*Dịch: Duẩn Duẩn*
Dương Sưu đang hối hận gần chết, thế quái nào anh ta lại không chịu tắt điện thoại trước khi đi ngủ nhỉ. Nếu thế thì anh ta đã được an giấc mà không cần phải nhận cuộc gọi đòi mạng từ sếp rồi!
Vì sai lầm ấy mà anh ta buộc phải rời khỏi ổ chăn ấm áp của mình, đày đọa bản thân dưới cái rét căm căm của Bắc Kinh vào lúc hai giờ sáng. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, mới rồi anh ta còn phải muối mặt gọi điện thoại làm phiền ông chú của mình mở cửa phòng khám nha khoa chỉ vì mấy phút trước Sếp gọi đến bảo:
A Nhật bị đau răng.
Còn chưa hết, Sếp uy quyền còn hạ lệnh phi xe đến đó nhanh nhất có thể. Mẹ ơi! Anh đây còn chưa muốn chết đâu!
Dương Sưu dừng xe lại, bấm còi ting ting giục giã. Từ xa đã nhìn thấy Sếp cõng A Nhật ba chân bốn cẳng lao tới. Anh ta còn loáng thoáng nghe được cô gái trên lưng suýt xoa trách móc, "Anh đi từ từ thôi, ngã gãy răng bây giờ."
"Ừ, ừ, anh đi chậm lại, đi chậm lại đây!" Người đàn ông nào đó không ngừng gật đầu.
Đến lúc bọn họ tới gần, Dương Sưu hết hồn nhìn Sếp của mình. Hiện tại Mông Qua đang mặc bộ đồ ngủ xốc xếch, bên ngoài chỉ lồng thêm chiếc áo khoác trông vô cùng phong phanh, còn người phụ nữ trên lưng anh lại ăn mặc rất kín kẽ, có đủ khăn quàng cổ, găng tay và mũ lông.
Dương Sưu phát hiện áo khoác của cậu ta cài sai nút tùm lum, cái trên xọ cái dưới, dưới chân còn mang đôi dép gấu bông vô cùng quái dị, lại còn là loại lông xù vô cùng đáng yêu nữa chứ.
Đúng là càng quan tâm thì càng rối mà! Xem ra Cô Hạ đây là báu vật trong lòng Sếp.
Lúc ban đầu Dương Sưu có hơi bất mãn với Mông Qua. Anh ta cảm thấy loại con ông cháu cha như cậu ta ở Bắc Kinh không thành công mới lạ. Nhưng dần dần anh ta lại có cái nhìn khác hẳn, năm đầu tiên làm trợ lý cho cậu ta anh ta đã biết, cho dù cậu thanh niên lớn hơn mình hai tuổi này không có gia thế hay người dựa dẫm thì cậu ta cũng sẽ thành công thôi.
Thủ đoạn, thời đại này quan trọng nhất chính là thủ đoạn, anh chàng Mông Qua này thủ đoạn gì cũng có, đã vậy còn chơi đến không lộ chút dấu vết.
Sau khi làm việc với cậu ta một thời gian dài, anh cảm thấy ông chủ dần trở nên bí ẩn. Cậu ta thường hay đến Mỹ và Nhật Bản một cách định kỳ, song một hai ngày sau về nước vẫn trong trạng thái lơ lửng thoát tục, cả ngày chỉ biết ngồi ngây ngẩn ngẩn ngơ.
Trong ấn tượng của Dương Sưu, những kẻ có tiền thường có lắm thú vui ăn chơi sa đọa, như đổi bạn gái cho nhau, thay xe như thay áo, ham mê sắc dục, tiêu tiền như nước hay tranh đoạt tình nhân chẳng hạn.
Nhưng sếp của anh ta dường như không có những thói quen đó.
Có nhiều lần Dương Sưu thấy mấy cô nàng xinh đẹp bốc lửa chủ động đến tiếp cận cậu ta thế mà cậu ta coi họ như không khí. Lần nào đó anh ta không nhớ nữa, có một mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành đến mồi chài cậu ta, "Này anh! Anh có thể cho tôi quá giang về nhà được không?"
Cậu ta chỉ trả lời đơn giản một chữ, "Không!". Sau đó chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái mà quay đầu đi thẳng.
Cũng vì thế mà Dương Sưu bắt đầu liên hệ cậu ta với những biệt danh như Quý ông độc thân sáng giá nhất thủ đô hay Chàng Gay* mà người ta đồn đại.
