Lâm chưởng quầy quát to:
- Đinh thiếu gia đúng là chủ của nơi này, thiếu gia không kêu ngươi bồi thường thì ngươi có thể không bồi thường. Đinh thiếu gia kêu ngươi bồi thường dù ngươi không muốn cũng phải bồi thường!
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi làm hỏng nhiều bàn ghế mắc tiền, nghĩ tình ngươi từng tu hành trong Tiểu La Thiên học viện, ta giảm giá cho ngươi, chỉ thu tám ngàn linh thạch.
Đinh Tử Hiên miệng rộng mắc quai, ai cũng biết có lẽ bàn ghế Thiên Khải tửu lâu rất ămcs nhưng tám ngàn linh thạch thì quá khoa trương. Rõ ràng Đinh Tử Hiên muốn dạyTrần Lạc một bài học.
Đinh Tử Hiên ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Tám ngàn linh thạch, không biết ngươi bồi thường được không?
- Tám ngàn thì tám ngàn, ta bồi thường được nhưng ngươi dám xuống lấy không?
Đinh Tử Hiên cười tủm tỉm:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi...
Trần Lạc tức giận quát:
- Đừng có nói lảmn hảm nữa, mở to mắt chó của ngươi ra nhìn cho kỹ!
Trần Lạc móc một hộp gấm từ trong ngực ra, hắn mở nắp hộp, bên trong có một tinh thạch đỏ rực.
Trần Lạc quát to:
- Ngươi muốn tám ngàn thì ta cho ngươi một viên Hỏa Vân Khôi Tinh!
Trần Lạc ném tinh thạch xuống đất, hét lên:
- Đinh Tử Hiên, có ngon thì xuống lấy.
Hỏa Vân Khôi Tinh?
Nghe bốn chữ này mọi người có mặt giật mình biến sắc mặt. Đám công tử ngôi sao như Vũ Hóa Phi cũng biến sắc mặt. Ai không biết Hỏa Vân Khôi Tinh là tinh phẩm trong Hỏa Vân Tinh? Có lx trừ Tiết Thường Uyển ra không ai biết tại sao thiếu niên áo trắng học đồ của Tiểu Kim Câu học viện có một viên Hỏa Vân Khôi Tinh. Bọn họ thầm thắc mắc đó có phải là Hỏa Vân Khôi Tinh thật không? Mọi người cùng nhìn hướng Đinh Tử Hiên, gã có lá gan này sao?
Nếu là lúc trước thì Đinh Tử Hiên không có nhưng gã đi Tiểu Phật linh Giới một chuyến, không còn sợ Trần Lạc.
Đinh Tử Hiên lạnh lùng cười:
- Cầm cục đá đã tự xưng là Hỏa Vân Khôi Tinh, Trần Lạc, nếu ngươi không bồi thường được thì cứ nói thẳng.
Ngoài cửa vang lên một thanh âm:
- Nếu hắn không bồi thường được thứ trong Thiên Khải tửu lâu thì sợ là toàn Kim Thủy Vực này không ai bồi thường nổi.
Người đến là một lão nhân, lão mặc trường bào trắng tinh, tóc dài xám trắng, tinh thần quắc thước.
Thấy lão nhân này, Diệp Thanh hét lên:
- Gia tộc của sư huynh ta là một trong những người cai qunả Thiên Khải tửu lâu, chỗ này không đến lượt một giám định sư không quan trọng nhà ngươi nói xằng bậy!
Diệp Thanh luôn kiêu ngạo vô lễ, lão trọng tài Trường Tín thành còn bị nàng nhục nhã, sao có thể để mắt đến giám định sư Lâm lão? Tiếc nuối là Diệp Thanh không biết thân phận khác của Hỏa Vân Khôi Tinh. Tuy nhiên, Trần Lạc không biết nhưng người khác biết. Ít nhất ba người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Đinh Tử Hiên trông thấy Lâm lão thì biểu tình kinh sợ, tôn kính kêu một tiếng Lâm tiền bối.
Lâm lão gật đầu, nhìn hướng Diệp Thanh.
Lâm lão lạnh nhạt nói:
- Đinh gia đúng là một trong người quản lý Thiên Khải tửu lâu Vực Đô, nhưng bắt đầu từ bây giờ đã không phải.
Diệp Thanh há mồm:
- Lão là cái thứ...
Đinh Tử Hiên tát Diệp Thanh một bạt tai, quát bảo nàng im miệng. Đinh Tử Hiên chạy tới cung kính chào Lâm lão, gã biết rõ Lâm lão là một trong các đại chấp sự của Thiên Khải các, nhận lệnh từ các đại tổng quản, địa vị rất cao. Người quản lý những chi nhánh như đám Đinh Tử Hiên không thể sánh bằng Lâm lão. Đinh Tử Hiên nghe Lâm lão tuyên bố sau này Đinh gia không là người quản lý Thiên Khải tửu lâu Vực Đô nữa thì sợ hết hồn, gã không biết nguyên nhân, không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Đinh Tử Hiên cung kính nói:
- Lâm gia gia, sao người đến mà không nói một tiếng, Tử Hiên...
