- Tôi lúc đầu cũng đã đáp ứng Bối Tĩnh Phương rồi.
An Phùng Tiên nhẹ nhàng mà ngồi bên người An Viện Viện, cánh tay vòng ra sau, ôm bờ eo thon nhuyễn mềm mại không xương của nàng:
- Thế nhưng là, về sau tôi nghĩ, kẻ mà Bối Tĩnh Phương muốn giám thị chính là tôi, mà không phải Viện Viện tỷ, hắn làm sao lại lắp đặt trang bị nghe trộm tại trong phòng ngủ của mình đâu nè? Muốn lắp đặt thiết bị nghe trộm, cũng chỉ trong phòng mà hắn sắp xếp cho tôi thôi, Bối Tĩnh Phương nhất định thật không ngờ, hết lần này tới lần khác tôi lại muốn làʍ ȶìиɦ ở chỗ này cùng Viện Viện tỷ, tôi muốn Viện Viện tỷ mang thai con trai của tôi.
An Viện Viện mặt đỏ lên, đem cánh tay An Phùng Tiên đẩy ra, Dụ Mạn Đình kịp thời đi tới, ngăn trở An Phùng Tiên:
- Chỉ cần Bối Tĩnh Phương chết đi, chẳng những Viện Viện là của cậu, tôi cũng sẽ là của cậu, hiện tại cậu gấp gáp cái gì?
- Vậy không được, vạn nhất tôi giết Bối Tĩnh Phương rồi, Viện Viện tỷ lại đổi ý, không cho tôi chạm một cái, đến lúc đó, An Phùng Tiên tôi khóc trời chẳng được, kêu đất đất chẳng hay. Nói không chừng cả Mạn Đình tỷ cũng không để ý tới tên tội phạm như tôi nữa. Ai! Cuốc làm ăn mạo hiểm này không hợp lý rồi, ta nhất định phải làʍ ȶìиɦ trước cùng với Viện Viện tỷ, xác định quan hệ sau đó, mới có quyết tâm giết Bối Tĩnh Phương, cái này gọi là sắc đảm trùm trời, đây cũng là nguyên nhân tôi quyết định bảy ngày sau mới động thủ.
An Viện Viện cười trộm, Dụ Mạn Đình bất đắc dĩ, An Phùng Tiên trong lúc vô tình phá hủy sự tính toán của các nàng, các nàng nguyên bản đã đạt thành hiệp nghị bí mật là: An Phùng Tiên giết chết Bối Tĩnh Phương xong, An Viện Viện sau này có thể sống cuộc sống tôn nghiêm, mà Dụ Mạn Đình thì bản thân độc chiếm An Phùng Tiên, An Viện Viện không cho phép câu dẫn hắn.
- Thế nào?
An Phùng Tiên cũng trừng mắt nhìn hai đại mỹ nhân, hắn cũng không rõ hiệp nghị bí mật giữa An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình, hắn thầm muốn xác lập quan hệ cùng với An Viện Viện, dù sao An Viện Viện và Bối Tĩnh Phương cũng là vợ chồng, còn có một nữ nhi, An Phùng Tiên không tin An Viện Viện thật sự có thể hạ sát thủ đối với Bối Tĩnh Phương.
- An Phùng Tiên, cậu càng ngày càng không giống một thầy giáo.
An Viện Viện tựa cười như không cười, nàng cũng không thích nam nhân xảo trá, nhưng để đối với phó với Bối Tĩnh Phương gian trá, An Phùng Tiên xảo trá lại quá hợp không thể tốt hơn.
An Phùng Tiên biết không biết nhục, hắn ngượng ngùng mà cười:
- Nga, không giống như thầy giáo thì giống cái gì?
An Viện Viện hung hăng trừng mắt nhìn An Phùng Tiên:
- Giống lưu manh.
An Phùng Tiên cười khổ, hắn không phủ nhận:
- Tôi cũng cảm giác mình giống lưu manh, hoặc là, tôi chính là lưu manh.
An Viện Viện than nhẹ:
- Được rồi! Tôi đáp ứng cậu, bất quá, tôi còn có một cái điều kiện.
