*Dịch: Duẩn Duẩn*
Từng thước phim tươi đẹp trên màn ảnh đang tái hiện lại cảnh cậu bé Julian người Pháp lần đầu tiên bắt gặp cô bé Sophie người Ba Lan để rồi từ đó bắt đầu trò chơi dám hay không dám của họ suốt mấy thập kỉ sau, và cuối cùng cho đến lúc chết, họ vẫn không phân được thắng bại.
Bộ phim dài đến một trăm hai mươi phút xoay quanh những trò thách đố vô cùng quái dị và oái ăm. Trong rạp chiếu phim yên tĩnh chỉ vang vọng lại mỗi tiếng Pháp, thứ ngôn ngữ vốn có nhịp điệu nhanh và êm ái, xuyên suốt với đó là tiếng nhạc nền từ tốn của bài hát "Cuộc đời màu hồng" với ca từ da diết lay động lòng người. Để rồi đến phút cuối, Julian và Sophie đứng dưới hố sâu của trụ bê tông, ôm nhau và hôn nhau, mặc cho từng khối bê tông từ từ đổ xuống và đông đặc lại, đợi một ngày được hong khô dưới ánh mặt trời.
Sau khi bộ phim kết thúc, Hạ Nhật nghiêng đầu nhìn Mông Qua, bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn cô chăm chú.
"Ngoan quá, hôm nay không ngủ nữa này." Hạ Nhật vỗ đầu Mông Qua, trái tim chợt ấm áp đến lạ. Cuối cùng, cô và Mông Qua cũng đã xem được bộ phim ở thế giới chỉ thuộc riêng hai người.
Trước đây không phải là chưa từng đến rạp chiếu phim, song khi đấy là đi cùng cả đám.
"A Nhật." Mông Qua áp tay lên má cô: "Sau khi em đi, anh rốt cuộc cũng hiểu tại sao em luôn cảm thấy buồn mỗi khi xem bộ phim này."
Anh hiểu là tốt rồi. Hạ Nhật nắm tay anh đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Họ đến DreamWorks. Ở ngay cửa, Hạ Nhật không ngờ sẽ gặp phải Tô Hồng Liên. Cô ta vẫn đội bộ tóc giả, bên cạnh là cô gái trẻ từng nhắc nhở cô về việc Mông Qua và Tô Hồng Liên ở trên lầu ba vào đêm hôm đó.
Họ cứ đứng trân trân nhìn chằm chặp cô và Mông Qua.
Hạ Nhật bỗng dưng muốn ra oai với Tô Hồng Liên một lần. Vì thế, cô đến trước mặt Tô Hồng Liên, thẳng tay tháo kính đen của cô gái đứng bên cạnh.
Sau đó đeo kính lên cho Mông Qua, rồi vò rối tóc anh che trước trán. Ừ! Vậy thì đố ai có thể nhận ra.
"Mông Qua, anh có nhớ cách mà Sophie đã làm không? Bây giờ, em muốn anh đóng cảnh Sophie đứng trên xe diễn trò, anh có làm được không?"
Đoạn cô tiến lại gần, ghé tai anh thì thầm: "Nếu như làm đến nơi đến chốn, đêm nay chị đây sẽ cho cưng ăn no. Hử?"
Nói xong liền tặng anh một vẻ mặt, Anh biết mà.
Tiếng "Hửm" kia làm xương cốt anh như muốn nhũn cả ra. Mông Qua niết mặt Hạ Nhật, ánh mắt dịu dàng nồng cháy, sau đó nhảy phốc lên mui xe với tư thế chất lừ của một chàng kỵ sĩ.
Ừm! Động tác liền mạch dứt khoát, không chút câu lệ dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn trong DreamWorks.
Tường ngoài của DreamWorks có màu xanh da trời, cộng thêm ánh đèn nê-ông màu xanh nhạt càng khoác lên mình Mông Qua một quầng sáng lấp lánh dưới bầu trời đầy sao. Hôm ấy, anh bận chiếc áo jacket cổ lông màu đen phong cách cổ điển, kèm với nụ cười quyến rũ bậc nhất, đẹp đến nỗi không dời mắt nổi.
Anh đứng đó, làm một động tác duyên dáng, vươn tay ra: "Julian, hôn em, anh dám không?"
Hạ Nhật mỉm cười nhìn Tô Hồng Liên rồi đặt bàn tay vào tay anh, tức thì một lực lớn kéo cô lên mui xe.
