Thiên Vu

Chương 1015: Đấu với trời (2)

Mọi người cứ nghĩ Cửu Tước Tử nói mấy câu đó là định giúp Trần Lạc đối kháng trời giáng ma thương thẩm phán, nhưng gã giơ tay chỉ một cái, giữa hư không xuất hiện thẩm phán chi nguyên Vân Đoan thì tất cả biết mình sai. Cửu Tước Tử nói gã không khoanh tay đứng nhìn chẳng phải giúp đỡ Trần Lạc đối kháng với trời mà là giúp trời giáng thẩm phán xuống Trần Lạc.

Lãnh Cốc nằm sấp dưới đất tức giận quát:

- Bà nội nó, con rùa Cửu Tước Tử quá âm hiểm, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thêm cọng rơm lên lưng lạc đà! Bà nội nó, chết tiệt chết tiệt!!!

Lãnh Cốc rất muốn xông lên chia sẻ chút gánh nặng cho Trần Lạc, bất đắc dĩ gã tự biết sức mình. Đừng nói đối kháng với trời, đừng nói ngăn chặn Cửu Tước Tử, Lãnh Cốc không biết khi gã đứng lên có bị dao động cường đại xé nát không. Huống chi Lãnh Cốc bị thiên uy của ma thương thẩm phán ức chế không thể nhúc nhích.

- Sao Lạc gia không trước tiên làm thịt con rùa Cửu Tước Tử đi?

Tần Phấn lắc đầu, nói:

- Lúc Cửu Tước Tử xuất hiện thì ma thương thẩm phán dã giáng xuống, đánh nhau với Cửu Tước Tử là lãng phí thời gian. Khi trời giáng thẩm phán xuống, thời gian là vô cùng quý giá với Lạc gia. Lạc gia không biết có thể chống đỡ bao lâu nên không thể lãng phí một chút thời gian nào. Huống chi muốn giết Cửu Tước Tử nói dễ hơn làm, không dễ hơn đối kháng với ma thương thẩm phán bao nhiêu.

Thẩm phán chi nguyên Vân Đoan trong không trung liên tiếp giáng xuống. Phải công nhận gọi Cửu Tước Tử là ông trời con của phương thế giới này không chút khoa trương. Cửu Tước Tử không cần nhúc nhích, chỉ nhàn nhã nhấm nháp rượu là thẩm phán chi nguyên nối gót chính là, chớp mắt đến chín chín tám mươi mốt cái.

- Trời giáng ma thương thẩm phán chi thiên giảo cho ngươi, Long Nghịch ta cũng không thể quá keo kiệt, tặng cho ngươi một cửu cửu vô tận thiên lôi thí!

Vân Đoan thẩm phán, cửu cửu vô tận thiên lôi thí.

Lý Lăng Thiên biết trong nhiều Vân Đoan thẩm phán thì cửu cửu vô tận thiên lôi thí có lẽ không phải thẩm phán cường đại nhất, khủng bố nhất nhưng nó vô cùng vô tận, liên miên không dứt, không chết không bỏ qua, không diệt không ngừng. Nói cách khác nếu người bị thẩm phán xuất hiện trên thế giới này sẽ bị Vân Đoan thẩm phán, vĩnh viễn mãi mãi.

Tư Đồ Mã Phi lạnh nhạt hỏi:

- Lý huynh, theo ta được biết Trần Lạc còn hai nguyên tội chưa lấy ra, đã lúc này này rồi vì sao hắn vẫn chưa vận dụng?

Lý Lăng Thiên gật gù, gã có điều tra kỹ về Trần Lạc nên biết hắn còn ít nhất hai thành tựu nguyên tội, một là đại tinh thần chi hồn, hai là phân thân lỗ đen. Tuy mười năm đã qua, không biết hai nguyên tội của Trần Lạc đã trưởng thành đến mức nào nhưng nhìn mấy nguyên tội hắn lấy ra thì hai thành tựu khác chắc cũng không yếu.

- Làm gì có ai mới bắt đầu đã lộ ra át chủ bài? Huống chi đối thủ là ông trời. Điều duy nhất Trần Lạc có thể làm là tiêu hao, chậm rãi tiêu hao, tiến dần từng bước, nghĩ ra cách ứng đối. Nếu ta không đoán sai thì Trần Lạc tính làm như vậy.


- Chẳng lẽ có cách ứng đối ma thương thẩm phán? Có thể không?

- Ta cũng cho rằng không thể, nhưng sự tồn tại của Trần Lạc vốn là điều không thể lớn nhất thiên địa. Vậy nên trên người Trần Lạc không có tuyệt đối, chắc Cửu Tước Tử cũng biết điều này mới triệu cửu cửu vô tận thiên lôi thí ngăn lại Trần Lạc. Cửu Tước Tử không dám đánh lâu dài với Trần Lạc.

