Tận mắt chứng kiến một đời thiên kiêu song tuyệt kỳ tài Thương Vô Tà với linh tượng Ngũ hành Hỏa Tổ, trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa, kim thân Vương đạo, linh thể Phục Hổ, La Hán thủ hộ, linh hải Đại Địa, hết thảy thành tựu bị mấy cái vỗ của Trần Lạc đánh cho tán loạn biến mất, mọi người đều không thể tin đây là sự thực. Đám người Mộ Vân Không, Liễu Trường Sinh, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia đều sợ đến hồn phi phách tán, cũng không còn dám chiến đấu nữa, nhanh chóng rút đi, nhưng dĩ nhiên đã muộn rồi.
- Đánh thắng được liền đánh, đánh không lại liền muốn bỏ trốn, thiên hạ nào có chuyện tốt như thế, nếu đã dám động thủ, vậy thì cũng phải biết chấp nhận cái giá của việc động thủ.
Lúc này, tại chỗ kia, cả người Trần Lạc nóng đỏ rực, quanh thân có sương mù trắng cuồn cuộn, trên đầu có linh tượng khủng bố che kín trời, dưới đất có dung nham núi lửa biến dị cuồng bạo. Chỉ thấy hắn gầm lên giận dữ, lôi vân trong hư không dịch chuyển, núi nửa dưới mặt đất liên tục phun trào.
- Chạy trở về nhận lấy cái chết!
Trần Lạc dương một tay kéo, răng rắc một tiếng, mạnh mẽ kéo một chân Liễu Trường Sinh xuống, sau đó một cái liền tóm chặt hóa thân thành rông của Gia Cát Thiên Biên, kéo đuôi rồng lại quét ngang qua, trực tiếp đánh cho Mộ Vân Không, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia đang muốn thoát đi bị bật ngược trở về, lại nâng đuôi rồng Gia Cát Thiên Biên, Trần Lạc dùng một chưởng chụp xuống, các loại thành tựu quanh thân Mộ Vân Không tán loạn trong nháy mắt, lại một chưởng thất khiếu xuất huyết.
- Lăn xuống chờ chết đi!
Trần Lạc thả người nhảy lên, một cước đạp trên đỉnh đầu hóa thân thần thú Bạch Hổ của Ngịch Lang Gia, khiến Nghịch Lang Gia khôi phục hình người ngay tại chỗ, rơi xuống trên mặt đất biến thành một mảnh máu thịt be bét, không ra hình dạng gì.
- Còn ngươi nữa!
Tịch Nhược Trần đang chạy thoát đi với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã ở ngoài vạn thước, nhưng dù hắn nhanh hơn nữa cũng không trốn thoát khỏi dung nham biến dị cuồng bạo kia của Trần Lạc, càng trốn không thoát linh tượng khủng bố trên bầu trời. Phịch một tiếng, tại ngoài vạn thước, núi lửa bạo phát chấn động Tịch Nhược Trần bay ngược trở về, tại trên hư không, linh tượng khủng bố càng vung hai tay, đập vỡ đầu hắn chảy máu đầm đìa.
- Ta tha cho ngươi một lần, tha cho ngươi hai lần, nhưng ngươi không tự biết mình, còn dám tới phạm ta, ngươi đã không cần thể diện, hôm nay ta liền xé ngươi ra.
Thoáng chốc, Trần Lạc hạ xuống, một tay tóm chặt yết hầu đối phương, ngay tại chỗ xé tan sáu cánh sau lưng Tịch Nhược Trần thành từng mảnh.
- Ngươi cũng không ngoại lệ.
Trần Lạc vung hai tay, năm ngón tay thành trảo, chộp tới khiến toàn thân Gia Cát Thiên Biên đang hóa rồng bị thủng lỗ chỗ khắp nơi, rơi xuống trên mặt đất, khôi phục lại hình người, lúc này đã thành máu thịt be bét, chỉ còn biết thoi thóp hô hấp, nằm im không nhúc nhích trên vũng máu.
Đến tận lúc này, gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm đều bị Trần Lạc đánh cho không chết cũng trọng thương, không thương cũng tàn phế bại liệt.
Người nghe qua cái tên Trần Lạc này hầu như cũng biết ba năm trước đây khi hắn lấy Vu pháp nghịch thiên đã nắm giữ một loại sức mạnh biến dị cực kỳ cuồng bạo, chính là Dung Nham Oai, ba năm qua đi khi hắn một lần nữa lấy ra trước mặt mọi người, loại dung nham biến dị này tựa hồ càng biến dị hơn so với ba năm trước, càng cuồng bạo hơn, hầu như không gì địch nổi. Sauk hi lấy ra, nó như khốn thú sổng chuồng, dám tranh đấu với đại tự nhiên, dám hò hét cùng thiên địa.