Hạ Nhật nhắm mắt lại, vít lấy cổ anh.
Bấy giờ, Hạ Nhật không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình, cho đến khi bước xuống xe, những người đó còn trợn mắt to hơn nữa.
Mông Qua vừa xuống liền tuyên bố với mọi người: Hey! Mấy người đoán xem, cảnh nãy bọn tôi vừa đóng xuất hiện trong bộ phim nào?
Hạ Nhật nắm tay Mông Qua đến trước mặt Tô Hồng Liên, liếc nhìn người bên cạnh cô ta và nói, "Thưa cô, bây giờ cô còn xem thường tôi nữa không?"
Cô gái nom có vẻ dịu dàng thục nữ kia tức thì trắng hết cả mặt mũi, song Tô Hồng Liên vẫn không chút cảm xúc. Thật không hổ là diễn viên phái thực lực.
Thành Chí Cao, người hào hứng đi ra tiễn bạn mình, đã hoàn toàn bất ngờ bởi những hành động của Hạ Nhật. Bình thường thì nom lầm lì im thin thít, ấy vậy mà mới "ra sân" đã cho cậu ta chứng kiến một trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế này.
Tối đó, khoảng giữa đêm, Mông Qua nghe thấy Hạ Nhật cười suốt trong giấc mơ, có lần còn kéo dài đến cả nửa phút. Người phụ nữ này hạnh phúc đến thế sao? Mới nãy, tâm trạng cô phơi phới còn ỡm ờ làm việc đó với anh trên ghế sô pha...
***
A Thụ trông thần sắc tươi tắn của Hạ Nhật mấy ngày nay mà trong lòng không khỏi chua chát. Tới trễ không nói lại còn được bảo vệ chặt chẽ trong phòng làm việc như vậy. Loáng một cái, giữa trưa đã không thấy bóng dáng hai anh chị đâu, thế là biết lại đi "đốt lửa".
Sát giờ tan làm, Hạ Nhật nhận được điện thoại của Tô Hồng Liên. Cô thật sự không biết tại sao cô ta lại có số của cô. Mà không biết thì vẫn hoàn không biết.
"Hạ Nhật, gặp nhau chứ! Tôi có chuyện thú vị muốn nói với cô."
Người phụ nữ này đúng thật là nhiều chuyện thú vị để nói.
"Tô Hồng Liên, cô không phục khi thấy tôi ra oai với cô dù chỉ một lần chứ gì. Cô muốn kiểm tra thế nào nữa đây? Tôi cho cô biết, chuyện ngu ngốc ấy làm một lần còn thú vị, làm thêm lần nữa thì chẳng hay ho gì đâu."
"Nhân tiện, Tô Hồng Liên này. Cảnh mà tôi với Mông Qua diễn đêm đó là học trong một bộ phim đấy. Bộ phim có tên là "Yêu em anh dám không". Hai ngôi sao đóng vai chính cừ lắm. Cô xem thử đi, biết đâu lại học thêm được ngón diễn xuất của người Châu Âu."
Dứt lời, Hạ Nhật trực tiếp ngắt luôn điện thoại. Người phụ nữ này luôn làm cô thấy buồn bực.
Lúc Mông Qua đến đón cô đi ăn trưa, có hỏi sao lại tắt điện thoại. Cô liền kể chuyện Tô Hồng Liên cho anh nghe.
"Cô ta nói với em những gì."
"Không có gì. Em không phải món đồ cô ta thích chơi thì chơi. Cô ta bảo có chuyện thú vị muốn nói với em." Hạ Nhật vô cùng khó chịu và không hài lòng chút nào. Cớ gì tên này lại quan tâm đến cuộc trò chuyện của họ nhiều như vậy, không sợ cô nổi máu ghen ư.
Mông Qua đứng bất động.
"Sao vậy?" Hạ Nhật nghiêng đầu nhìn người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Cơ hồ trong phút chốc, Mông Qua dùng sức kéo mạnh cô vào thang máy. Đây là thang máy chuyên dụng chạy thẳng lên phòng làm việc của anh.
Cửa thang máy vừa đóng, Mông Qua liền ấn Hạ Nhật vào tường, nụ hôn cuồng nhiệt và thô bạo từ đâu rơi xuống, đầu lưỡi như con rắn xộc vào quấn lấy, tay cũng chẳng nhàn rỗi, lôi kéo quần áo cô, xé rách luôn tất chân.
