Thệ Bất Vi Phi

Chương 235: Màu lam

EDIT: DOCKE

Từ đó về sau, ta không dám mặc quần áo hay đi hài màu lam nữa, để tránh ánh mắt nhấp nháy lòe lòe cứ muốn đánh giá ta của ông. Chưa từng nghĩ đến, những giày dép quần áo của ta đều mất tích một cách khó hiểu, đương nhiên, cuối cùng chúng nó đều sum họp ở chỗ lão cha ta. Có thể tưởng tượng, chuyện này đã ảnh hưởng đến ông sâu đậm cỡ nào.    

Tiểu Phúc Tử hưng trí bừng bừng, cầm lấy cái gói nhỏ từ tay lão cha. Ánh mắt đầy vẻ nóng lòng muốn thử. Ta nghĩ, không phải là hắn tính dấu lại một chút trong người, dùng để trả thù thái tử – kẻ thù lớn nhất của hắn hiện giờ đấy chứ?

Ta vội hỏi: “Tiểu Phúc Tử, phải rắc toàn bộ mới được. Nếu thiếu, có thể sẽ không có hiệu quả. Đặc biệt là ở chỗ tay cầm…”

Ánh mắt Tiểu Phúc lộ vẻ thất vọng. Ta càng khẳng định, hắn tuyệt đối có ý định trả thù ai đó. Ta dùng khóe mắt quét về phía Tề Thụy Lâm. Ánh mắt anh cũng chợt lóe lên vẻ cảnh giác. Xem ra, thái tử gia cũng đang đề phòng người ta!

Lão cha hỏi: “Nha đầu, rắc thứ này lên, ngay từ đầu khẳng định là Gia Cát xiển sư sẽ cầm vào nó. Nếu vậy thì…”

Ta nói: “Thuốc này còn có một đặc điểm. Đó là cần phải có một thời gian nhất định ở ngoài không khí, sau khi bị tay người cầm nắm mới có thể thay màu đổi sắc. Mà lúc này, cũng phải qua trên dưới một ngày. Trong vòng một ngày, Gia Cát xiển sư có cầm ám khí cũng sẽ không bị sao cả. Đương nhiên, quan trọng là sau đó ông phải rửa tay mới được. Qua một ngày, nếu có ai cầm vào ám khí này, dù chỉ một lát thôi cũng sẽ bị dính màu lam ngay. Hơn nữa, màu sắc này cũng không dễ dàng rửa sạch được…”

Lão cha nói: “Thì ra là thế…”

Ta nhàn nhạt nói: “Lão cha, con còn cải thiện một thói quen của cha nữa đó. Ai bảo cha cứ mỗi lần say rượu là ba ngày liền không chịu rửa mặt làm gì?”

Lão cha hiển nhiên liền rơi vào trầm tư, nhớ lại sự kiện cực kỳ bi thảm đó… Từ đó về sau, trong phòng ông bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nước rửa mặt. Cứ cách hai, ba canh giờ, ông lại rửa mặt một lần. Cho nên, từ đó về sau, da mặt lão cha ta càng ngày càng trắng, càng ngày càng mịn màng, trở thành người Giả thị có khuôn mặt trắng nhất cổ đại…

———– *** ———–

Đông Cung không hề thiếu cung nữ, cách một thời gian lại được về nhà thăm viếng. Bọn họ cũng mang trở về không ít những tin tức từ bên ngoài. Cho dù ta không rời khỏi Đông Cung cũng có thể biết được, ngoài phố phường đang đồn đãi những gì. Mà lúc này đây, tiểu cung nữ có tên là Sắc Nguyệt trở về cho biết: Quan phủ đang đi khắp nơi truy lùng những người có vết bớt màu lam trên tay. Nghe nói, những người bên ngoài bây giờ thường chào hỏi nhau bằng câu: “Có bớt không? Màu lam ấy…”

Ta biết. Từng bước trong kế hoạch đả thảo kinh xà đã có hiệu quả. Hung thủ giết người cũng sắp lộ nguyên hình rồi. Hắn không thể không biết đã có người động tay động chân vào ám khí kia. Nếu vậy, người mà hắn nghi ngờ nhất, là ai?

Thật ra, cách của ta, không phải muốn dùng màu lam nhuộm tay để tra ra hung thủ giết người. Đó chẳng qua chỉ là Thiên Phương Dạ Đầm* (ngàn lẻ một đêm, kể chuyện hoang đường để đánh lạc hướng) mà thôi. Chỉ cần tùy tiện tìm một tấm vải bố bao tay lại là xong, sẽ không có ai biết được tay ngươi có màu gì. Nhưng mọi người đều có lòng bất bình. Nếu bị người ta ám toán, lòng bất bình này sẽ càng thêm mãnh liệt. Khi cái tên hung thủ giết người không chớp mắt kia, tự cho rằng Gia Cát xiển sư lén lút giở trò trên ám khí, vậy thì người đầu tiên gặp xui xẻo, e rằng sẽ là Gia Cát xiển sư mập mạp tròn trịa kia…Cũng không biết võ công của hai người đó, ai cao hơn ai nhỉ?

