Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, trong mắt tràn ngập rối rắm. Đây không phải lần đầu tiên Tiết Thường Uyển bị thủ đoạn sấm sét của Trần Lạc làm rung động, tình cảnh trong nhà đá đến nay còn khắc sâu trong đầu nàng. Tiết Thường Uyển không ngờ mấy tháng ngắn ngủi Trần Lạc đã tu luyện Bôn Lôi Thủ đến đại viên mãn, nói vậy là hắn tu luyện hai linh quyết tron năm linh quyết cảnh giới thứ nhất giai đoạn viên mãn?
Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Bạch Kiếm đứng bên cạnh biến sắc mặt. Trông thấy hình ảnh này, Diệp Thanh nghĩ đến Diệp Thanh ở trong nhà đá đem lại sỉ nhục cho nàng, không kiềm được muốn lao ra đánh nhau. Đinh Tử Hiên ngăn Diệp Thanh lại.
- Sư huynh, hiện giờ ta là linh lực tam chuyển, linh quyết đỉnh, đại thành. Chẳng lẽ cho rằng ta không đánh lại hắn?
Đinh Tử Hiên lắc đầu cười kỳ dị:
- Sư muội đừng quên Trịnh Khải Trạch ở lầu ba, hắn không phải người dễ chọc.
Trong sân.
Bốn học đồ Trục Lộc học viện nằm sấp dưới đất, sợ hãi run bần bật. Trần Lạc cầm chân ghê,s liếc đám người xung quanh.
Trần Lạc trầm giọng nói:
- Ta không cần biết các ngươi là học viện gì, sau này ai dám hiếp đáp học đồ Tiểu Kim Câu học viện chúng ta... Ngươi đánh một bàn tay thì ta trả lại mười cái, ngươi để bọn họ chảy một giọt máu ta sẽ rút mười cân máu của ngươi. Sau này ta gặp ngươi một lần đánh một lần!
Cuồng, quả thực là cuồng.
Khắp Kim Thủy Vực không học đồ nào trương cuồng như vậy, không học đồ nào dám nói câu đó trước mặt nhiều cao thủ như Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Mộ Hạo.
Vũ Hóa Phi lên tiếng:
- Bằng hữu, nghe Vũ Hóa Phi ta nói một câu được không?
Vũ Hóa Phi mới dứt lời đã bị Trần Lạc trừng mắt, hắn tức giận quát:
- Ta không cần biết ngươi là Hóa Phi gì, nếu không phục thì thử xem!
Không ai dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi. Tuy trong các qusy hội thi Kim Thủy Vực Vũ Hóa Phi đều xếp hạng hai nhưng mọi người biết gã chỉ nhường Tiết Thường Uyển, có tin đồn gã gần đây mới giết một vu sư tà ác linh lực thất chuyển.
Không ai dám nói kiểu đó với Vũ Hóa Phi, càng không một người dám khiêu khích gã.
Nhưng thiếu niên áo trắng dám.
Vũ Hóa Phi hơi biến sắc mặt, há mồm định nói chuyện thì bốn, năm người từ lầu ba đi xuống lên tiếng:
- Trịnh thiếu gia, là tên kia ở bên dưới.
Ai đều nghe ra đệ nhất nhân của Trục Lộc học viện, nằm trong đội thứ hai thi đấu hội thi Kim Thủy Vực, linh lực tam chuyển, có hai bộ linh quyết trung phẩm huyền cấp giai đoạn đại thành đi xuống. Người nghe tiếng Trịnh Khải Trạch đều biết gã là kẻ độc, thường hay lăn lộn trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới, đốt nhà, giết người, cướp của, cái gì gã cũng dám làm.
- Trịnh thiếu gia mau cứu ta!
- Trịnh thiếu gia, là hắn, hắn đánh chúng ta.
Khi Trịnh Khải Trạch xuống lầu thì đám người Vạn Tường, Chương Phong như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, gào rống to.
Cộp cộp cộp cộp!
Trịnh Khải Trạch cngf bốn, năm học đồ Trục Lộc học viện vội vã xuống dưới lâu, thấy Vạn Tường, Chương Phong nằm sấp dưới đất, người đầy máu liền tức giận. Trịnh Khải Trạch định nhào tới nhưng thiếu niên áo trắng đứng đối diện quay người lại bỗng dừng bước.
Là hắn!
Biểu tình của Trịnh Khải Trạch đầy kinh ngạc, con ngươi co rút. Trịnh Khải Trạch nhìn khuôn mặt nhu như con gái, cuồng ngạo, ánh mắt sắc bén của thiếu niên áo trắng, hình ảnh trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới lại hiện về.
Đám người xung quanh vốn cho rằng Trịnh Khải Trạch sẽ nổi khùng đánh gục Trần Lạc, nhưng bất ngờ là gã không ra tay, biểu tình kỳ dị nhìn hắn. Tại sao? Không ai biết. Đám người Vũ Hóa Phi, Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên không hiểu nổi. Bọn họ thấy vẻ mặt kinh hoảng của Trịnh Khải Trạch, gã đang sợ sao?
