Thiên Vu

Chương 1014: Đấu với trời

Ma thương thẩm phán chi thiên giảo!

Đây thật sự là thiên giảo.

Không ai chịu nổi trời trừng phạt treo cổ. Bầu trời xoay tít, sấm ầm ầm, như bánh răng to lớn chuyển động, khiến linh hồn người run rẩy. Đây mới chỉ là dao động thẩm phán đã khủng bố vô cùng, không tưởng tượng nổi Trần Lạc bị bao phủ trong thẩm phán chịu đựng sức mạnh khủng khiếp cỡ nào.

Không biết, không ai tưởng tượng nổi, bởi vì chuyện xảy ra vào giây phút này vượt qua hiểu biết của mọi người.

Mọi người giương mắt nhìn. Trần Lạc không nhúc nhích, hắn yên lặng đứng trong không trung. Dù thiên uy mạnh đến mấy, mênh mông bao nhiêu, dù ma thương thẩm phán có khủng bố hơn, có xoay tít hơn Trần Lạc cũng không nhúc nhích. Trần Lạc mặc cho thẩm phán bao phủ hắn, trước bao cặp mắt cơ thể hắn vặn vẹo. Cơ thể Trần Lạc không còn mơ hồ, hư vô mà thành các đốm sáng như bồ cung anh tán loạn. Cuối cùng cát bụi cũng bị ma thương thẩm phán khủng bố nghiền nát không chừa mảnh vụn.

Tán loạn?

Trần Lạc chết rồi sao?

Có lẽ vậy, vì mọi người thấy rõ Trần Lạc bị nghiền nát không chừa mảnh vụn.

Nhưng nếu Trần Lạc chết thật thì tại sao ma thương thẩm phán vẫn không ngừng lại.

Không ai biết.

Trong khi mọi người khó hiểu thì một luồng phật quang màu vàng nở tung. Hơi thở phật bao la vô cùng, tỏa ra ảo diệu vô thượng. Giây lát sau một vật khổng lồ không biết từ đâu xông đến, lao thẳng lên trời. Vật khổng lồ như chim khổng lồ, đầu như phật đà mười vạn tám ngàn dặm. Đôi cánh màu vàng giương ra che rợp trời dài ba trăm sáu mươi vạn dặm. Đầu có bảo châu tỏa sáng lấp lánh như mặt trời, mắt vàng tựa trăng tròn lấp lánh.

Người trải qua trận chiến Táng Cổ Phong mười năm trước biết đây là đại bằng kim sí điểu, con chim thủ hộ đại tịch diệt niết bàn chi thân của Trần Lạc, cũng là chim đại phật tổ trong truyền thuyết phật gia trên hao sen nở rộ Hoài Nghiệp sơn cốc, nặc nhược chùa miếu chim vàng bay lượn không tủng, hóa thân trí tuệ tam thế chư phật.

Không lẽ...

Vù vù vù vù vù!


Ánh sáng phật nở rộ tựa hoa sen dưới ma thương thẩm phán. Ánh sáng liên hoa phật nở rộ, mọi người thấy một bóng người. Cái bóng như phật đà tại thế, nở rộ phật quang chiếu sáng Tiểu Phật Linh giới rực rỡ, giống thế giới chân phật trong truyền thuyết. Phật quang càng lúc càng chói lòa, thân hình phật đà cũng rõ ràng hơn. Đó là một thanh niên, một thanh niên áo lam, một thanh niên khuôn mặt đẹp trai.

Là hắn!

Là Trần Lạc!

Trần Lạc chưa chết!

Trần Lạc niết bàn, lập địa trọng sinh.

Mọi người biết thành tựu của Trần Lạc chính là đại tịch diệt niết bàn chi thân, đồn rằng thân thể này có thể niết bàn trọng sinh. Nhưng tin đồn chỉ là tin đồn, chưa ai tận mắt thấy. Giờ nhìn Trần Lạc niết bàn, lập địa trọng sinh khiến người ta thán.

- Tốt, rất tốt, không uổng là phật gia tịch diệt chi thân chí cao vô thượng, thật khiến người mở rộng tầm mắt. Dưới niết bàn, lập địa trọng sinh. A, lợi hại!

- Nhưng Trần Lạc, ngươi đừng quên tịch diệt chi thân này là cấm kỵ phật gia, là một trong thiên địa nguyên tội. Hiện tại ngươi niết bàn trọng sinh là tội thêm tội, ông trời sẽ không tha cho ngươi.

- Ta nói cho ngươi biết, ma thương thiên giáo sẽ mãi mãi cùng với ngươi, không chết không ngừng. Dù ngươi có niết bàn thế nào, trọng sinh ra sao thì không bao giờ thoát khỏi trời giáng thẩm phán được.

Cửu Tước Tử còn định nói gì thêm bỗng thấy Trần Lạc niết bàn xong lắc người xông tới.

