Edit by: _KuniWang_
"Alo?" Giọng nói trong vắt của An Sơ Hạ truyền qua điện thoại tới tai người đầu dây bên kia, khuôn mặt hiện lên cả sự lo lắng của Giang Thần Xuyên. Nghe được giọng nói của An Sơ Hạ, tính cách hay bỡn cợt đã được hắn cô gắng che dấu để lộ ra bộ dạng nghiêm túc nhất có thể.
Không nghe được người ở đầu dây bên kia trả lời, cô nghi ngờ cuộc gọi đã kết thúc liền nhìn vào màn hình điện thoại: vẫn đang gọi.
Chuyện này thật kì lạ, rõ ràng là đang gọi điện mà tại sao không ai trả lời? Là người ta gọi nhầm số hay là một trò đùa nào đó? Cô đưa điện thoại áp sát vào tai, nói lại một lần nữa: "Alo?"
Bên đầu dây bên kia vẫn im lặng, không có tiếng trả lời lại.
Xem ra thì đúng là một trò đùa nào đó, lúc cô định cúp máy thì người đầu dây bên kia lên tiếng.
"— Là tôi." Chỉ đơn giản hai từ, khiến động tác định cúp máy của cô dùng lại. Cô đăm chiêu suy nghĩ một chút, đây rõ ràng là giọng của Giang Thần Xuyên. Lạ thật, làm sao hắn biết được số cô?
Có chút nghi ngờ, cô cầm điện thoại sát vào tai hơn "Là... Thần Xuyên sao?"
Hàn Thất Lục đang chơi World of Wacraft lập tức ngừng chơi, nhưng hắn lập tức khôi phục lại như bình thường, giống như không nghe thấy gì cả, Thần Xuyên là tên của con trai!
"— Ừm" Người kia cũng chẳng nói gì nhiều cả, chỉ trả lời vài tiếng.
"Có chuyện gì sao?" Cô mỉm cười hỏi, Giang Thần Xuyên có chút sợ cô, chắc là do ánh mắt lúc chiều của cô, kèm thêm cả cảm giác áy náy.
"— Chỉ là tôi muốn hỏi cậu là lá thư lúc chiều tôi đưa cậu đã đọc chưa?" [Lần này hắn nói đúng trọng điểm cần hỏi, cũng có thể phát hiện ra qua giọng nói của hắn có chút run run]
Sợ cô đến như thế sao? An Sơ Hạ cười cười nói:" Chưa! Tôi đang ở trên xe! Làm sao vậy?"
"— Không có gì, tạm biệt!" Tiếp sau đó là tiếng cúp máy. Đột nhiên cúp máy gấp rút như vậy khiến An Sơ Hạ có chút khó hiểu. Cất điện thoại sang một bên cô chợt nhớ đến lá thư đang được bỏ trong túi áo.
Cô lấy lá thư ra, cẩn thận xé la thư màu xanh lam nhạt ra? Bên trong cũng chỉ có một tờ giấy màu xanh lam nhạt.
[Sơ Hạ, tôi...]
"Này, cậu làm gì vậy?!" An Sơ Hạ vừa mới đọc được ba chữ, lá thư đã bị Hàn Thât Lục giật mất. Hắn chỉ liếc nhìn sơ qua, trên tờ giấy viết: Sơ Hạ, tôi thích cậu! Nếu tôi đạt điểm tuyệt đối trong kì thi cậu chấp nhận làm bạn gái tôi được không?
Nhìn nét chữ trong lá thư không được đẹp cho lắm, nhưng lại rất thẳng hàng, chắc hẳn đây là chữ đẹp nhất rồi. Xem ra rất chân thành.
Miệng vẽ một đường cong nhưng ánh mặt một chút ý cười cũng không có, nhìn vẻ mặt tức giận của An Sơ Hạ khóe miệng ấy càng nhếch lên, giơ tay lên một cái lá thư đã bị xé ra thành vài mảnh, hắn không biểu tình gì vứt ra ngoài cửa xe.
Như những bông hoa tuyết đang rơi, những cơn gió đem những mạnh giấy bay xa. Nhưng có một mảnh giấy luyến tiếc bay vào trong xe, trên đó viết chữ: Sơ Hạ...
An Sơ Hạ rất tức giận, muốn dùng tay mình bóp cổ hắn ngay tức thì. Nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên lời của Hàn Lục Hải.
— Lúc nhỏ nó rất muốn kết bạn, nhưng một lần lại một lần khác mong muốn đó bị đập nát. Từ đó nó không muốn tin ai nữa, tính cách cũng trở nên thay đổi rất nhiều.
Tính cách, quả thật thay đổi rất nhiều. Cô nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục, liếc hắn bỉu môi một cái, trở về vị trí của mình.
Lí do xé thư lần này là vì cái gì? Chẳng lẽ do làm ồn khi hắn chơi trò chơi sao? Quên đi, từ nay sẽ không ở trươc mặt hắn mà xem đông xem tây là được. Hít sâu một hơi, sau đó cô từ từ chạm rãi nhắm măt, hàng lông mi dài che lấp những cảm xúc của cô.