Tại sao Trịnh Khải Trạch sợ hãi? Trịnh Khải Trạch sợ cái gì?
Không lẽ Trịnh Khải Trạch thấy Vạn Tường, Chương Phong bị đánh thê thảm nên chùn tay?
Không, sẽ không.
Tuy Trần Lạc có bảy linh mạch biến dị, tu luyện Bôn Lôi Thủ đến giai đoạn viên mãn nhưng Trịnh Khải Trạch dù gì là linh lực tam chuyển, có hai bộ linh quyết trung phẩm huyền cấp giai đoạn đại thành, sức chiến đấu cao hơn Vạn Tường rất nhiều. Trịnh Khải Trạch hoàn toàn không có lý do sợ hãi.
Đúng vậy, đến giai đoạn cảnh giới thứ hai, linh lực thất chuyển, giữa nhất chuyển, nhị chuyển, tam chuyển tuy cách một chữ nhưng xa ngàn dặm. Huống chi linh quyết trung phẩm huyền cấp giai đoạn đại thành lợi hại hơn linh quyết hạ phẩm rất nhiều. Nhìn từ góc độ nào thì Trịnh Khải Trạch không có lý do sợ hãi một Trần Lạc nhỏ nhoi.
Đích thực là vậy. Nếu Trần Lạc chỉ là bảy linh mạch biến dị cộng với Bôn Lôi Thủ đại viên mãn bình thường thì Trịnh Khải Trạch không cần sợ. Dù biến dị cỡ nào cũng không bằng Trịnh Khải Trạch có tam chuyển linh lực. Nhưng đám người Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên không biết là trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới Trịnh Khải Trạch có đánh nhau với Trần Lạc, một chiêu bị đánh bại. Mãi đến bây giờ Trịnh Khải Trạch vẫn không hiểu tại sao nhưng gã biết một điều, linh lực biến dị cuồng bạo của Trần Lạc không tầm thường, linh lực tam chuyển của gã trước linh lực bảy mạch biến dị của hắn không bằng một ngón út.
Vạn Tường gào thét:
- Trịnh thiếu gia, đánh hắn đi, mau đánh hắn!
Tiếc rằng không ai quan tâm Vạn Tường, Trần Lạc giơ chân ghế đập vào đầu gã.
Trịnh Khải Trạch là người sĩ diện, tuy sợ hãi Trần Lạc nhưng cố gắng nói một câu:
- Có phải các hạ hiểu lầm cái gì không?
Trịnh Khải Trạch nói câu này làm người xung quanh kinh ngạc rớt tròng mắt. Trịnh Khải Trạch là ai? Trịnh Khải Trạch là kẻ dám đánh nhau với Vinh Diệu đoàn trong Tùng Lâm Tiểu linh Giới, bây giờ gã chẳng những không ra tay mà còn nói có hiểu lầm? Trịnh Khải Trạch tật sự sợ thiếu niên áo trắng sao?
- Không có gì hiểu lầm, hôm nay ta muốn đánh đám khốn kiếp Trục Lộc học viện các ngươi!
Trần Lạc đang nổi khùng, khi hắn điên cuồng là hoành hành bá đạo.
- Ngươi...!
Tay Trịnh Khải Trạch vịn cầu thang, gã tức giận bóp nát tay vịn bằng gỗ nhưng vẫn không đánh nhau. Bởi vì Trịnh Khải Trạch biết rõ bây giờ chỉ đơn giản là mất mặt, nếu đánh nhau thì gã không đánh lại Trần Lạc, bị đánh bẹp dí dưới đất như đám người Vạn Tường, Chương Phong mới là không còn mặt mũi.
- Chuyện hôm nay dừng ở đây, cho các ngươi nhớ bài học, sau này còn dám khi dễ Tiểu Kim Câu học viện tuyệt đối không bỏ qua.
Trần Lạc dứt lời ném chân ghế đi, hắn xoay người chuẩn bị đi.
Một thanh âm thản nhiên nói:
- Trần Lạc, ngươi cứ đi như vậy sao?
Người lên tiếng là Đinh Tử Hiên, gã cúi đầu, ngón tay gõ tay vịn cầu thang. Đinh Tử Hiên chậm rãi nói.
Trần Lạc không quay đầu lại, chân cất bước:
- Đinh Tử Hiên, ta đã nể mặt ngươi một lần.
- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay nhiều người có mặt, ta không muốn so đo với ngươi nhưng... Ngươi đánh hỏng nhiều bàn ghế trong tửu lâu, dù ngươi muốn đi thì sợ là Thiên Khải tửu lâu sẽ không đồng ý.
- A? Từ khi nào Thiên Khải tửu lâu do ngươi làm chủ?
Trần Lạc vỗ vai đám người vương Uy, ý bảo cùng nhau đi.
- Đứng lại!
Lâm chưởng quầy, đám tiểu nhị ngăn lại đám người Trần Lạc.