(*) Nguyên văn là 同志. Từ này trong tiếng Trung có 3 lớp nghĩa: thứ nhất là chỉ LGBT, thứ hai là chỉ những người có cùng chí hướng và thứ ba là một cách xưng hô trong tiếng Trung.
Song, theo một vài dấu hiệu cho thấy thì cậu ta không hề có khuynh hướng đó.
Mãi cho đến khi người phụ nữ tên Tô Hồng Liên xuất hiện, Dương Sưu mới biết hóa ra người ta vốn là hai trái tim thuộc về nhau. Nhưng qua một thời gian dài quan sát thì hình như không phải vậy, Sếp của của cậu ta rất khách sáo với người phụ nữ đó, không giống như người yêu, đã vậy còn hay toát ra vẻ xa cách.
Người ngoài đều đồn đoán mấy tin ác ý về họ, chỉ có điều trực giác mách bảo cậu ta dường như có gì đó không đúng. Làm gì có cặp đôi yêu đương nào sớm chiều chung đụng như họ chứ? Cậu ta rất tốt với người phụ nữ đó, nhưng tốt một cách lạ lùng lắm, chỉ là lạ thế nào thì anh ta không nói được. Anh ta cảm thấy họ từ trước tới giờ không hề giống một căp tình nhân mà ngược lại giống một đối tác kinh doanh lịch thiệp hơn. Người phụ nữ thì cư xử có chừng mực, còn người đàn ông lại luôn cố tình giữ khoảng cách.
Sau này cô gái tên Hạ Nhật xuất hiện, Dương Sưu mới vỡ lẽ, hóa ra Mông Qua thật sự là một kẻ si tình. Hiềm nỗi đối tượng này không phải là Tô Hồng Liên mà lại là cô gái tên Hạ Nhật đó. Cậu ta như thể gửi gắm mọi yêu hận buồn vui của mình trên người phụ nữ ấy vậy.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán Hạ Nhật, nhưng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy lạnh buốt vô cùng. Đến khi ngồi yên vị trong xe, cô lại bắt đầu cuộn mình như con tôm.
"Em sao thế, A Nhật?" Mông Qua vỗ nhẹ lên lưng cô: "Em ngoan nhé, nhịn một xíu nữa là tới rồi, thật đấy."
"Mông Qua." Hạ Nhật không biết tại sao lần này lại đau đến thế: "Mông Qua, em lạnh quá..."
Từ lạnh ấy như rít ra từ kẽ răng đang đánh nhau cầm cập của cô.
"Lạnh hả..." Dường như anh cũng thấy giọng mình run rẩy, vội vàng cởϊ áσ khoác trên người ra bọc vào cho cô, đoạn hét to với Dương Sưu đang lái xe: "Có nghe thấy không hả? Mở điều hòa lên mức tối đa."
"Đã mở lớn nhất rồi mà." Dương Sưu lẩm bẩm.
"Còn lạnh không em?" Mông Qua ôm lấy Hạ Nhật được quấn kín mít như bánh chưng vào lòng, bàn tay liên tục xoa nhẹ lên lưng cô qua lớp quần áo, hy vọng vó thể sưởi ấm chút gì đó cho cô.
Hạ Nhật cảm thấy vô cùng tủi thân, cô nghĩ cô bị đau như vậy là tại Mông Qua cả. Cô thấy như mình trở về thời thơ ấu, mỗi lần sinh bệnh đều được bà nội cạo gió, không những thế còn nằm trên giường hờn trách bà sao mà cạo gió đau thế, làm lưng cô phồng rộp cả lên.
"Tại anh hại em hết, nếu không phải vì anh đi tin Tô Hồng Liên mà không tin em thì em sẽ không đau lòng như vậy, không đau lòng thì sẽ không ăn lẩu cay đến xịt khói, không ăn lẩu thì sẽ không nóng trong, không nóng trong thì sẽ không nhức răng thế này."
Hạ Nhật cũng không biết mình lấy đâu ra hơi sức tàn tạ, vươn chân đá một cái nhẹ như bông vào tên thủ phạm nào đó.
"Phải, phải, phải. Tại anh không đúng, tại anh làm hại em hết." Mông Qua nỉ non bên tai cô: "Thế sau này em giận anh thì cho em phạt anh ăn nồi lẩu cay xịt khói ấy nhé, để anh bị đau răng một lần cho biết, được không nào?"
"Chỉ một lần thôi á?" Hạ Nhật hít vào.