"Này..." Hạ Nhật gắng sức đẩy Mông Qua ra. Những việc tên này làm gần đây càng ngày càng đi quá giới hạn, thậm chí còn dám học người ta yêu đương vụиɠ ŧяộʍ trong thang máy: "Mông Qua, Mông Qua, anh buông ra...Buông ra! Chúng ta còn đi ăn trưa?"
Mông Qua ép cô lên tường thang máy, khàn giọng bảo: "Ăn trưa trong phòng làm việc."
Vì vậy, Hạ Nhật lại tiếp tục bị mắc lừa lần thứ một ngàn lẻ một.
Hà Đinh Đương thề là mình không hề cố ý nhìn thấy cảnh đấy khi mà nó tự đập vào mắt cô. Hà Đinh Đương thấy boss bình thường ôn nhu như ngọc bỗng dưng xoẹt một phát liền biến thành dã thú, vác cô Hạ lên vai như vác một túi bông.
"Mông Qua, anh điên à!" Người phụ nữ đáng thương, không chút trọng lượng gào lên: "Nếu bị ai bắt gặp thì chết chắc."
Oh! Oh! Nhìn mà xem, ông chủ cô ấy đang giơ đôi bàn tay ngọc ngà từng đàn dương cầm khiến biết bao chị em phụ nữ ở thủ đô say đắm lên vỗ bồm bộp vào mông cô Hạ.
"Em còn gào nữa thì sẽ gọi người đến đấy."
Hà Đinh Đương không dám thở mạnh, kinh ngạc nhìn hai người đi vào phòng làm việc.
Mới nãy, cô ấy vừa được thưởng thức miễn phí một màn kịch Người Đẹp và Quái Vật? Thôi được rồi! Xem như cô Hạ đã ghi thêm một điểm trong mắt cô ấy, miễn cường có thể thăng lên làm người đẹp.
Sau khi hành sự xong, cả hai nghỉ xả hơi trong phòng làm việc của Mông Qua. Hạ Nhật dựa người vào lòng anh, còn anh thì dùng tay chải tóc cho cô.
"A Nhật, vừa nãy." Mông Qua đặt tay lên lưng cô vỗ về: "Anh có làm em đau không. Anh xin lỗi, lần này có hơi gấp."
"Anh im đi." Hạ Nhật tức giận cầm gối đầu chặn mặt anh. Giờ cô không muốn nhìn thấy bản mặt này chút nào: "Anh dám nói nữa thử xem. Em không cho phép anh nói."
"Được rồi, được rồi. Anh không nói. Anh im miệng." Mông Qua thầm bật cười. Mới rồi còn đê mê đến là ngây ngất, chớp mắt cái đã trở mặt ngay, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Một lát sau, Hạ Nhật đá Mông Qua: "Em đói."
"Ồ!" Mông Qua mừng rỡ: "Ý vợ là muốn chồng đến "đút" vợ ăn no?"
Dưới con mắt sắc như dao của Hạ Nhật, Mông Qua bèn ngượng ngùng nói: "Được rồi, được rồi. Để chồng em đi kiếm đồ ăn."
Mông Qua dù ngứa ngáy nhưng vẫn phải bò xuống giường, nhặt quần áo dưới đất lên, thấy tất chân Hạ Nhật nằm dưới sàn, bèn nhìn người trên giường với ánh mắt đen tối: "A Nhật à. Xem ra anh phải đi bán một lố vớ ở đây rồi."
Gối đầu thẳng thừng bay qua.
Mông Qua rất chi là đắc ý, bận lại quần áo cho tử tế: "Thế chồng em đi làm gì đó cho em ăn nhé."
"Khoan đã..." Hạ Nhật gọi giật Mông Qua lại, nhỏ giọng nói: "Mông Qua. À thì, khụ khụ... Anh đến tiệm thuốc một chuyến... Mới rồi, anh, anh không có mang bao."
Cơ thể Mông Qua cứng đờ, hồi lâu sau mới nói, anh biết rồi.
Hạ Nhật nhìn bóng lưng rời đi của Mông Qua, đột nhiên cảm thấy mình như một đứa bé làm sai chuyện.
Về tới phòng làm việc, Hạ Nhật nhìn máy tính đờ ra, chốc lát sau, lại cầm túi xách ra khỏi phòng. A Thụ tặc lưỡi lắc đầu, Hạ Nhật một khi mà đã yêu thì sẽ rơi vào trạng thái hư không và lơ lửng ngay tức thì.
Đứng ngoài tiệm thuốc, Hạ Nhật chần chừ hồi lâu, không biết có nên vào hay không?
