Thệ Bất Vi Phi

Chương 236: Gương đồng

EDIT: DOCKE

Cửu Biến Quỷ Nữ hóa trang thành một dân phụ, lén lút đi vào một gian nhà dân. Có lệnh, nói rằng nàng phải dùng hành động tất yếu đối với tất cả những người trong căn nhà đó. Nàng không hỏi hành động tất yếu là gì. Không cần hỏi nàng cũng biết mình cần phải làm gì?

Tuy chỉ mặc quần áo bằng vải thô đơn giản, nhưng vòng eo của nàng thì vẫn linh hoạt như cũ, tựa như một con rắn mềm mại. Khiến cho người ta nhìn thấy, hoàn toàn xem nhẹ quần áo trên người nàng. Lúc nàng phi thân nhảy vào nhà, không ai phát hiện ra. Nàng biết, với võ công của nàng, không thể nào bị phát hiện. Địa vị của nàng trên giang hồ, không thua kém một ai. Mà võ công cực kỳ quái dị của nàng, hình như cũng không giống bất kỳ ai…

Khi nàng vào được trong phòng, nhìn thấy một người đang nằm nghiêng trên giường, hai tay đã mất, nàng biết, hẳn là nên bắt đầu hành động rồi.

Nàng tung chỉ phong tính điểm huyệt người nằm trên gường. Người kia mở mắt ra, đôi mắt vốn rất to hiện giờ hỗn độn, mệt mỏi, nhưng trong ánh mắt hắn lại không có vẻ gì là ngạc nhiên. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, chờ đợi cái chết.

Nhưng nàng cũng không thể nào giết chết hắn ngay lúc này được. Bởi vì, thủ lĩnh đã nói, còn có chuyện cần phải hỏi cho rõ ràng. Thân hình Cửu Biến Quỷ Nữ vừa chuyển, ngón tay nhẹ vung lên, cốt cách toàn thân nàng bỗng nhiên có tiết tấu. Phối hợp với tiết tấu này, toàn thân nàng như không có xương, mềm mại tựa như cơn gió nhẹ thổi qua vậy, múa một vòng tròn trước mặt người bị cụt tay kia. Nàng hài lòng nhìn ánh mắt của vị cao nhân võ công cực cao kia dần dần mê man. Chân khí lưu chuyển trong cơ thể nàng. Luồng chân khí này chạy suốt các bắp thịt trong toàn thân nàng, tạo ra các loại tư thái mê hoặc lòng người…

Nàng hỏi: “Có phải ngươi đang muốn nói ra chuyện là ai sai ngươi chế tác loại ám khí này không?”

Người bị cụt tay kia trợn to ánh mắt mê mang, ngơ ngác nhìn nàng. Nàng kiên nhẫn chờ đáp án, không hề nóng nảy chút nào. Bởi vì nàng biết, trong gian phòng này chỉ có một người, nàng cũng không hề kinh động đến người đó…

Người kia chậm rãi mở miệng, nói: “Không…” Nhưng hình như đang cố chống lại điệu múa mê hồn của nàng, cố sức chớp mắt, muốn thức tỉnh tinh thần khỏi trạng thái mê hồn này…

Cửu Biến Quỷ Nữ than thầm không tốt, vội vàng thúc giục chân lực trong cơ thể đến cực điểm. Thân thể xoay vòng ở trước mặt hắn, bay múa…

Nàng thấy trong mắt người kia, vẻ thanh tỉnh vừa nhoáng lên một cái đã biến mất tăm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên nhìn thấy, trên bức tường phía đối diện, tấm vải hoa bỗng nhiên rớt xuống để lộ ra một tấm gương đồng thật lớn. Gương đồng lập tức phản chiếu, chiếu ra chính bóng dáng của nàng, ôn nhu, thong thả huy động bàn tay. Nàng nhìn thấy hình bóng của mình ở trong gương đồng đang nhảy điệu múa mê muội, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, giống như đang rơi vào một thế giới hắc ám. Trong thế giới hắc ám đó, có một bóng dáng nhỏ xinh, tủm tỉm cười đi đến, hỏi nàng: “Cô cô, con có một số việc không được rõ lắm, cô cô có thể nói cho con biết được không?”

Nàng nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của nữ tử kia vô cùng sáng lạn, tựa như màu hoa lan nở rộ trong cánh rừng trong suốt. Khiến cho người ta nhìn thấy, đáy lòng lập tức trở nên thư thái. Nàng đột nhiên cảm thấy, muốn đem tất cả những gì đang cất chứa trong trái tim mình, trao cho nữ tử đang mỉm cười kia…

Nữ tử kia hỏi: “Cô cô, vì sao cô cô lại muốn giết Gia Cát xiển sư?”

