Edit by: NhiNhii815 + KuniWang
"Không sao." Giang Thần Xuyên nở một nụ cười: "Tôi nói chuyện với cậu được không?"
Gì chứ? Cậu ta định tỏ tình chắc. Không có cửa đâu nha. Cửa chính cửa phụ cũng đều không có đâu nha.
Tiêu Minh Lạc sải bước đến bên An Sơ Hạ, không quan tâm cô đang nói chuyện với ai ở phía trước, nói: "Cậu có bị điếc không? Hay là cậu điếc thật? Có nghe cô ấy nói là bận rộn, không có thời gian, có chuyện gì nói ở đây được rồi?"
Giang Thần Xuyên tỏ vẻ không hài lòng, nhưng đó là Tiêu Minh Lạc là người không phải bất kỳ ai cũng có thể đụng vào, nên phải nhẫn nhịn.
"Được rồi, Sơ Hạ. Đây... cho cậu!" Nói rồi hắn đến cạnh Tiêu Minh Lạc, tự tay trao một phong bì màu xanh nhạt cho Sơ Hạ. Sau đó, hắn quay người chạy biến. Bóng lưng dần dần mờ đi sau đó khuất dạng An Sơ Hạ tôi nhất định sẽ làm kiểm tra điểm thật cao cho cậu xem!
Mơ hồ nhìn theo bóng lưng của của Thần Xuyên dần dần xa khuất, lòng cô dâng lên trong lòng một cảm giác khó tả.
"Này! An Sơ Hạ!!" Tiêu Minh Lạc tăng hết âm lượng hét vào tai cô.
An Sơ Hạ đã hồn về với xác sau một vài giây im lặng, trong bàn tay của cô là phong bì của Thần Xuyên, cô nhìn nó vài giây rồi bỏ vào túi áo. Quay lại và nhìn Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ,trong mắt hiện lên chút mệt mỏi: "Cảm ơn lòng tốt của cậu, tôi sẽ nhớ những gì khó khăn mà tìm đến các cậu. Tạm biệt.."
Cô vẫn chưa lập tức rời đi, mà trở lại lớp học, tới chỗ ngồi lấy một chồng sách. "Ya, toàn bộ phiên bản Anh của {Ihaveadream}, cậu có thể đọc hết sao?" Thấy cuốn sách đầu tiên nằm trên chồng sách đó, Tiêu Minh Lạc có vẻ ngạc nhiên. Nhưng đột nhiên lại nghĩ cô ấy đã đạt được điểm tuyệt đối trong kỳ thi khối nên anh cảm thấy đó là đương nhiên.
An Sơ Hạ không nói câu nào,cô nhanh chóng bước về phía đầu kia của hành lang.
"Này, An Sơ Hạ! Cậu không thể cứ thế mà đi như vậy!" Lăng Hàn Vũ vội vã đến một bước nắm lấy cổ áo của An Sơ Hạ, cả người tỏ ra rất tức giận.
Miễn cưỡng quay đầu lại một lần nữa: "Tôi không thể làm gì đây nữa,làm phiền các cậu nói cho rõ ràng có được không?"
Đôi khi cô cảm thấy rằng họ, những người giàu có thực sự kỳ lạ, hết sức kỳ lạ!
Tiêu Minh Lạc đã không nghĩ rằng Lăng Hàn Vũ sẽ đột nhiên phát điên, chạy nhanh đến Sơ Hạ "Hàn Vũ, cậu còn không mau buông tay?"
Trong ba người họ có thể được coi là người bốc đồng nhất chính là Lăng Hàn Vũ, nhưng anh đã không kịp suy nghĩ trước khi hành động rồi.
Hắn nhìn An Sơ Hạ vẻ mặt không sao cả, cau mày dần dần, tiếng gầm rất không hài lòng: "Cô chẳng phải là vị hôn thê của Thất Lục sao? Bây giờ cậu đang làm gì thế này? Tán tỉnh với các chàng trai khác rất vui vẻ ư?"
Anh gần như hét lên. May mắn thay, lần này hầu hết các học sinh đã đi, nếu như họ biết được thì chẳng phải đó là điều không hay cho cô sao?
Cô liền cảm thấy rất tức giận. Tại sao anh ta lại xen vào chuyện của mình?
Ngẩng đầu lên, cô nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn Vũ: "Tôi nói cho cậu biết, vợ chưa cưới của Thất Lục? Đó là một cái cớ bắt buộc để tôi vào học trường Tư Đế Lan theo tâm nguyện của mẹ tôi. Nhưng tôi không muốn để cho mọi người biết,Thất Lục cũng không muốn để mọi người biết, xin cậu cũng đừng nói cho mọi người biết."
Nhìn sắc mặt của Lăng Hàn Vũ, cô nở một nụ cười gượng gạo: "Gia đình tôi nghèo, tôi được Hàn gia nuôi dưỡng, nhưng không có lý do gì cậu có thể yêu cầu tôi phải làm gì cả vì... đó là Hàn gia nợ tôi. Cậu có biết? Mẹ tôi vì hiến thận cho chú Hàn nên mất! Cậu nói, tôi thích Thất Lục, câu hỏi này chẳng phải đã có đáp án rồi sao?"