Thiên Vu

Chương 752: Chiến chiến chiến (2)!

Cùng lúc đó, lôi vân cuồn cuộn trong hư không điên cuồng đè xuống, tựa như trời xanh bỗng dưng sập xuống, bên trong lôi vân cuồn cuộn, linh tượng khủng bố gần trong gang tấc, tựa như đại Ma Thần đầu đội trời chân đạp đất. Chỉ thấy bên trong lôi vân, hai tay Trần Lạc vung lên, mười ngón chụp lại, bỗng nhiên một đập, linh tượng khủng bố cũng y như thế.

Ầm ầm một tiếng bạo hưởng kịch liệt, các loại công kích nhất thời bị đập tan thành mây khói, mấy trăm người vây công Trần Lạc đều kinh hãi không ngớt, tựa như không nghĩ tới nhiều người như vậy cùng nhau phát động công kích cường liệt nhất, không những không thể làm gì được Trần Lạc, trái lại còn bị hắn làm cho chấn động tán loạn, điều này không khỏi khiến người ta kinh nghi, linh lực của hắn đến cùng là mênh mông cỡ nào? Thâm hậu bao nhiêu? Chẳng lẽ cuồn cuộn không ngừng?

Không ai biết, cũng không rõ ràng, bọn họ không có thời gian tự hỏi, bởi vì Trần Lạc sẽ không cho bọn họ có cơ hội.

Xèo một tiếng, Trần Lạc kéo tới, vung ra một quyền, ầm ầm như trời long đất lở. Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần, Phong Thanh Vũ và chín vị thiên kiêu Lang gia cảnh địa đều bị một quyền của hắn chấn cho linh tượng tán loạn, thất khiếu xuất huyết, linh hải tổn thương, nằm bại liệt trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Ầm! Một người, cũng là một vị thiên kiêu nội viện Trung Ương.

Ầm Ầm Ầm! Lệ Vô Danh, Vân Phi Dương, Phương Thiếu Khanh, Tiêu Vị Nhiên, cả đám đều không chịu nổi một quyền của Trần Lạc, bị đánh dồn dập tới linh tượng tán loạn, gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm bị Trần Lạc đánh cho như đập ruồi, dồn dập rơi xuống trên mặt đất, thất khiếu xuất huyết, không chết thì tàn, không tàn cũng bại liệt.

Nơi đây, Trần Lạc kia không sợ hết thảy, long hành hổ bộ, tóc dài tung bay, từng chiêu từng thức, đại khai đại hợp, một động dẫn thiên lôi, một đạp thiên băng địa liệt, dẫn tự nhiên bạo nổ, một quyền đánh ra bốn phương nổ tung, linh lực cuồn cuộn điên cuồng lan tràn, tựa như mãi mãi không ngừng. Trên đỉnh đầu, lôi vân cuồn cuộn, linh tượng khủng bố che kín bầu trời phát ra từng trận rống giận, hai con mắt Nhật Nguyệt điên cuồng lấp lóe, quơ hai tay phẫn nộ đấm vào đám người đang muốn vây công Trần Lạc.

Trước sau qua mấy hơi thở công phu, gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm chỉ còn lại sáu người Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Liễu Trường Sinh, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, còn trong hơn bốn trăm vị đại lão của mấy chục đoàn vinh quang đã có hơn nửa bị Trần Lạc đánh cho hoặc chết hoặc tàn, hoặc bại liệt, càng ngày càng có nhiều người bị đánh cho rơi xuống, trang viên Mạn Đà La đã biến thành sông máu, nguyên bản có những người chuẩn bị gia nhập chiến đoàn, thấy một màn này còn ai dám tham gia trò vui, đều là hãi hùng khiếp vía lùi về phía sau.

- Trần! Lạc! Hôm nay là ngày chết của ngươi.

Thương Vô Tà, với linh tượng ngũ hành Hỏa Tổ phụ thể, trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa bao phủ bốn phương, kim thân Vương Đạo Bát Phương Triều Bái, linh thể Phục Hổ, La Hán thủ hộ, cầm trong tay linh bảo đại tự nhiên Thiên Nhật Nộ Trảm vô thượng, điều động linh hải Đại Địa, toàn lực thi triển kỳ công Vô Lượng Thiên Quân Nộ từ trên trời giáng xuống.


Cùng lúc đó, Mộ Vân Không với linh tượng mười hai con giáp phụ thể, trạng thái tinh thần Đại Huyền Lôi bao phủ bốn phương, thế tử Xích Ngọc Linh thủ hộ, kim thân Phong Vân Phi Tinh Đái Nguyệt, cầm linh bảo đại tự nhiên Thiên Hạc Đồ vô thượng, điều động linh hải Bàn Thạch biến dị song thuộc tính, thi triển kỳ công Thiên Cơ Sách kéo tới.

Trần Lạc cũng không thèm nhìn, đạp mạnh một bước, trực tiếp tiến lên nghênh tiếp, hai tay vung vẩy, chiến đấu với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không.

