Từ lúc đặt Hoa Thần vào cấp độ nam thần, Giản Hân không hề có những suy nghĩ quá mức với Hoa Thần. Nhưng trải qua một buổi sáng mãnh liệt như vậy, các huyễn tưởng trong nội tâm đang dần phát ra.
Giản Hân ngồi ở trong phòng làm việc, trong đầu rối loạn, cả ngày đều không có tinh thần gì. Cô nghĩ mình cũng đã là người trưởng thành rồi, nếu xảy ra việc này thì cũng rất tự nhiên, nhưng chỉ cần nghĩ đến nhưng hình ảnh thác loạn buổi sáng, cô không thể nào bình tĩnh được...
Giản Hân lấy gương ra, chỉ nhìn thoáng qua mình trong gương, liền không nhịn được “A” một tiếng, không hề son môi mà đôi môi lại đỏ sưng lên,... Nhìn dáng vẻ này của mình mà đi gặp Hoa Thần, nói với anh mình không hề có suy nghĩ gì, Giản Hân cô chính là người đầu tiên không tin.
Mà thôi, da mặt cũng đã dày 20 năm, bây giờ không cần phải xấu hổ. Nghĩ như vậy Giản Hân liền cầm lấy văn kiện trên bàn, đi đến phòng làm việc của Hoa Thần.
“Tổng giám đốc, văn kiện anh cần.” Gõ cửa và bước vào, Giản Hân đứng trước mặt Hoa Thần, đưa văn kiện lên.
“Để xuống đi ——” Tay của Hoa Thần gõ gõ trên bàn, cũng không có ngẩng đầu lên, lúc làm việc anh đeo một cái mắt kiếng gọng màu vàng, làm anh giống như lạnh lùng, khiêm tốn mà cấm dục.
Cấm dục? Giản Hân bị từ ngữ mình hình dung mà lại hoảng sợ, lúc lên giường người trước mặt đây rõ ràng là một cầm thú, tuy rằng cảm giác bị cầm thú ăn cũng không tệ lắm...
“Còn có việc?”
Giọng nói của Hoa Thần làm cắt đứt suy nghĩ của Giản Hân, Giản Hân thấy anh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi máy vi tính, vì vậy hít một hơi thật sâu, liều mạng nói, “Tổng giám đốc, tôi vẫn còn thích anh.”
“À?” Khóe miệng anh nhếch lên, hứng thú nhìn cô, “Sao lại đột nhiên nói việc này?”
“Không phải đột nhiên, kỳ thực tôi đã sớm muốn nói ---” Giản Hân cúi đầu xuống một chút, gương mặt hơi đỏ lên, “Bởi vì tôi --- tôi rất rụt tè, vì thấy vẫn luôn cất giấu tâm tư của mình.”
Rụt rè? Khóe môi Hoa Thần rút lại, nín cười nói, “Sau đó thì sao....”
Sau đó, lại có sau đó, ý của anh là để cho mình nói hết? Nhưng trước đây không phải anh thấy cô liền không thích sao? Trước đây lúc cô vào vấn đề này anh đều lên tiếng dừng lại?
Sao bây giờ anh nhìn mình, bảo mình nói hết... Chẳng lẽ bây giờ anh thay đổi ý định, nguyện ý xem xét mình? Giản Hân nhìn Hoa Thần, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao mà mở miệng, chỉ có điều trong lòng không ngừng toát lên hương vị ngọt ngào.
“Cốc, cốc” Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Giản Hân ổn định lại tinh thần, lại thấy Hoa Thần nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, một bóng người trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Surprise——” Một giọng nữ hồn nhiên vang lên, áo trắng quần đỏ, Cổ Du giơ một ly rượu đỏ đi đến, “Nhìn em một chút lên đấu giá giúp anh như thế nào?”
“Christy——” Hoa Thần có chút kinh ngạc, “Sao em lại đến đây?”
Chiristy Cổ Du là nữ minh tinh mới của Hoa Liên, trong khoảng thời gian này đang xây dựng danh tiếng, mà con đường của nữ minh tinh này luôn bằng phẳng, chắc là có quan hệ với Hoa Thần, báo chí cũng thường đưa tin cô đi cùng Hoa Thần, tất cả mọi người đều suy đoán bọn họ đang quen nhau.
“Sao em lại không thể tới?” Christy giống như không nhìn thấy Giản Hân, đi tới bên người Hoa Thần ôm lấy cánh tay của anh làm nũng nói, “Suốt ngày anh chỉ biết đến công việc, cũng không đến thăm em, nên em phải đến tìm anh?”
Sắc mặt Giản Hân từ hồng chuyển sang trắng, trắng lại chuyển sang xanh, sau đó lại chuyển sang hồng, giống như con tắc kè: Đúng vậy, tại sao cô có thể quên gần đây Hoa Thần đang gặp gỡ với Christy chứ. Vậy mà cô còn ở đây bày tỏ với Hoa Thần.
Nhất thời Giản Hân có cảm giác giống như bị bắt gian tại trẩn, có tật giật mình, cô im lặng rời khỏi phòng, còn tốt bụng đóng cửa phòng lại, dựa vào tường thở một hơi, chỉ cảm thấy mình thật mất mặt.
Giản Hân lặng lẽ trở về phòng làm việc của mình, không yên lòng làm việc, sau khi làm xong lại do dự mà đáng thư từ chức trên máy tính, chờ cô gõ xong, thì đã quá giờ tan việc nửa tiếng. Ước muốn trong lòng còn sót lại đã bị bóp nát, Giản Hân cầm điện thoại lên, định tìm người rủ đi hát thì bỗng nhiên điện thoại của phòng làm việc vang lên.
Chỉ nhìn thoáng qua dãy số, Giản Hân liền vội vàng nghe: “Tổng giám đốc?”
“Ừ?” Giọng nói của Hoa Thần có vẻ tâm tình không tệ: “Không phải cô còn lời chưa nói hết sao?”
Trời ạ, anh chính là không ngại làm cô mất mặt sao, Giản Hân thẹn thùng: “Không có! Kỳ thực tôi không có gì lời nào muốn nói.”
Hoa Thần: “Thật không có?”
Giọng nói thương lượng này, khiến Giản Hân nhớ đến rất nhiều đoạn kịch, khi người xấu cầm tiền đề bịt miệng, Giản Hân suy nghĩ một chút, thử dò xét hỏi: “Cái này, có thể có?”
Hoa Thần: “Có thể.”
Giản Hân hít một hơi, “Thấy anh buổi sáng làm chuyện như vậy với tôi thật không bằng cầm thú, để duy trì hình tượng của anh hay là anh dùng tiền để đập chết cái miệng của tôi đi.”
... Thật lâu cũng không có âm thanh, giống như có tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh của nghiếng răng.
Có phải mình hơi lớn tiếng? Giản Hân mất bò rồi mới lo làm chuồng: “Kỳ thực không cần đập chết tôi, có thể giữ lại một nửa cái mạng mà.”
Âm thanh nghiến răng của bên kia càng nặng hơn, từng chữ từng chữ của Hoa Thần truyền tới: “Bây giờ đến phòng làm việc của tôi, ngay lập tức!”