Sự thật đúng như Lý Lăng Thiên nói, Trần Lạc lấy thân thử nghiệm, vừa ngăn cản ma thương thẩm phán vừa điên cuồng tham ngộ. Trần Lạc không biết hắn có thể tham ngộ ra áo nghĩa ma thương thẩm phán không, nhưng hắn biết đây là con đường duy nhất của hắn. Dù con đường này không đi thông thì Trần Lạc phải kiên quyết tiến tới. Cố tình lúc này rác rưởi Cửu Tước Tử giáng Vân Đoan thẩm phán xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Khi cửu cửu vô tận thiên lôi thí bắt đầu thẩm phán, các tia chớp thiên lôi chứa lực lượng khủng bố giáng xuống.

Răng rắc! Răng rắc!

Các tia chớp thi nhau giáng xuống người Trần Lạc, hắn đang tập trung tinh thần ứng đối trời giáng ma thương thiên giáo thẩm phán giờ bị Vân Đoan cửu cửu vô tận thiên lôi thí thẩm phán, hắn nổi giận.

Trần Lạc mở mắt ra, mắng:

- Nhãi ranh!

- A! Đến lúc này còn dám như vậy?

Cửu Tước Tử khinh thường nói:

- Đừng tưởng ta không biết ngươi định làm gì. Ngươi chỉ muốn kéo dài thời gian, tìm cách ứng đối trời giáng thẩm phán. Mặc dù ta cũng rất mong đợi ngươi có thể sáng tạo kỳ tích, nhưng hôm nay ta không cho ngươi như ý!

Cửu Tước Tử dứt lời, cửu cửu vô tận thiên lôi thí càng thêm điên cuồng.

- Trần Lạc, ta biết ngươi còn hai nguyên tội chưa sử dụng, đừng giấu nữa, lấy ra đi. Ít nhất lúc chết không hối hận, ha ha ha ha ha ha!

Thấy Trần Lạc phớt lờ, Cửu Tước Tử cười nhạo:


- Như thế nào? Không dám sao? À, chắc thật sự không dám. Nếu ta không nhớ sai thì hai thành tựu của ngươi cũng là nguyên tội, k,hi lấy ra thì ma thương thẩm phán sẽ càng mạnh hơn. Chậc chậc, ngươi không dám, không dám!

Mọi người đều nhìn ra Cửu Tước Tử dùng phép khích tướng chọc Trần Lạc sử dụng hai nguyên tội khác, chịu đựng ma thương thẩm phán càng mạnh hơn.

Lý Lăng Thiên lắc đầu than thở:

- Cửu Tước Tử quá nôn nóng chỉ nhìn cái lợi gần. Lẽ ra Cửu Tước Tử không nên kích thích Trần Lạc.

Tư Đồ Mã Phi khó hiểu hỏi:

- Tại sao? Kích Trần Lạc đùng hai nguyên tội khác ma thương thẩm phán sẽ càng mạnh hơn, điều này không có gì xấu cho Cửu Tước Tử.

- Chọc giận Trần Lạc thì hậu quả cực kỳ đáng sợ. Trần Lạc là một người nổi khùng đến cực đoan. Nếu Trần Lạc mặc kệ ma thương thẩm phán, tập trung hết sức giết Cửu Tước Tử vậy không thể tưởng tượng hậu quả...

- Không thể nào! Nếu mặc kệ ma thương thẩm phán thì Trần Lạc làm sao chịu nổi? Huống chi gánh ma thương thiên giáo thẩm phán, Vân Đoan cửu cửu vô tận thiên lôi thí thẩm phán, mười Trần Lạc cũng không đánh lại Cửu Tước Tử.

- Ngươi quá coi thường Trần Lạc, đặc biệt Trần Lạc khi đã điên cuồng là ma trong ma. Cửu Tước Tử đi nhầm nước cờ.

Ma thương thiên giáo thẩm phán, Vân Đoan cửu cửu vô tận thiên lôi thí thẩm phán trên bầu trời bao vây tiễu trừ, dù cơ thể Trần Lạc niết bàn rồi lập địa trọng sinh, nhìn như đã kiệt sức.

Hai tay Trần Lạc đỡ ma thương thẩm phán, quát to:

- Nhãi ranh, ngày hôm nay lão tử dù có phải gánh ma thương thẩm phán cũng quyết làm thịt ngươi!

Trần Lạc dứt lời thoáng chốc cơ thể hắn tán loạn, phật quang nở rộ, niết bàn rồi lập địa trọng sinh. Chớp mắt Trần Lạc xuất hiện phía đối diện Cửu Tước Tử, đánh ra một đấm trời sụp đất nứt. Cửu Tước Tử không ngờ Trần Lạc đột nhiên quay đầu công kích, gã giật mình. Nhưng Cửu Tước Tử chỉ hơi giật mình, bá chủ Vân Đoan không phải kẻ yếu. Khi Trần Lạc ra cú đấm thì Cửu Tước Tử cũng giơ nắm đấm.

Ầm!

Thanh âm vang vọng, lực lượng khủng bố dao động va chạm bùng nổ. Hai người cùng thụt lùi.

Biểu tình Cửu Tước Tử đầy túc sát:

- Trần Lạc, ngươi thật to gan!

Cửu Tước Tử quát to:

- Thứ không biết tự lượng sức mình, bằng vào ngươi cũng muốn tranh phong với ta?