Lúc Giản Hân đi tới phòng làm việc của Hoa Thần, thì Hoa Thần đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Thần chắc là chuyện của thương nghiệp, Giản Hân cũng không có hứng thú nghe lén, cô nhàm chán nhìn xung quanh, chợt thấy trên bàn làm việc có tấm chi phiếu đang bị cây bút máy đè lên.
Lẽ nào anh thực sự dùng tiền đuổi mình đi? Giản Hân xích lại gần một chút, chờ cô tỉ mỉ xác nhận một dãy số không trên tấm chi phiếu, cô hít mạnh một hơi: Mấy số này sợ là thuê người ta giết người diệt khẩu cũng đủ rồi.
“Đang nhìn cái gì vậy?”
“Không --, không có gì.”
Trong nháy mắt sững sờ, Hoa Thần đã nói chuyện điện thoại xong, Giản Hân vội vàng thu ánh mắt lại, bài ra dáng vẻ nhìn xung quanh.
“Ngồi đi, chúng ta nói chuyện.” Hoa Thần tháo cá vạt ném lên bàn, đi tới tủ rượi rót một ly đưa cho Giản Hân.
Giản Hân nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống, chỉ cảm thấy bản thân mình đang đòi hỏi, cô nhận lấy ly rượu, một hơi uống sạch, cũng không dám nhìn Hoa Thần, chỉ đưa ly rượu lên, “Cho tôi một ly nữa!”
Vẻ mặt kì lạ của Hoa Thần nhìn cô một cái, nhưng vẫn cho cô thêm một ly nữa.
Uống hai ly rượi, mặt của Giản Hân bắt đầu phiếm hồng, thân thể cũng có chút nóng lên. Hoa Thần liền lấy đi ly rượu trong tay cô, ngồi bên cạnh Giản Hân, “Cô run rẩy làm gì, rất lạnh sao?”
Vẻ mặt Hoa Thần dần dịu lại, “Cô vào công ty được bao lâu rồi?”
Giản Hân suy nghĩ một chút nói: “Hơn nửa năm rồi.”
Hoa Thần không chậm cũng không nhanh uống từng hóp rượu, “Vậy cô nói xem trong có ý kiến gì với tôi không?”
Cô có ý kiến gì với anh không? Vấn đề này hỏi thật đúng người rồi, cô không chỉ có cái nhìn đối với anh, còn đang tìm cách với anh đây này.
Giản Hân ngắm nhanh khuôn mặt tuấn tú của Hoa Thần, nhờ rượu bắt đầu nịnh nọt: “Tổng giám đốc, ngài là ông chủ thành công nhất, người cũng còn trẻ, phong độ, là thanh niên tài giỏi đẹp trai, là người phong lưu phóng khoáng, ngài còn là tấm gương mà hàng vạn đàn ông ao ước có được, ngài là người trong lòng của hàng vạn thiếu nữ...”
“Được rồi.” Mặt Hoa Thần không đổi sắc ngắt lời Giản Hân: “Vậy cô thử nói một chút, tự cô vào công ty tôi có cảm giác thế nào với cô?”
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng Hoa Thần, miệng Giản Hân liền á khẩu không trả lời được. Anh có cảm giác thế nào với mình? Vấn đề này nếu để cho Giản Hân trả lời nhất định chỉ có một chữ “Được”, nhưng cô không thể nào mở miệng được...
Lông mày Giản Hân bắt đầu nhíu lên, ho khan hai tiếng sau đó nói: “Tổng giám đốc rất quan tâm các cấp dưới của mình.”
“Tôi hỏi là tôi có cảm giác gì với cô.” Hoa Thần hứng thú liếc mắt nhìn cô, nhếch khóe môi: “Cô hãy dụng tâm suy nghĩ một chút ----”
Suy nghĩ một chút, còn phải dụng tâm? Chính là muốn cô loi hết hồi ức trước kia ra sao. Giản Hân nghĩ mình cả đời này mặt mũi đều nhét trên người Hoa Thần... Vẻ mặt cô cầu xin, sau đó phàn nàn nói: “Tổng giám đốc, tôi muốn cự tuyệt câu hỏi này, không phải anh không cho chứ?”
“Cô muốn như vậy?” Sắc mặt Hoa Thần trầm xuống, sau một lúc lâu mới hiện lên một tia châm chọc: “Giản Hân, tôi cho cô dụng tâm, chẳng lẽ cô cũng không dùng não sao?”
Lời này làm cho Giản Hân không biết nói gì, tại sao cô không dùng não, chính là từ khi biết Hoa Thần cho đến nơi trong đầu cô chưa từng suy nghĩ một lần, cái kết luận này thật là tuyệt.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Hân nhăn lại, dáng vẻ oan ức, bất đắc dĩ Hoa Thần thở dài, nói: “Giản Hân, tôi không tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác, tôi nói như vậy em hiểu không.”
Anh nói anh không tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác... Vì thế anh muốn tìm mình tính sổ sao? Giản Hân nghĩ đến tấm chi phiếu trên bàn, nhất thời sợ hãi, cô nhìn đôi mắt âm u của Hoa Thần, lập tức gật đầu nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu!”
“Được...” Hoa Thần đưa tay định vuốt những cọng tóc rối của Giản Hân, lại thấy cô nói: “Tổng giám đốc anh cứ yên tâm, chỉ cần tổng giám đốc duyệt thư từ chức và ch tôi tiền tôi liền biến mất không xuất hiện nữa. Tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho anh.
Sau khi nói rõ ràng, Giản Hân thở ra một hơi, cầm ly rượu lên uống một hóp, uống xong mới phát hiện ly này là của Hoa Thần.
Anh sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu phải không, chỉ là một ly rượu thôi mà... Hay là mình đã nói sai gì rồi? Giản Hân nhớ lại lời mình nói một chút, thấy không thích hợp nhất chính là lấy tiền. Chẳng lẽ tấm chi phiếu trên bàn không phải cho mình? Nếu như là vậy, thì nguy rồi, cô nhìn Hoa Thần, cười hai tiếng: “Tổng giám đốc. . . Cái kia. . . thật ra tôi chỉ giỡn một chút, nếu anh không muốn đưa tiền ...”
Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị chặn lại, đầu lưỡi của Giản Hân bị Hoa Thần đùa giỡn dây dưa, cô mơ hồ nghĩ, đây chính là cao thủ hôn môi tron truyền thuyết sao, lưỡi của anh tùy ý cướp đoạt trong miệng cô, mang thoe mùi vị rượu nho làm cô say mê, nhất thời Giản Hân không chống cự nổi, mãi đến lúc Hoa Thần buông cô ra, Giản Hân mới thích ứng được, hai tay để ở trước ngực.