Một đám thiên kiêu không chịu nổi một quyền của Trần Lạc, nhưng cũng không có nghĩa là Thương Vô Tà và Mộ Vân Không cũng không chịu được, hai người đều không hổ là song tuyệt kỳ tài mười năm trước, đấu một chiêu với Trần Lạc, không hề rơi xuống hạ phong chút nào.

Cùng lúc đó, Liễu Trường Sinh cũng mở ra toàn lực, thi triển kỳ công đánh tới. Cùng một thời điểm, Gia Cát Thiên Biên hóa thân thành rồng, Tịch Nhược Trần với huyết mạch sáu cánh, Nghịch Lang Gia với chân thân Bạch Hổ dồn dập kéo tới, sáu vị tuyệt đại thiên kiêu đồng thời ra tay, vây công từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Ầm! Sáu người đồng loạt ra tay phát ra tiếng vang kịch liệt, lấy Trần Lạc làm trung tâm, một nguồn sóng chấn động cuồn cuộn như biển gầm, ẩn chứa sức mạnh mênh mông lan tràn ra bốn phía, nhấc lên vô số bão cát, kéo theo đại tự nhiên đùng đùng vang vọng.

Thoáng chốc, thân thể Trần Lạc bắt đầu trở nên đỏ đậm, hơn nữa bốc lên sương mờ cuồn cuộn màu trắng, cả người giống như một cây thịt nướng chín, theo đó phịch một tiếng, quanh thân đột nhiên nứt toác ra một hố sâu cực lớn, như núi lửa bạo phát, dung nham cuồn cuộn rít gào trào ra. Phốc, Thương Vô Tà chỉ cảm thấy trên người Trần Lạc đột nhiên bạo phát một cỗ sức mạnh không gì địch nổi, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, miệng mũi đã phun trào máu tươi, bị chấn động bay ngang ra ngoài. Cùng lúc đó, Mộ Vân Không, Liễu Trường Sinh, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia cũng không ngoại lệ, đều bị chấn động, miệng mũi phun máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Thương Vô Tà đánh đến độ mù quáng, tựa như mất đi lý trí, không thèm để ý đến thương thế trên người, trừng mắt giận giữ nhìn lên, sắc mặt dữ tợn, quát lớn:

- Ta nắm giữ linh tượng ngũ hành Hỏa Tổ phụ thể, trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa bao phủ bốn phương, kim thân Vương đạo Bát Phương Triều Bái, linh thể Phục Hổ, La Hán thủ hộ, linh hải Đại Địa cuồn cuộn không ngừng, sinh sôi liên tục, Trần Lạc ngươi có thể làm khó được ta sao.

- Vậy ngày hôm nay ta liền cho ngươi mở rộng tầm mắt, xem lão tử có làm gì được ngươi hay không.


Lúc này, cả người Trần Lạc đỏ đậm, yên vụ màu trắng tràn ngập phía chân trời, chỉ thấy hắn nhấc song quyền lên, thân thể đột ngột phóng lên khỏi mặt đất. Ầm! Trang viên Mạn Đà La trong nháy mắt hóa thành tro tàn, thay vào đó là một ngọn núi lửa cực lớn, cả người Trần Lạc đều chảy xuôi từng dòng dung nham nóng bỏng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh người Thương Vô Tà.

- Ngũ hành Hỏa Tổ?

Vung cánh tay lên, một cái tát giáng thẳng trên đỉnh đầu Thương Vô Tà, nhất thời khiến linh tượng Ngũ hành Hỏa Tổ trên người Thương Vô Tà phải tán loạn.

- Trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa bao trùm bốn phương? Bao con mẹ ngươi!

Đùng! Lại là một cái tát, trạng thái tinh thần Đại Thiên Hoa bao phủ bốn phương của Thương Vô Tà lập tức tán loạn biến mất.

- Kim thân Vương đạo? Bát Phương Triều Bái? Bái con bà tổ tông nhà ngươi!

Ầm, một cái tát đánh xuống, kim thân Vương đạo của Thương Vô Tà theo đó tán loạn.

- Linh thể Phục Hổ, La Hán thủ hộ? Thủ hộ mụ nội nhà ngươi!

Ầm! La Hán thủ hộ Thương Vô Tà tán loạn.

- Linh hải Đại Địa? Sinh sôi liên tục? Cuồn cuộn không ngừng?

Bành bành bành, liên tục mấy cái vỗ xuống, Thương Vô Tà đã không còn là Thương Vô Tà, bị đánh cho thất khiếu xuất huyết, ý thức mơ hồ.

- Nói cho ngươi biết, ông đây giết ngươi đơn giản như mổ heo giết cho, lăn xuống chờ chết đi!

Ầm! Một bàn tay vỗ xuống, Thương Vô Tà rơi xuống trên mặt đất, lịm đi như con chó chết.