Cửu Biến Quỷ Nữ rốt cuộc nhịn không được, thao thao bất tuyệt, nói ra tất cả tiền căn hậu quả. Trong lòng nàng tràn ngập ước muốn được nói chuyện. Lúc kể chuyện thao thao bất tuyệt, nàng tràn ngập vui sướng. Làm như đã từ rất lâu rồi, điều mà nàng chợ đợi, chính là cuộc nói chuyện này. Thậm chí ngay cả chuyện ai sai nàng ra tay giết người, nàng cũng nói ra hết. Còn thật lòng xin lỗi nữ tử có vẻ cười tủm tỉm kia, thân thiết, tràn ngập thiện ý. Xem ra, trái tim nàng cô độc đã lâu, muốn nói ra tất cả nỗi lòng. Thậm chí, nàng còn có một nguyện vọng, ngay cả chuyện trước đây nàng từng đái dầm cũng đều muốn kể cho nữ tử này nghe…

Ta nhìn Cửu Biến Quỷ Nữ ở trước mặt mình thì thào tự nói, không ngừng kể chuyện. Bây giờ, nàng giống như một cô bé năm tuổi vậy, không ngừng kể chuyện trên trời dưới đất. Từ kiếp sống sát thủ của nàng cho đến chuyện nàng quyến rũ mỹ nam thế nào, ngay cả những lần nàng đùa giỡn, cãi vã với đồ đệ Nhược Dung, nàng đều kể ra…

Ta không thể ngờ được, nghĩ ra cách này, hiệu quả không ngờ lại tốt đến như vậy. Người nhảy điệu múa mê hồn, nếu như bị công lực phản phệ* (phệ: cắn, phản phệ: bị cắn ngược lại), sẽ tạo thành tình huống thế này đây.

Tấm gương đồng lớn này, chính là do ta trộm được trong kho của hoàng cung. Lão thái giám trông kho của hoàng thất, cứ nhất nhất đòi chờ ta xem xong tấm gương đồng này trả về để cất đi, sợ làm hư hỏng. Ta vội kêu Tiểu Phúc Tử lấy gương đồng mang đến gian phòng sát bên, nhắc nhở dặn dò hắn, ngàn vạn lần, ngàn vạn lần cũng không được nghịch nó. Nghe nói, tấm gương này chính là vật bảo trấn quốc, do hoàng đế tạo lập lên đất nước Đại Tề chế tạo từ thời khai quốc …Cũng không biết có phải là sự thật hay không, nhưng lúc ta trộm vật này mang đi, lão thái giám kia thiếu chút nữa đã ngất đi.

Tiểu Phúc Tử nhanh chóng bay đi trả lại gương đồng rồi đi đến bên cạnh ta, hỏi: “Tại sao nàng lại bị như vậy?”

Ta nói: “Điệu múa mê hồn của nàng là dùng chân khí lưu chuyển toàn thân để khống chế. Giống như ngươi dùng công lực đánh ra một chưởng. Nếu muốn đột nhiên thu hồi, không phải là chuyện dễ dàng. Còn nàng, cũng như vậy, lúc đang nhảy điệu múa mê hồn, cho dù đã phát hiện trên tường có gương đồng, muốn dừng lại cũng không dễ dàng gì. Chỉ cần nàng tạo ra một tư thế mê hồn, gương đồng lập tức sẽ phản chiếu lại dáng người của nàng. Như vậy, lực lượng mê hồn đều sẽ phản phệ lại chính trên người của nàng. Lúc này, nếu có ai hỏi nàng cái gì, nàng sẽ khai ra tất cả…”

Tiểu Phúc Tử mê hoặc nói: “Nhưng tiểu thư vẫn chưa hỏi chuyện trước đây nàng đái dầm a?”

Lúc này, Cửu Biến Quỷ Nữ hào hứng nhớ lại chuyện trước đây đái dầm: “Ta nói cho ngươi nghe, ta đã từng đái dầm đó. Hôm ấy là mùa đông, thời tiết rất lạnh. Ta ngủ trên gường, thật ấm áp. Nhưng ngủ đến nửa đêm, ta đột nhiên cảm thấy trên người rét run, rất lạnh, tự mình lấy tay sờ thử…” Lúc này, nàng còn phối hợp đưa tay ra làm thế, sờ soạng lên người…

Ta đành phải nói: “Chuyện này ta cũng không biết. Có lẽ, Cửu Biến Quỷ Nữ chịu áp lực đã lâu, không có ai cùng nàng nói chuyện. Cho nên mới nhân cơ hội này, nói cho bằng hết.” Ta nhìn Cửu Biến Quỷ Nữ. Nữ tử thanh danh hiển hách trên giang hồ, hiện giờ lại biến thành một tiểu cô nương. Gương mặt thoắt vui thoắt buồn. Giọng điệu lúc thì lanh lảnh mềm mại như tiểu cô nương, khi lại thành thục mềm mại đáng yêu như đàn bà. Nàng đã chìm đắm trong thế giới của mình, không thể tự thoát ra được. Nhưng kỳ quái chính là, người duy nhất có thể cấu kết với nàng, chính là ta. Mỗi khi nàng kể một chuyện, đôi mắt liền nhìn ta trông mong. Mãi cho đến khi ta gật đầu khen nàng: “Đúng rồi, ngoan, ngươi nói rất đúng…” Lúc đó nàng mới tiếp tục thì thào tự nói không ngừng…