô Hồng Liên. Song cô vẫn chưa bỏ cuộc, vội vàng để lại cho anh một tin nhắn, rồi ngốc nghếch ngồi đợi ở đấy, tin rằng một giây nữa thôi Mông Qua sẽ xuất hiện.
Nếu khi ấy Mông Qua xuất hiện, cô nhất định sẽ nói với anh như Sophie nói với Julien rằng, "Yêu em, anh dám không?"
Nhưng đau đớn xiết bao vì Mông Qua không hề xuất hiện vào đêm ấy. Khi trời vừa hửng sáng tinh mơ, cô thấy bản thân mình phản chiếu trong tủ kính của cửa hàng dưới ánh nắng mơn man dịu dìu. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình thật đẹp, tiếc thay Mông Qua lại không được nhìn thấy.
Tiếc thay, Mông Qua lại không được nhìn thấy.
~~~
P/s: Hị hị, tớ quay lại rồi đây ạ ^^
Các bạn thấy đấy, Mông Qua quá kiêu ngạo và tớ nghĩ có lẽ là kiêu ngạo nhất từ trước đến giờ, bởi ngay cả với Tô Hồng Liên - người mà anh ta thích thật sự, anh ta cũng chưa bao giờ "xuống nước". Nên là lạnh nhạt hay mỉa mai Hạ Nhật hồi ấy có lẽ là điều dễ hiểu ~
Và tớ thấy thế này, nếu chia tay với người mà các bạn thích thật sự, tốt với bạn thật sự, thì khi gặp lại các bạn chẳng thể xem họ như không khí được đâu. Ít nhất cái cảm giác muốn chúc phúc và muốn tốt cho người ấy nó vẫn còn trong tâm trí bạn, nào có dễ dàng để mặc là để mặc như thế được ạ. Nói chung là cái cảm giác ấy rất khó tả và khó hiểu. Còn dứt khoát là khi cả hai chẳng còn gì nữa, hết luôn, hoặc có thể là vì quá yêu nên ghét nhau luôn.
Tớ nghĩ Tô Hồng Liên có thể xấu với tất cả mọi người nhưng cô ta "tốt" với Mông Qua. Điều này chẳng thể phủ nhận được. Hơn nữa hai người còn có 1 "đứa bé", ôi điều này còn rắc rối hơn cả ~
Thế này nhé, nếu đổi lại các bạn là Mông Qua, các bạn sẽ làm thế nào ạ ~~ Tớ thì tớ đau đầu quá thể ^^
Còn điều khiến các bạn lấn cấn là vì Loan viết trên phương diện của nữ, của Hạ Nhật và của Tô Hồng Liên nên cái thanh minh và cái suy nghĩ của đàn ông bị gạt qua 1 bên mất rồi...
Các bạn nghĩ thế nào thì cho tớ biết với nhé ~~