Đối phương thỏa hiệp, trong lòng An Phùng Tiên một mảnh dễ dàng:
- Điều kiện gì?
Đôi mắt đẹp của An Viện Viện đột nhiên mở to ra, nói:
- Tôi hi vọng cậu hãy hiế͙p͙ ɖâʍ tôi.
An Phùng Tiên hầu như không tin vào lỗ tai của mình:
- A đù? Tôi không có nghe lầm chứ?
An Viện Viện lộ ra sự hưng phấn quỷ dị:
- Cậu chẳng những phải cưỡng gian tôi, còn phải hiế͙p͙ ɖâʍ tôi ngay trước mặt Bối Tĩnh Phương, bởi vì tôi muốn để cho hắn biết một chút cảm giác thê tử của chính mình bị người khác cưỡng hiế͙p͙ là như thế nào.
An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn từ trong ánh mắt khác thường của An Viện Viện đọc lên dục vọng, dục vọng phản bội, trong nháy mắt này, An Phùng Tiên như tha hương gặp cố tri, hạn hán đã lâu gặp nước mưa cam lộ, đây là ma niệm đã dung nhập vào huyết dịch:
- Vậy... Tôi hi vọng chị hãy phản kháng kịch liệt một chút.
Trong mắt An Viện Viện dị dạng càng ngày càng thịnh:
- Đương nhiên, tôi sẽ cho cậu ăn bạt tai, cắn đầu lưỡi cậu...
Huyết dịch cả người An Phùng Tiên đang sôi trào:
- Cắn lưỡi thì không sao cả, nghìn vạn đừng cắn ƈôи ȶhịȶ của tôi, bởi vì tôi cần ƈôи ȶhịȶ cắm vào miệng chị đó.
Những lời này quả thực khó nghe, khiến Dụ Mạn Đình lớn tiếng thét chói tai:
- Oh... Trời ạ! Hai người này đúng là đồ điên, biến thái.
- Khanh khách...
Lông mày An Viện Viện hếch một cái:
- Đi theo tôi, tôi cho các người kiến thức một chút cái gì mới gọi là biến thái.
Bên trái phòng tắm là thư phòng, thư phòng trang hoàn giản lược trang trọng, trên bàn làm việc rộng lớn bằng gỗ không nhiễm một hạt bụi, bởi vì mợ Trương mỗi ngày đều sẽ chà lau hai lần. Bên trái bàn làm việc là giá sách dài 2m , tủ sách trưng bày chỉnh tề, bên phải tường đeo lấy một bức tranh sơn thủy cổ, vừa nhìn là biết đây là một bức họa có giá trị lớn.
An Viện Viện ngồi xuống trước bàn làm việc, kéo ra ngăn kéo thứ ba phía dưới, đè xuống 1 cái nút, bức tường phía sau giá sách và bức tranh sơn thủy bỗng tách ra làm đôi, một màn hình tinh thể lỏng lớn hiện ra. An Viện Viện lại từ trong ngăn kéo đó lấy ra một cái điều khiển từ xa, chờ điện vào màn hình, trên màn hình rõ ràng hiển hiện hình ảnh khắp mỗi ngõ ngách bên trong căn biệt thự cao cấp này.
- Khả năng là trong phòng ngủ cùng thư phòng gần trong gang tấc, cho nên Bối Tĩnh Phương không cần đặt thiết bị giám thị tại trong phòng ngủ, nhưng ở những phòng khác, vô luận là phòng bếp, phòng khách hay là phòng tắm lầu dưới, thậm chí trong phòng của Nhị Nhị, Bối Tĩnh Phương đều cài đặt camera giám thị.
An Viện Viện sắc mặt không thay đổi dẫn dắt An Phùng Tiên cùng Dụ Mạn Đình tiến vào một cái thế giới coi trộm.
An Phùng Tiên cùng Dụ Mạn Đình đều trợn mắt hốc mồm.
An Viện Viện tiếp tục giải thích:
- Cái máy theo dõi này có thể hoạt động ghi hình toàn bộ 24 tiếng đồng hồ trong ngày, lưu lại toàn bộ liên tục mười lăm ngày, đồng thời lưu vào đĩa cứng gắn ngoài.
---Hết chương 99---