Lâm lão mặc kệ Đinh Tử Hiên, lão nhìn hướng Trần Lạc.
Lâm lão quan tâm hỏi:
- Công tử có bị thương không?
Công tử?
Đây là một loại tôn xưng, các đại gia tộc như Đinh Tử Hiên cùng lắm chỉ là thiếu gia, gia thế cỡ Vũ Hóa Phi mới xứng là công tử. Trông Trần Lạc không giống công tử chút nào, làm người giật mình là người gọi hắn là công tử không phải chó mèo gì. Đường đường là Lâm lão đại chấp sự của Thiên Khải các, nghe giọng của lão thì rất tôn kính Trần Lạc.
Tại sao?
Vũ Hóa Phi không nghĩ ra, Tiết Thường Uyển cũng mù mờ. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh càng ngu ngơ.
- Không sao.
Trần Lạc trông thấy Lâm lão thì nguôi giận, lắc đầu ý bảo mình không sao. Trần Lạc hỏi tại sao Lâm lão đến đây.
Lâm lão nói:
- Ta tình cờ đi ngang qua, nghe nói chỗ này có người gây sự nên đến xem thử, không ngờ là công tử đến, thật là nước lũ vào miếu Long vương.
Cái gì gọi là nước lũ vào miếu Long vương?
Đầu óc đám người Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển xoay chuyển nhanh, tò mò Trần Lạc có thân phận gì.
Trần Lạc lên tiếng:
- Bàn ghế bị hỏng lát nữa ta nghĩ cách...
Lâm lão lắc đầu, cười bất đắc dĩ nói:
- Công tử nói câu này là không nể mặt lão hủ rồi, đừng nói mấy cái bàn ghế, dù dỡ tửu lâu này cũng không sao.
Giật mình, cực kỳ giật mình, không bút mực nào tả xiết.
Vũ Hóa Phi hít sâu, gã không thể tưởng tượng ra Trần Lạc có thân phận gì mà khiến đại chấp sự như Lâm lão nói ra câu đó. Tiết Thường Uyển đứng bên cạnh Vũ Hóa Phi thì biểu tình ngạc nhiên, há hốc mòm.
Nhìn bóng lưng đám người Trần Lạc rời đi, nhóm Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển, Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Bạch Kiếm đầy ngạc nhiên, thắc mắc. Bọn họ không hiểu nổi vì sao Lâm lão đường đường là đại chấp sự của Thiên Khải các lại khách sáo với Trần Lạc như vậy. Đặc biệt là học đồ Tiểu La Thiên học viện, có lẽ người khác không rõ nhưng bọn họ biết gốc gác Trần Lạc. Bọn họ biết từ nhỏ Trần Lạc không cha không mẹ, Vân Du Tử nuôi dưỡng hắn đã lìa đời từ ba năm trước. Nói đến thân phận thì Trần Lạc có thân phận gì?
Không biết, mờ mịt.
Tiết Thường Uyển không phải loại người tò mò, nhưng Trần Lạc có quá nhiều bí ẩn nàng không hiểu nổi. Thứ nhất là linh hồn kỳ lạ, thứ hai là thân phận bí ẩn, sức chiến đấu chưa biết. Trần Lạc giơ tay nhấc chân đánh Vạn Tường xụi lơ, gã nằm trong đội thứ ba thi đấu. Rõ ràng Trần Lạc có thực lực giành thứ hạng tốt hơn nhưng hắn không thèm tranh giành.
Tò mò, tò mò chết được, tò mò làm suốt đêm Tiết Thường Uyển không ngủ ngon. Tiết Thường Uyển cảm thấy nếu không tìm hiểu rõ ràng chuyện này thì nàng sẽ ăn không ngon ngủ không yên ổn. Sáng sớm tinh mơ Tiết Thường Uyển dùng mọi quan hệ điều tra lai lịch, thân thế của Trần Lạc. Càng điều tra Tiết Thường Uyển càng mờ mịt.
Trần Lạc không phụ không mẫu, là cô nhi, Vân Du Tử nuôi dưỡng hắn đã lìa đời từ ba năm trước. Khiến Tiết Thường Uyển tò mò hơn là từ chín tuổi Trần Lạc đã vào Tiểu La Thiên học viện, rất ít khi ở trong học viện, chỉ lúc thi mới lộ mặt. Mỗi lần Trần Lạc thi đều xếp hạng nhất, thi xong liền biến mất, bảy, tám năm đều như vậy. Nếu không điều tra thì Tiết Thường Uyển không ngờ Kim Thủy Vực có học đồ kỳ lạ như vậy.