Thệ Bất Vi Phi

Chương 237: Hoàng hậu

EDIT: DOCKE

Tiểu Phúc Tử lo lắng nhìn nàng, nói: “Tiểu thư, xem ra điệu vũ mê hồn này phản phệ rất lợi hại. Hình như nàng không còn nhận biết được chung quanh, chỉ biết mỗi mình ngươi thôi…”  

Ta lơ đễnh nói: “Có lẽ qua vài ngày nữa sẽ không sao…”

Tiểu Phúc Tử lắc lắc đầu nói: “E rằng rất khó. Trông bộ dạng của nàng kìa, nàng đã xem ngươi là chủ tử, người thân duy nhất rồi. Xem ra sau này, nếu nàng không chết, nàng sẽ bám riết lấy ngươi…”

Ta lo nghĩ, nghĩ rằng. Nếu sau mông luôn có một kẻ ngây ngây ngốc ngốc hay người đẹp hết thời lải nhải lẩm bẩm đi theo, thật sự không phải là chuyện mà ta có thể tưởng tượng ra. Ta không khỏi lo lắng nói: “Tiểu Phúc Tử, vậy phải làm sao bây giờ?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Đừng lo…” Nói xong câu này, hắn trầm mặc thật lâu rồi mới nói tiếp, “Nói thật, ta cũng không biết phải làm gì bây giờ. Hay là, một đao kết liễu nàng đi?”

Nghe lời nói của Tiểu Phúc Tử, ý nghĩ tà ác không khỏi dâng lên trong đầu ta…

Nhưng hai người nhìn nhau, đứng giữa trời, chung quy vẫn không hề xuống tay…

Ta nói: “Nghe Cửu Biến Quỷ Nữ nói, người sai nàng xuống tay là một hắc y nhân mặt bịt, là người trong tổ chức của nàng. Mà nàng cũng chỉ theo tin tức từ miệng tên kia mới đến đây ám sát Gia Cát xiển sư. Nàng cũng không biết thủ lĩnh của tổ chức là ai. Hơn nữa, tất cả hành động của nàng: trà trộn vào Mẫu gia, trốn sang Đại Lương rồi lại đến đầu quân làm thuộc hạ cho Thiên Bảo công chúa, tất cả đều do tên đầu lĩnh này sai khiến. Xem ra, chẳng qua nàng chỉ là một người trong võ lâm thuần túy. Chỉ cần trả tiền thì muốn nàng nghe theo mệnh lệnh của ai cũng được…”

Tiểu Phúc Tử nói: “Nếu vậy, cứ thế này thì không có manh mối gì ư?”

Ta gật gật đầu, đáp: “Xem ra, tổ chức này thật sự cũng cực kỳ nghiêm mật. Người làm việc và người biết câu chuyện hoàn toàn tách biệt. Cho nên, tuy chúng ta thiếu chút nữa đã bức Cửu Biến Quỷ Nữ phát điên, nhưng cũng chẳng tra ra được cái gì…”

Tiểu Phúc Tử liếc mắt nhìn Cửu Biến Quỷ Nữ – bây giờ đã biến thành một tiểu cô nương, thì thào nói: “Cái này vẫn chưa được gọi là bức điên sao?”

Ta tỏ vẻ hổ thẹn, nói: “Tiểu Phúc Tử, có phải ngươi cho rằng ra rất lãnh khốc hay không?”

Tiểu Phúc Tử nhàn nhạt nói: “Thế giới này là vậy đó. Thông cảm thương hại, đều không thể dùng được. Nếu như hôm nay không phải nàng bị điên thì kế tiếp, có lẽ sẽ là Gia Cát xiển sư bị giết…”

Trong lòng ta cảm thấy hơi dễ chịu hơn một chút, nhìn Gia Cát xiển sư nằm trên gường, hai tay áo buông thõng xuống. Hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Hiện tại, hắn chính là người duy nhất biết được chân tướng.

Tên hắc y nhân kia, xem ra chính là người đứng sau màn thao túng tất cả mọi chuyện. Ta có cảm giác, sự thật còn cách ta rất gần, nhưng cũng lại rất xa. Giống như gần bắt giữ được rồi, nhưng đúng lúc đó, nó bỗng nhiên lại chạy đi thật xa…

Lúc này, Cửu Biến Quỷ Nữ vẫn đang thì thào tự thuật: “Năm đó, tuyết rơi rất lớn. Trong kinh thành, nhà nhà đều vui sướng. Người của Thiên hạ đệ nhất gia đang chuẩn bị thọ yến. Chủ tử sai ta đi tuần tra xung quanh, nhìn xem có giang dương đại đạo xuất hiện trong vùng hay không…”

Ta nghe được, đột nhiên cả kinh, ra hiệu cho Tiểu Phúc Tử cùng lắng nghe…

Nàng lại thì thào nói tiếp: “Cứ lượn lờ ở bên ngoài, tuy ta có võ công cao nhưng cũng bị lạnh chết khiếp. Đặc biệt là lúc nằm rình trên nóc nhà người ta, nhìn thấy người bên dưới uống rượu ăn thịt. Người đó mặc cửu phượng gấm y…”

Cửu phượng gấm y! Đó không phải là loại quần áo chỉ có hoàng hậu nương nương mới được mặc hay sao?

