Edit by: Lii Chan
Vẻ mặt Tiêu Minh Lạc sững sờ, hẳn cô ấy là người duy nhất trong lịch sử có thể thẳng thắn nói không thích Hàn Thất Lục và lại càng không muốn làm vị hôn thê của Hàn Thất Lục đi?
Cô giương mắt lên nhìn Lăng Hàn Vũ, cái tên ngốc ấy cũng là đã bị hóa đá đến ngây người, chỉ cần một trận gió thổi nhẹ qua thôi cũng đủ để hắn bị thổi bay rồi?
"Tôi không có nhiều chuyện để nói với các cậu như vậy đâu, tạm biệt!" Nói rồi, cô nắm lấy tay Lăng Hàn Vũ giật ra khỏi cổ áo cô, rảo bước đi nhanh ra chỗ khác.
Vài giây sau, Tiêu Minh Lạc quay gót lại đá Lăng Hàn Vũ một cái đau.
"A — Đau!!! Sao cậu đá tôi?" Lăng Hàn Vũ như vừa được thức tỉnh, vừa nói vừa xoa xoa mông mình.
Như hai kẻ ngốc nhìn nhau, Tiêu Minh Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Lăng Hàn Vũ, sau việc này, mình có thể nói rằng cậu... cậu là một con lợn, cậu thật sự rất giống lợn!"
Dứt lời, hất tay vứt bỏ bộ dạng đáng thương khi bị An Sơ hạ dọa nạt, Lăng Hàn Vũ quay gót rời đi.
Đây chẳng phải là việc trở ngại của Hàn phu nhân sao? Hình như quên nói, Khương Viên Viên giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó chính là... Thử hết mọi cách tác hợp cho An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục.
Đương nhiên, sẽ là như thế, nhưng chẳng phải điều này rất không đúng thực tế cho lắm sao.
Mặt trời đang tỏa những tia nắng vàng chiếu xuống An Sơ Hạ, khung cảnh rất đẹp, rất yên bình. Khi đó có một đàn bồ câu trắng bay qua trên đỉnh của dãy học chính, cô ngoảnh mặt lại nhìn, có chút hoảng hốt trong ánh mắt cô.
Đẹp đến mức làm cô ngây ngẩn đến vậy sao?
"Cô định đứng ở đó đến bao giờ đây?!" Thanh âm của Hàn Thất Lục từ phía sau truyền tới, An Sơ Hạ vội quay người lại, phát hiện ra một chiếc xe Bentley đang đỗ trước cổng học viện, mà người ngồi trong xe, chính là Hàn Thất Lục.
A, cô xém chút nữa là quên rằng bọn họ có việc.
An Sơ hạ vội bước tới mở cửa xe bước vào, nhìn Hàn Thất Lục trong lòng có chút ấy náy: "Ngại quá, để anh đợi lâu như vậy." Hàn Thất Lục lúc này đang nói chuyện với người lái xe nên không để ý đến cô.
Trái lại, người lái xe lại quay lại ôn hòa nhắc nhở cô: "Sơ Hạ tiểu thư, mau thắt dây an toàn vào chúng ta đi thôi."
Cô gật đầu, thắt chặt dây an toàn, đem chồng sách trên tay mình bỏ sang phía bên trái cũng là để tạo khoảng cách giữa cô và Hàn Thất Lục.
Hành động ấy thực sự chỉ là vô tình, Hàn Thất Lục lại nghĩ cái này là cố ý rõ ràng cố ý. Xe lúc này bắt đầu khởi động, chạy nhanh trên đường.
"Cô còn chậm hơn cả ốc sên đấy!" Ánh mắt Hàn Thất Lục tràn đầy sự khinh thường, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Nếu không phải là nhìn thấy khóe môi hắn động đậy thì hẳn là cô sẽ không tin là hắn nói.
Chẳng biết phải đáp lại lời hắn nói như thế nào, cô chỉ lẳng lặng cúi đầu nhìn sang hướng khác."Tiểu thư cô không mang điện thoại theo sao?Thiếu gia đã gọi rất nhiều lần cho cô." Người lái xe từ tốn nói.
Điện thoại?
"Hình như tôi có mang theo a." Cô vội nhớ lại, bỗng trong đầu sực nhớ ra, cô đưa tay vào túi áo lấy điện thoại và bật nguồn. Vì mà trong giờ học cô sợ có người gọi đến nên cô đã tắt nguồn.
"Là tại tôi tắt điện thoại. " cô nói giọng thật buồn thảm.
Cô bật nguồn trở lại, trên màn hình hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hàn Thất Lục. Có vẻ như anh ta đang mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi cô rồi. Nhưng là lỗi của hai người bạn thân của hắn gây ra mà.
Trong đầu cô vẫn còn đang nguyền rủa Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc thì chuông điện thoại reo. Không gần ngại cô vội bấm nút trả lời.