Bọn họ trước không có tham gia kế hoạch ám sát Trần Lạc, dù sao tính ra cũng không thù không oán với Trần Lạc, có thể là sự tồn tại của Trần Lạc ảnh hưởng một chút đến lợi ích bọn họ, nhưng tuyệt đối không nhiều. Hiện tại động thủ, một phần nguyên nhân rất lớn là Trần Lạc trước sau hai lần nghịch thiên, tu vi không những không mất hết, trái lại linh lực càng thêm mênh mông, linh tượng cũng khủng bố như vậy, vừa rồi còn chết đi sống lại, còn có cây sinh mệnh Cửu Thiên, nhân vật như vậy thực sự quá mức quỷ dị, không ai có thể chứa được một gia hỏa quỷ dị mạnh đến biến thái như thế.
Cái này gọi là cây đổ bầy khỉ tan, phá chuông vạn người nện, Trần Lạc không phải đại thụ, cũng không phải chuông hỏng, đơn giản là sự hiện hữu của hắn quá mức nghịch thiên, nghịch thiên đến mức khiến người đời không chứa nổi hắn, càng lúc càng có nhiều đoàn vinh quang gia nhập cuộc chiến, đoàn vinh quang Phi Thiên cũng chuẩn bị đi vào, nhưng bị Miêu Hoành và Niệm Kiều kịch liệt phản đối.
- Chư vị trưởng lão, đoàn trưởng, các ngươi hẳn là nhìn ra, chuyện này cũng không có đơn giản như bề ngoài, bọn ta không thù không oán với Trần Lạc, hà tất phải đi trộn vào đám náo nhiệt này, huống chi tại thời điểm chùa Cổ Lan hiện thế, Trần Lạc còn cứu chúng ta, chúng ta không đi cứu viện hắn thì thôi, hiện tại còn muốn lấy oán báo ân, đoàn vinh quang Phi Thiên chúng ta sao có thể làm ra việc như thế.
- Miêu Hoành, ngươi không có tư cách nói chuyện ở đây.
Lâm Ngọc Sơn nhìn Trần Lạc vô cùng không vừa mắt, ước gì Trần Lạc chết càng sớm càng tốt, nói:
- Chư vị trưởng lão, đoàn trưởng, đại ca của ta còn có người Lang gia cảnh địa, ngay cả mười đại đoàn vinh quang đều đã động thủ, chúng ta còn do dự cái gì, Trần Lạc này thành tựu linh tượng cực kỳ tà ác, giết chóc thành tính, không khác gì yêu ma, người người có trách nhiệm tru diệt, chúng ta cũng là vì dân trừ hại, nếu như có thể chém giết Trần Lạc, tiếng tăm đoàn vinh quang Phi Thiên chúng ta sẽ truyền khắp thiên hạ.
- Lâm Ngọc Sơn, ngươi thực sự là trẻ người non dạ, một khi đoàn vinh quang Phi Thiên chúng tar a tay, cũng bằng với tự chui đầu vào rọ.
- Miêu Hoành, ta thấy ngươi nhát gan sợ phiền phức thì có.
Lâm Ngọc Sơn lớn giọng quát mắng.
- Ngươi thì biết cái gì!
Miêu Hoành đỏ ngàu mặt, quát lên:
- Linh tượng Trần Lạc kinh khủng như thế, hầu như che kín bầu trời, không ai hiểu rõ thực lực hắn sâu cạn bao nhiêu, chúng ta tùy tiện rat ay, nếu không địch lại thì sao?
- Song quyền khó địch bốn tay, Trần Lạc này coi như lợi hại đến đâu đi nữa, bị nhiều cao thủ như thế vây công, cũng chỉ có một con đường chết.
- Ngươi! Vô tri! Trưởng lão, tạm thời không nói chuyện có thể giết chết Trần Lạc hay không, ngươi có nghĩ đến hậu quả sau khi giết chết Trần Lạc hay chưa? Trần Lạc có quan hệ với Ma quân Thất Dạ, người người đều biết, Ma quân Thất Dạ từng vì hắn đi chém giết người của Vân Đoan, nếu hiện tại chúng ta đi tru diệt Trần Lạc, một khi chọc giận Ma quân, chẳng lẽ một đoàn vinh quang nho nhỏ như chúng ta có thể chịu đựng nổi?
- Chuột nhắt chính là chuột nhắt, Ma quân Thất Dạ thì đã làm sao? Bất quá chỉ là một tên tội đồ hắc ám hư danh, coi như hắn có bản lĩnh lớn cũng không dám đối nghịch với bao nhiêu đoàn vinh quang ở đây, huống chi có mười đại đoàn vinh quang đi trước đánh trận đầu, chúng ta còn sợ cái gì.