Nàng kể: “Đáng tiếc, ăn chưa được một nửa, nàng liền gập cả lưng xuống. Được người giúp đỡ, dìu đến hậu viện. Ta nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, quen bén mất lời dặn của chủ tử, trốn trên nóc nhà, vạch ngói nhìn xuống. Chỉ thấy người kia được người ta dìu vào phòng kín. Chỉ chốc lát sau đã sinh ra một tiểu công tử. Bà đỡ cũng thật kỳ quái. Sau khi ẵm tiểu công tử kia đi, không ngờ không biết lấy từ đâu ra một đứa trẻ đã chết, hô hoán rằng: đẻ non, thai nhi không thể giữ được…”

Trong lòng ta bỗng nhiên sáng như đèn. Hóa ra, đứa con bị đẻ non của hoàng hậu nương nương, quả thật đã được sinh ra. Ta nhìn nhìn bộ dáng ngây ngốc của Cửu Biến Quỷ Nữ, cũng không biết nàng khờ thật hay giả vờ ngốc, hỏi nàng: “Ngươi có biết người phụ nữ đó là ai không?”

Nàng lộ vẻ đắc ý, nói: “Đương nhiên biết. Là mẫu nghi thiên hạ a, cô cô, con nói cho người biết nha, nàng chính là mẫu nghi thiên hạ đó…”

Ta cắt ngang lời nàng nói, cười khổ: “Ta thành cô cô của ngươi từ khi nào vậy?”

Ánh mắt nàng lộ ra vẻ cầu xin: “Cô cô, cô cô đừng bỏ rơi con. Con sẽ nói hết tất cả cho cô cô nghe, được không? Bởi vì con không ngoan, dám tự động rời khỏi cương vị công tác, nên sau đó đã bị chủ nhân giáo huấn…” Nàng kéo phần áo nơi cánh tay trái lên, ta phát hiện trên cánh tay trái của nàng gầy gò như que trúc, nổi đầy gân xanh. Trên cánh tay, không ngờ còn có một vết sẹo rất rõ ràng…

Ta đồng tình hỏi: “Cái này do chủ nhân của ngươi làm sao?”

Nàng gật gật đầu, an ủi ta: “Cô cô, người đừng lo lắng. Nó đã khỏi hẳn từ lâu rồi. Cô cô, cô cô thật tâm đau lòng vì con…” Nàng túm chặt lấy cánh tay của ta, còn đưa mặt dán vào tay ta, cọ cọ. Ta chưa từng bị người đàn bà gần nửa trăm tuổi dựa dẫm như vậy, không khỏi cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Rất cực kỳ không thoải mái, lại cảm thấy chua xót. Nghĩ rằng, có phải ta đã sai rồi không. Trong lúc vô tình, đã biến một cao thủ võ lâm thanh danh hiển hách trở thành như vậy?

Tiểu Phúc Tử ở một bên lạnh lùng nói: “Thu hồi cái kiểu thương tình rẻ tiền của ngươi lại đi. Hành tẩu giang hồ, vốn không có nhân nhượng…”

Lúc Tiểu Phúc Tử nói lời này, ta phát hiện Cửu Biến Quỷ Nữ hoàn toàn không có phản ứng gì, làm như không hề nghe thấy hắn nói chuyện vậy. Nhưng chỉ cần ta vừa nhìn nàng, nàng lập tức cười tươi lấy lòng. Ta càng thêm rõ ràng, thính giác và thị giác của nàng, chỉ hướng về ta…

Xem ra, cái đuôi này, có đuổi cũng không đi.

Nàng lại nói: “Chủ nhân trừng phạt con nên con không kể cho hắn nghe những gì con đã nhìn thấy ở nóc nhà. Chuyện này, hình như không có ai biết, ngoại trừ năm tên quỷ bị chặt đầu kia…”

Trong lòng ta lại cả kinh. Năm tên quỷ bị chặt đầu, chẳng lẽ chính là năm viên quan triều đình đã bị chém đứt đầu kia?

Ta hỏi nàng: “Là năm người nào?”

Nàng tỏ ra vô cùng thần bí, tịch mịch, nói cho ta biết: “Năm tên kia, chính là năm tên bị chặt đứt đầu đó. Con nhìn thấy bọn họ xuất hiện trong phòng của nàng. Năm người đều đã thề, sẽ không nói chuyện này ra ngoài…”

Nàng lại nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói tiếp: “Cô cô biết không? Cô cô, thì ra, tiểu công tử đó, không phải là của hoàng thượng…”

Ta đang uống ly trà, nghe xong, thiếu chút nữa đã phun cả ra ngoài, vội hỏi: “Ngươi nói cái gì? Không phải của hoàng thượng?”