Dung nham biến dị cuồng bạo dị thường bực này khiến cho người ta không thể chống đỡ, mọi người cảm ứng lại, bất ngờ phát hiện linh thức dĩ nhiên không tra xét tới, chỉ có một loại tồn tại khiến linh thức không cách nào tra xét, đó chính là không ở trong Âm Dương Ngũ Hành, nói cách khác là nhảy ra khỏi đại tự nhiên.
Lẽ nào lực lượng dung nham biến dị cuồng bạo của Trần Lạc đã nhảy ra khỏi đại tự nhiên? Không chịu Âm Dương Ngũ Hành ràng buộc
Đúng rồi! Cẩn thận cảm ứng lại, dung nham biến dị cuồng bạo kia căn bản không chịu pháp tắc đại tự nhiên ràng buộc, hoàn toàn siêu thoát, tự do bạo phát không chút kiêng kỵ. Một khi có sức mạnh nào đó siêu thoát khỏi ràng buộc của pháp tắc đại tự nhiên, nó sẽ hoàn toàn chiếm được tự do, mặc kệ nó trưởng thành như thế nào, đại tự nhiên đều không thể áp chế, thậm chí đến lúc trưởng thành cuối cùng còn rất có khả năng tiêu diệt được đại tự nhiên, cũng như mãnh thú thoát khốn, ai cũng không khống chế nổi, đại tự nhiên cũng không có quyền thẩm phán nó.
Ý thức được điểm này, các đại lão đại đoàn vinh quang đều sợ hãi đến hồn phi phách tán, chạy trốn tán loạn chung quanh, bọn họ chạy đến trong hơn trăm vạn vinh quang giả tụ tập tại vùng biên hoang, điên cuồng xúi giục mọi người cùng nhau động thủ vây quét Trần Lạc, nhưng đối mặt với một Trần Lạc khát máu thành tính, sát phạt quả đoán như thế, ai dám động thủ?
Linh tượng khủng bố che kín bầu trời kia, dung nham biến dị cuồng bao siêu thoát tự nhiên, chỉ vừa nhìn đã khiến người ta sợ vỡ tim nát mật, gần trăm vị thiên kiêu người chết, người tàn, người phế, các trưởng lão, đoàn trưởng đại đoàn vinh quang đều sợ hãi chạy tán loạn ra chung quanh, chỉ nghe thế thôi, trăm vạn vinh quang giả tụ tập tại vùng biên hoang này có ai dám động thủ? Không người nào dám.
Trần Lạc đứng ở kia, tất cả những người động thủ trước đó đều không chạy được, trốn không thoát được, đều bị Trần Lạc đuổi tới, kết cục hoặc chết, hoặc tàn, hoặc phế, hoặc nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, không có ai ngoại lệ. Ở nơi này, Trần Lạc giống như Chiến Thần đến từ Cửu Thiên, cuồng ngạo bá đạo, chứng minh bá quyền của hắn với mọi người, cũng như Ma thần dưới Cửu U, khát máu tàn bạo, tuyên cáo thẩm phán với từng người.
Lâm Ngọc Sơn hối hận, bưng một cái tay cụt chạy về phía đoàn người. Đúng vậy, hắn đã bị cụt một tay, không phải do Trần Lạc động thủ, mà là bị sóng chấn động từ cuộc chiến của Trần Lạc với đám người Thương Vô Tà lan tới, ép cho đứt đoạn một cánh tay, ngay cả linh hải cũng bị chấn động tán loạn, hoàn toàn biến thành một phế nhân, chỉ biết liều mạng cắm đầu chạy trốn.
- Cứu ta, Miêu đoàn trưởng, cứu ta với…
Nhìn thấy Miêu Hoành, Lâm Ngọc Sơn như vớ được ngọn cỏ cứu mạng, thế nhưng vèo một tiếng, một đạo tàn ảnh màu máu từ trên trời giáng xuống, dừng lại trước đường đi của hắn, người này ở trần, tóc đen tung bay, tròng mắt màu máu, cả người đỏ rần, quanh thân cuồn cuộn sương mù màu trắng, đó không phải Trần Lạc thì là ai.
- Không! Không! Miêu đoàn trưởng, cứu ta! Ta không muốn chết.
Đừng nói là Miêu Hoành không có bản lĩnh này, cho dù là có hắn cũng sẽ không cứu, huống chi khi Trần Lạc xuất hiện, Miêu Hoành chỉ cảm thấy cả người như nhũn ra, đó là một loại sợ hãi đến bại liệt cả linh hồn, linh hải và cả linh thể.