Cửu Tước Tử sửng sốt, khó chịu nói:

- Thì ra ngươi niết bàn trọng sinh chỉ vì tranh thủ trong nháy mắt, nhưng dưới ma thương thiên giáo thẩm phán cường đại thì đừng nói cho ngươi một giây, có mười giây cũng không làm gì được.

Vù vù vù vù vù!

Ma thương thiên giảo thẩm phán lại lần nữa giáng xuống. Sau khi niết bàn Trần Lạc vẫn không né tránh, nhưng hắn nhúc nhích. Trần Lạc chẳng những nhúc nhích hắn còn nhảy lên, nghênh hướng ma thương thiên giáo thẩm phán.


Ầm!

Khi ma thương thiên giáo thẩm phán lại bao phủ Trần Lạc thì cơ thể vừa niết bàn trọng sinh của hắn bị nghiền nát. Phật quang nở rộ, trong khoảnh khắc Trần Lạc lại niết bàn, lập địa trọng sinh. Lần này trọng sinh Trần Lạc vẫn như phật đà tại thế, người troa ánh sáng xám rực rỡ.

Có tiếng rồng ngâm uy mãnh hung tàn vang lên:

- Grao!

Một con cự long ngưng diễn ra. Cự long màu xám ánh đỏ, cơ thể to lớn như xuyên suốt thiên địa. Cự long ngẩng đầu to phát ra tiếng gầm rung trời, quấn quanh ma thương thẩm phán bay lên cao.

Người quen thuộc Trần Lạc đều biết hắn có một con long linh thủ hộ, một con long linh hung tàn bạo liệt. Mười năm trước long linh chỉ cỡ chín chín tám mươi mốt thước lực lượng đã nuốt Vân Đoan thẩm phán. Mười năm sau thân thể long linh xuyên suốt thiên địa, có thể quấn lấy trời giáng thẩm phán.

Thừa dịp này hai tay Trần Lạc nâng ma thương thẩm phán, hắn quát to.

- Grao!

- Grao!

Hai tiếng gầm, trên bầu trời mây sấm cuồn cuộn. Linh tướng khủng bố lại xuất hiện. Biến dị chi linh bàn cứ dưới đất cũng hiện ra. Hai vật khổng lồ hung tàn hơ đôi tay đánh ma thương thẩm phán, vô thượng phật hóa thân đại bằng kim sí điểu đập cánh lượn vòng trong ma thương thẩm phán.

Ầm ầm! Đùng đùng!

Loạn!

Trên bầu trời ma thương thẩm phán khuấy động bầu trời thành hình cái phễu khổng lồ. Thủ hộ long linh, linh tướng khủng bố, biến dị chi linh, đại bằng kim sí điểu toàn là những vô địch đi bên bờ vực khu cấm địa, lực lượng lớn mạnh khó mà tưởng tượng. Linh tướng khủng bố với lực lượng hủy thiên diệt địa, biến dị chi linh với lực lượng thôn thiên phệ địa, thủ hộ long linh với lực lượng kinh thiên động địa, đại bằng kim sí điểu thông thiên triệt địa.

Bốn tồn tại vượt ngoài thiên địa pháp tắc khu vực cấm điên cuồng vây công ma thương thẩm phán. Lực lượng cường đại va chạm, dao động khủng bố xé rách thiên nhiên, nghiền áp tất cả. Tiểu Phật Linh giới lắc lư dữ dội, như trời sụp đất nứt, tận thế đến.

Dù vậy thân thể Trần Lạc vẫn không đối kháng lại ma thương thẩm phán được, mới tiếp xúc liền tan nát. Niết bàn trọng sinh, một bước động, một bước tan, từng bước niết bàn, lập thành Phật, lại trọng sinh, cứ thế lặp lại làm người nhìn ta thán. Nhưng mọi người cũng biết hiện tại Trần Lạc tuy có thể chống lại trời giáng ma thương thẩm phán nhưng chỉ là chống lại, lực lượng của hắn không đủ để tiêu diệt căn nguyên pháp tắc. Quan trọng nhất là ma thương thẩm phán liên miên bất tận, mãi mãi không ngừng lại. Có lẽ Trần Lạc có giới chi linh hải chống đỡ, có cũng kéo dài không dứt, nhưng so sánh thì của Trần Lạc không bằng.

Trong khi Trần Lạc và ma thương thẩm phán đối kháng. Hư không phía xa, Cửu Tước Tử đứng trên bàn tay Thẩm Phán Giả khổng lồ vỗ tay cười nói:

- Hay cho Trần Lạc, bị trời giáng ma thương thiên giáo thẩm phán mà vẫn có thể giãy dụa lâu như vậy, sự tồn tại của ngươi vừa cứng vừa hôi. Ta chống mắt nhìn xem đại tịch diệt niết bàn chi thân của ngươi rốt cuộc chịu được bao nhiêu lần niết bàn.

Khóe môi Cửu Tước Tử cong lên, gã nhắm mắt lại lẩm bẩm:

- Trời không tiếc phá hỏng pháp tắc của mình muốn tiêu diệt ngươi, Long Nghịch ta không có lý do gì đứng nhìn.