Cửa kính hiệu thuốc phản chiếu khuôn mặt cô, đỏ bừng vì hạnh phúc. Hạ Nhật đưa tay chạm vào gò má, kiềm lòng không đặng nở nụ cười. Anh chàng hẹp hòi bủn xỉn kia chẳng chịu được khi thấy Giang Hạo Thiên làm bố trước mình.
Mới rồi, thuốc Mông Qua mua cho cô không phải thuốc tránh thai. Thuốc đó cô biết, giống như loại vitamin nhập khẩu. Vừa khéo lúc ở Miami, bác sĩ từng kê cho Hạ Thiên loại thuốc đó.
Trong phòng làm việc, Mông Qua vô cùng hồi hộp nhìn cô. Sau khi thấy cô uống thuốc trước mặt mình, nom anh đắc chí giống hệt một đứa trẻ. Khi ấy, Hạ Nhật thật sự muốn sinh cho anh một đứa con.
Cô chạm vào mặt mình trên cửa kính. Mình có thể chứ? Mình sẵn sàng chưa? Mình có lòng tin không?
Và gần như là lập tức, cô phủ định ngay tắp lự!
Không, không, cô không có! Cô còn chưa sẵn sàng... ít nhất... là hiện tại cô còn chưa sẵn sàng. Thế nhưng cô thật sự rất muốn sinh cho Mông Qua một đứa bé, thậm chí là vài đứa.
Thôi được rồi. Thế thì để ông trời quyết định vậy.
Hạ Nhật móc đồng tiền xu trong túi ra. Nếu là mặt sấp thì đi vào tiệm thuốc, còn nếu là mặt ngửa thì trở về phòng làm việc.
Cô tung đồng xu lên không và ụp tay lại ngay khi nó rơi xuống. Hạ Nhật lấy tay ra, và rồi cô nhún vai một cái. Mông Qua à, hết cách rồi. Bé con phải chờ thêm chút thời gian nữa vậy.
Sau này khi Hạ Nhật nhớ lại, không khỏi cảm thấy may mắn. Có đôi khi ông trời sẽ giúp bạn đưa ra một quyết định đúng đắn.
***
Năm mới ngày càng đến gần. Cơ thể Mông lão gia sau khi trải qua phẫu thuật đã dần hồi phục. Hiện tại, bác sĩ đang ướm chừng ngày ra viện của ông.
Tối nay, trong phòng bệnh của Mông lão gia, Hạ Nhật cực lực thuyết phục Hạ Thiên đến ở cùng mình sau khi Mông lão gia xuất viện. Nghe vậy, một già một trẻ liền xua tay lắc đầu ngay tức khắc.
Già thì nói, Hạ Thiên phải chơi cờ, chạy bộ và dạo công viên với ông.
Trẻ thì nói, em không muốn làm bóng đèn công suất lớn. Mông Qua từng ám chỉ với cậu rằng anh ta với chị cậu đang trong thời kỳ tân hôn, hơn nữa còn là kỳ tân hôn lâu không thấy đường về.
"Hạ Thiên à, chị là chị của em đấy..." Chữ "đấy" bị cô kéo ra thật dài. Hiện giờ cô bí đến nỗi phải cùng đường dùng chiêu làm nũng với em mình.
Hạ Thiên cười toe, kéo chị mình ngồi xuống. Phải, vì là người chị cậu quý trọng nên khi chị nói không nỡ bỏ Mông Qua, cậu liền trao chị cho anh ta.
Hiện tại, chị của cậu đang tận hưởng một cuộc tình nồng cháy với chồng mình. Sao cậu có thể làm bóng đèn cản trở được chứ.
Bấy giờ, điện thoại Hạ Nhật reo lên.
Thành Chí Cao vô cùng mất kiên nhẫn lên tiếng: "Mau đến đón tên điên nhà cậu về đi. Mẹ kiếp, chẳng khác nào thằng nhóc đang cai sữa. Cứ A Nhật, A Nhật luôn miệng, làm da gà da vịt tôi nổi hết cả lên."
"Anh ấy uống rượu à?" Hạ Nhật cau mày.
"Nó bảo nó uống có xíu thôi."
Tên sa ngã này. Trước khi đi dự tiệc của công ty còn mạnh miệng cam đoan sẽ không đụng vào một giọt rượu, chẳng những thế còn thề nguyện son sắt đến giữa tiệc sẽ chạy tới bệnh viện đón cô.