———– *** ———–

Trong một gian nhà dân, ta cùng với Tiểu Phúc Tử nhìn nhau, nhìn thấy trước mặt là Gia Cát xiển sư… toàn thân đều là máu tươi…

Ta nghĩ, võ công của Gia Cát xiển sư sẽ không bị người ta đánh cho thảm hại như vậy đâu. Không ngờ, khi lão cha cùng Tiểu Phúc Tử đến cứu Gia Cát xiển sư thì hắn đã thảm bại như vậy rồi…

Hai cánh tay của hắn đã bị người ta cắt rời, tinh thần ủ rũ không chịu nổi. Gương mặt mập mạp tròn trịa, giống như chỉ trong một đêm đã bị cắt đi mấy lạng thịt rồi vậy, hiện lên vẻ chết chóc mà bụi bại. Ông nhắm chặt hai mắt, hôn mê bất tỉnh. Trong lòng ta bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lo sợ và nghi hoặc. Không biết kế sách mà mình đã sử dụng có đúng đắn hay không. Ta vốn nghĩ rằng, Gia Cát xiển sư ít nhất thì cũng có thể thuận lợi thoát thân. Nhưng không ngờ, hắn lại thảm bại như vậy!

Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh nói: “Chúng ta theo dõi ông ấy, phát hiện tối đó ông ta ra ngoài, đi vào trong một con hẻm nhỏ. Ở đó có người đang chờ ông, không nói tiếng nào liền chém đứt hai cánh tay của ông…”

Ta cả kinh hỏi: “Chẳng lẽ ông ta không phản kháng sao?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Không có, chẳng qua chỉ đứng thẳng tắp ở đó thôi…Tên kia, toàn thân hắc y, đanh giọng thét to về phía ông, chỉ trích ông phản bội, còn muốn xuống tay hạ sát nữa. May mà chúng ta ra tay, mới có thể làm cho hắn hoảng sợ mà chạy mất…”

Ta nói: “Xem ra, Gia Cát xiển sư võ công cao như vậy mà cũng để mặc cho người ta trảm cắt. Ông ấy rõ ràng là có nhược điểm gì bị người ta bắt thóp rồi…” Ta lại hỏi: “Lão cha, có để lại dấu chân không?”

Tiểu Phúc Tử gật gật đầu…

Ta nói: “Đành phải chờ lão cha trở về mới biết được, tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Lúc lâu sau, lão cha uể oải đi vào phòng, lại uể oải nói cho ta biết, dấu chân đã biến mất…

Ta không khỏi thốt lên: “Không thể nào, võ công của lão cha cao như vậy mà cũng để mất dấu. Nếu vậy thì võ công của người đó sẽ cao đến mức nào chứ?”

Lão cha tỏ ra ngượng ngùng hiếm thấy, nói: “Võ công của hắn, đích thật là rất cao…”

Ta nhìn thần sắc của ông, quyết định vẫn nên chừa lại cho ông một chút mặt mũi, không thể làm khó ông quá mức được. Cho nên, ta cũng không hỏi tới nữa.

Hiện tại, manh mối duy nhất cũng chỉ còn có Gia Cát xiển sư. Tiểu Phúc Tử giải huyệt cho ông. Gia Cát xiển sư từ từ mở cặp mắt to tròn mù mờ của mình ra, nhìn thấy chúng ta, muốn nói rồi lại thôi…

Lão cha có vẻ như muốn đoái công chuộc tội đưa tay chưởng dán sát vào lưng Gia Cát xiển sư, từ từ truyền công lực cho ông. Gia Cát xiển sư thở hổn hển, nói một câu: “Ta đã biết là các ngươi…”

Điều này làm cho ta phi thường kỳ quái, vì sao ông lại nói như vậy?

Ta hỏi ông: “Vì sao ông lại biết là chúng ta?”

Ông lại ngậm miệng không nói. Điều này làm cho nỗi nghi hoặc trong lòng ta càng sâu. Vì sao, ông vừa mới mở mắt ra đã biết là chúng ta? Chẳng lẽ, ông cho rằng, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến ông? Hay là ông đã làm chuyện gì rất có lỗi với chúng ta, hoặc có liên lụy đến chúng ta?

Xem ra, những gì Tề Thụy Lâm đoán biết về tính cách của Gia Cát xiển sư rất đúng. Con người ông tuy rằng thân hình mập mạp tròn trịa nhưng tính cách lại rất kiên nghị. Ngoại trừ nói một câu đó ra, mặc kệ cho chúng ta hỏi ông thế nào, ông cũng chỉ ngậm miệng không nói. Hành vi trở mặt đối đãi với ân nhân cứu mạng của ông khiến ta càng thêm nghi hoặc. Chúng ta và ông có thâm cừu đại hận gì, vì sao ông lại phải đề phòng chúng ta như vậy?

Chúng ta mặc dù đã mua một gian nhà dân ở bên ngoài rồi dấu Gia Cát xiển sư ở đó, nhưng ta không ngờ lại còn có người tìm ra được nơi này. Lúc Tiểu Phúc Tử báo cho ta biết có người đã tìm thấy nơi này, ta không khỏi có chút lo lắng. Lo lắng người đó sẽ bắt Gia Cát xiển sư đem đi. Ngược lại không bằng để ta tiên hạ thủ vi cường.

Hơn nữa, nói không chừng, theo dõi nàng còn thu được nhiều tin tức hơn Gia Cát xiển sư nhiều…

Ta không khỏi nở nụ cười…