"Không, không. Em muốn bao nhiêu lần thì bấy nhiều lần, được không nào? Hử?"
Tay Dương Sưu đang lái xe run bắn lên một phát, hai người này muốn anh chết vì điên có phải không? Họ có biết họ đang nói gì không vậy? Trình độ ngây thơ này đúng là làm cho trời đất phải tức đến ói máu mà.
"Mông Qua." Hạ Nhật vùi đầu sâu hơn vào lòng anh, thì thầm nói: "Mông Qua à, em nhớ bà lắm..."
Mỗi lần bà nội cạo gió cho cô đều nhắc mãi rằng, còn bé mà cạo gió nhiều thì lớn lên cơ thể sẽ vô cùng khỏe mạnh. Bà tiên ấy đúng là muốn cạo cho cháu gái ngốc của mình thành cô bé kim cương đây mà.
"Anh biết..."
Mông Qua vuốt tóc cô, thời khắc này anh chỉ hận không thể biến thành bà nội của cô để dỗ cô giảm bớt đau đớn.
Trước đây, anh luôn cảm thấy đàn ông mà bay mất ba hồn bảy phách chỉ vì người phụ nữ của mình bị bệnh thì đúng thật là rởm đời. Sau này, cuối cùng anh cũng hiểu được tâm trạng của họ.
Dương Sưu đột nhiên dừng xe khiến Mông Qua nổi trận lôi đình.
Việc này cũng không thể trách anh ta được, phía trước kẹt xe không thể di chuyển, có người bảo có một chiếc xe tải bị nổ lốp, nổ máy hoài không lên.
Mông Qua vội nhìn người đang nằm trong ngực mình, vì đau đớn mà khuôn mặt cô cau có vặn vẹo.
"Dương Sưu." Mông Qua thở hắt ra: "Phòng khám của chú cậu cách đây bao xa?"
Cậu ta, cậu ta, chẳng lẽ cậu ta tính đi bộ?!
"Tôi biết một đường tắt, nếu đi bộ thì mất khoảng hai mươi phút." Dương Sưu thấy hơi tê tái, trời rét thế này mà đi bộ thì chỉ có đứa ấm đầu: "Nhưng con đường này hơi hẻo và khó đi, còn phải leo lên sườn núi nữa."
Mông Qua địu Hạ Nhật lên lưng, không làng nhàng với cậu ta, nói thẳng, "Cậu dẫn đường đi."
Đến mãi sau này, đêm mùa đông ấy vẫn là kí ức ngọt ngào nhất của Hạ Nhật về trận đau răng huyền thoại. Cô nằm trên tấm lưng ấm áp của anh, lặng nghe tiếng gió rít gào từ bốn phía thổi sượt qua tai mình.
Có người cùng chia ngọt sẻ bùi với mình thật hạnh phúc biết nhường nào.
Người yêu của cô vẫn tỉ tê từng câu một, "A Nhật à, em thấy ổn hơn chút nào chưa? A Nhật à, còn thấy lạnh không em? A Nhật à, em kiên nhẫn chút nhé, sắp tới rồi."
Dương Sưu đi phía trước không ngờ ông chủ mình cũng có ngày hôm nay. Một người luôn im lìm như Sếp khi yêu cũng không tránh khỏi khờ dại, làm anh ta cũng muốn kiếm ngay một cô gái để thương yêu chiều chuộng thử xem.
Chỉ có điều anh ta không xác định được mình có thể bận bộ đồ ngủ phong phanh và mang đôi dép lông thú, chẳng thèm giữ gìn hình tượng cõng cô gái ấy chạy băng băng trên đường như cậu ta hay không.
Cuối cùng cũng đến phòng khám nha khoa của chú Dương Sưu.
Ông bác sĩ đáng thương bị cuộc gọi bất ngờ của cháu trai làm cuống cuồng hết cả lên, chỉ kịp chồng vội chiếc áo bông giản dị rồi chạy ngay ra ngoài phòng khám.
Mông Qua vừa nghe chuyện Hạ Nhật phải mổ thì thần hồn nát thần tính nắm cổ áo ông bác sĩ hỏi to, "Tại sao phải mổ? Tại sao phải mổ?"
Ông bác sĩ bị sự căng thẳng của anh làm căng thẳng theo: "Chỉ đơn giản là dùng cái này thôi mà."
Ông ta hoảng quá giơ chiếc dao mổ có hình mũi kim mảnh dài ra.