Mấy vị trưởng lão đoàn vinh quang Phi Thiên thương nghị, cân nhắc thiệt hơn, vẫn quyết định gia nhập chiến đoàn. Lâm Ngọc Sơn hừ lạnh một tiếng, liếc mắt khinh thường nhìn Miêu Hoành, xì một tiếng miệt thị, mắng một tiếng chuột nhắt, sau đó gia nhập vào chiến đoàn. Trong suy nghĩ của hắn, nếu như có thể chém giết Trần Lạc, như vậy Lâm Ngọc Sơn hắn sẽ trở thành nhân vật anh hùng người người biến đến.
- Một đám tầm nhìn hạn hẹp, hạng người lấy oán báo ân, Miêu Hoành ta sao đi chung đường với chúng, chức đoàn trưởng này không cần cũng được.
Miêu Hoành thẹn quá hóa giận đến độ hộc máu, nhìn Trần Lạc bị vây công, hắn có lòng nhưng vô lực, chẳng thể ra sức hỗ trợ.
Chiến! Chiến đấu!
Trang viên Mạn Đà La một lần nữa phát sinh chiến đấu kịch liệt, chỉ bất quá chiến đấu lần này không hề hỗn loạn như lúc trước, mục tiêu lần này rất rõ ràng, mọi người vừa nhìn liền thấy ngay, lấy Thương Vô Tà, Mộ Vân Không, Liễu Trường Sinh, Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia dẫn đầu gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm, còn có mười đại đoàn vinh quang cầm đầu là các trưởng lão, đoàn trưởng dẫn theo đủ bốn, năm trăm người vây công Trần Lạc.
Một màn này thực sự hiếm thấy, cũng quá điên cuồng, gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm đồng thời vây công một người đã đủ điên cuồng khiến người ta than thở không thôi, hiện tại còn cả đám trưởng lão và đoàn trưởng của mấy chục đoàn vinh quang nổi danh thiên hạ cũng đều vây công Trần Lạc, điều này không khỏi khiến người ta trợn mắt há mồm ngơ nốc, phải biết những trưởng lão, đoàn trưởng này nói không khoa trương chút nào, đều là nhưng cao thủ Đại Vu sư nổi danh lâu năm trên thiên hạ, bây giờ lại đi vây công một Trần Lạc chỉ là Vu sư cao cấp, trong vạn năm lịch sử kim cổ, sự tình như thế cũng chưa từng nghe thấy lần nào.
Dù tu vi Trần Lạc nghịch thiên đi nữa, linh tượng kinh khủng hơn nữa, cũng bất quá là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, cả đám đông nghịt như thế đi vây công một người thanh niên, chuyện này quả thực quá không biết xấu hổ. Chứng kiến một màn này, hơn trăm vạn người tụ tập tại biên hoang đều nghị luận sôi nổi, có người đồng tình tiếc hận Trần Lạc, có người yêu thì cũng có người ghét, bọn họ cho rằng Trần Lạc quá mức nghịch thiên, linh tượng tà ác, là một yêu nghiệt, tương lai nhất định là họa nhân gian, người người đến tru diệt, các đại lão cùng nhau động thủ là hành động trừ hại cho dân.
Đại chiến hết sức căng thẳng, Trần Lạc lẻ loi một mình, đơn độc đấu gần trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm cùng đủ hơn bốn trăm cao thủ thành danh đã lâu dưới sự dẫn dắt của trưởng lão và đoàn trưởng mấy chục đoàn vinh quang.
Không thể không nói người nhiều thế lớn sức mạnh, bầy kiến ăn voi, Trần Lạc tuy rất mạnh, linh lực vô cùng vô tân, nhưng dù sao cũng chỉ có một thân một mình, có câu song quyền khó địch bốn tay, đối mặt với mấy trăm vị cao thủ vây công, hắn cũng chỉ có cách chịu đòn. Nhưng dù là thế, cũng đủ khiến cho người ta kinh thán kính nể, bởi vì không ai có thể được như hắn, đối mặt với nhiều cao thủ hợp thế vây công như vậy, còn sống đã là một kỳ tích. Hắn không những sống sót, hơn nữa còn sống rất tốt, không những vậy, còn có thể động từng bước, mỗi bước một quyền, mỗi quyền một mạng.
Chuyện này quả thực khiến cho người ta không thể tin được.
Ầm ầm ầm!
Vô số công kích quần thể kéo tới, lít nha lít nhít, tựa như mưa tên mưa kiếm, chỉ nghe Trần Lạc quát lớn một tiếng, đột ngột phóng lên khỏi mặt đất.