"Chỉ dùng nó để chích nào nướu cô bé này một cái rồi lấy mủ ra thôi, không đau đâu."
Mông Qua thả ông nha sĩ ra, nhưng chưa được nửa giây thì lại tóm chặt lấy: "Nha sĩ này, làm vậy có đau không?"
Trời ạ, Hạ Nhật không nhịn được lên tiếng: "Mông Qua à, anh không thấy chú ấy vừa mới tiêm thuốc tê cho em rồi ư, tuyệt đối không đau chút nào. Anh yên tâm, trước đây em cũng thế cả mà."
Ông chú bất đắc dĩ lắc đầu. Ông biết cậu ta, cũng biết cậu ta là người có tiếng ở thủ đô. Ông từng tiếp xúc với nhiều người nổi tiếng thế nhưng trong mắt ông, họ vô cùng bạc bẽo và lạnh nhạt, vợ của họ có mấy lần đến đây làm phẫu thuật răng chỉnh hình, không nhịn được kể lể vài chuyện về chồng mình, thỉnh thoảng ông nghe được cũng thấy ớn lạnh.
Ông ấy cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt đã sưng vù lên của cô, hiền hậu nói: "Cháu đúng là có phúc, bạn trai cháu rất quan tâm cháu đấy."
"Cám ơn chú ạ." Bệnh nhân của ông cười vui vẻ: "Thật ra chúng cháu đã kết hôn rồi ạ."
Kết hôn rồi ư? Không phải anh chàng kia là quý ông độc thân sáng giá nhất thủ đô thu hút bao nhiêu cô gái trẻ hay sao? Lẽ nào thời đại này còn có người lén đi kết hôn.
Sau khi nha sĩ chích nướu lấy mủ ra cho Hạ Nhật xong, ông bảo cô kéo quần xuống. Mông Qua nghe thấy vậy hoảng sợ, làm trò gì vậy, nếu thế không phải Hạ Nhật nhà anh bị thấy hết rồi sao.
"Chú à, bây giờ vẫn còn chích vào mông nữa sao? Chích chỗ khác không được ạ?"
Ngoại trừ Mông Qua ra, ba người còn lại đều câm nín.
Lúc này Mông Qua mới biết mình ngây thơ cỡ nào, ngượng ngùng nói, "Thôi, thôi! Chú muốn chích chỗ nào thì chích."
Dương Sưu bị Mông Qua đuổi thẳng cổ ra khỏi đó. Đương nhiên, sao cậu ta có thể để ba người đàn ông nhìn thấy mông của cô Hạ được chứ? Dương Sưu âm thầm nói xấu cậu ta một ngàn lần.
Cuối cùng trận đau răng đi vào lịch sử cũng kết thúc vào lúc năm giờ sáng. Sếp của anh ta còn chưa thôi, thành khẩn hỏi chú anh ta, "Chú à, chú xem thử xem, em ấy có cần làm đủ bước giải phẫu luôn không ạ? Như nằm viện quan sát vài ngày gì đấy."
Đến lúc này tới lượt ông nha sĩ phát điên, ông chưa từng thấy người nhà của bệnh nhân nào dốt nát như vậy. Có ai đau răng mà phải nằm viện giải phẫu bao giờ, chút kiến thức thông thường cũng không có. Hơn nữa, phòng khám nha khoa mà cậu ta tưởng như bệnh viện nội trú vậy. Người kiểu gì đây?
Một trận tuyệt lớn bất ngờ ập đến, nhuộm cả thế giới thành một màu trắng toát. Cô tựa đầu trong ngực anh, ngắm nhìn những bông tuyết bay múa trong không trung bên ngoài cửa xe.
Trong buồng xe chật hẹp, anh hỏi cô tại sao không nhổ chiếc răng khôn ấy đi.
Cô nói bởi vì thích nên mới luyến tiếc.
Mông Qua cũng giống như chiếc răng khôn mãi không chịu mọc của cô vậy, mặc dù luôn làm cô đau đớn nhưng cô vẫn luyến tiếc nó.
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định với anh.
Cô thật sự muốn thử lại với anh một lần nữa.
Có lẽ, bọn họ còn có thể nương tựa vào nhau đến hết đời như hai chú cá quấn quýt nhau trong lúc hoạn nạn. Cô thật sự không muốn từ bỏ cơ hội được già đi cùng anh.
~~~~~
P/s: Tớ trở lại với Hạ Nhật rồi đây ạ ^^ Thành thật xin lỗi mọi người ~