Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 98

Hai mắt An Phùng Tiên phun hỏa, vẻ mặt dữ tợn, nhưng trong lúc bất chợt, hắn thống khổ hai tay ôm đầu, lại một lần nữa cụt hứng ngồi trên chiếc giường mềm:
- Là ý nói, nếu như tôi giết Bối Tĩnh Phương, chẳng khác nào giết nam nhân của hai nữ nhân, giết cha của hai cô gái?


- Hắn không phải là nam nhân của tôi, cũng không phải nam nhân của Mạn Đình, hắn không có tư cách làm phụ thân của Nhị Nhị, càng không có tư cách làm ba của Cá cá, tôi cho cậu biết, năm đó Bối Tĩnh Phương cũng là dùng mê dược cưỡng hiế͙p͙ tôi, nhà tôi rất truyền thống, thấy gạo đã nấu thành cơm, liền ép tôi kết hôn cùng với Bối Tĩnh Phương. Qua nhiều năm như vậy, tôi chưa hề có tình yêu với Bối Tĩnh Phương, thẳng đến sau khi Nhị Nhị lớn lên, tôi mới chấp nhận số mệnh, nhưng không nghĩ tới, hắn dĩ nhiên dùng thủ đoạn đồng dạng đê tiện vô sỉ hại Mạn Đình, tên súc sinh này đạp hư hết chúng tôi sau đó, đồng dạng làm cho thân thể chúng ta tràn đầy vết thương, hắn là súc sinh biến thái.


- Trời ạ! Viện Viện, em cũng bị dằn vặt sao?... Ô... huhu Dụ Mạn Đình hét lên một tiếng, giang hai cánh tay, ôm chặt lấy An Viện Viện nhào tới trong lòng ngực mình, hai nữ nhân lệ trào như suối.


An Phùng Tiên chau mày, phẫn nộ cũng không có làm cho đầu óc của hắn mất tỉnh táo, hắn tinh tường nhớ kỹ Lan Tiểu Nhân cũng là bị hiệu trưởng Ân mê gian, mà Hướng Cảnh Phàm dò la hiệu trưởng Ân cùng Bối Tĩnh Phương có quan hệ mật thiết, trong đó có thể có liên quan gì hay không? Còn có, nữ nhân bị mê gian đều là những nữ sinh xinh đẹp, vậy Bối Tĩnh Phương có thể còn mê gian nữ nhân khác hay không?


An Phùng Tiên nhỏ giọng hỏi:
- Viện Viện tỷ, Mạn Đình tỷ, các chị trước đây đều học ở THPT Bắc Loan đúng không?
Dụ Mạn Đình lau nước mắt nói:


- Từ Dụ tỷ tỷ đổi giọng thành Mạn Đình tỷ thật là có một chút không có quen, với cậu cũng không phải rất quen... Không sai, tôi cùng Viện Viện đều là hoa hậu giảng đường của THPT Bắc Loan.
An Phùng Tiên nhàn nhạt hỏi:
- Mạn Đình tỷ, Dụ Mỹ Nhân biết Bối Tĩnh Phương là cha nàng sao?


Dụ Mạn Đình ngẩn ra, do dự nửa ngày mới nói:


- Có một lần tôi thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy, mỹ nhân đã ở bên cạnh tôi, nàng truy vấn tôi trong mộng mắng chửi Bối Tĩnh Phương là ai? Tôi không có nói cho nàng biết, nhưng dùng trí tuệ của Mỹ Nhân, nàng hoặc nhiều hoặc ít đã biết giữa tôi cùng với Bối Tĩnh Phương có liên quan nào đó.


An Phùng Tiên gật đầu, hỏi:
- Các chị bị hạ mê dược, chuyện này còn có ai biết?
Dụ Mạn Đình có chút mê man, nàng liếc mắt nhìn An Viện Viện, lại suy nghĩ hồi lâu:
- Chúc Cẩm Hoa biết.
Hai mắt An Phùng Tiên lóe lên lãnh mang, chậm rãi thở ra một hơi:


- Chuyện này không có đơn giản như vậy, nếu mà muốn Bối Tĩnh Phương chết, như vậy, còn có một vài người cũng phải chết theo. Hai vị tỷ tỷ, tôi có thể đáp ứng các chị sẽ diệt trừ Bối Tĩnh Phương, thế nhưng là, cung đã bắn ra không quay đầu lại được, có lẽ các chị chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ mới muốn đưa Bối Tĩnh Phương vào chỗ chết, tôi cho các chị thời gian bảy ngày để cân nhắc. Bảy ngày sau, nếu mà các chị vẫn cho rằng Bối Tĩnh Phương đáng chết như cũ, hắn nhất định sẽ phải chết.


An Viện Viện ngơ ngác thút thít:
- Tại sao là bảy ngày? Lẽ nào Bối Tĩnh Phương sớm trở về từ Châu Âu sao?
An Phùng Tiên đang cười, cười đến rất quỷ dị:
- Bối Tĩnh Phương căn bản cũng không có đi nước ngoài.
- A?


Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện giật mình, nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, An Viện Viện lo lắng hỏi:
- Là thật sao?


Thấy Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện hốt hoảng như vậy, An Phùng Tiên thở dài trong lòng, nữ nhân chính là nữ nhân, không thành được đại sự, bất quá, có hai nữ nhân trợ giúp, Bối Tĩnh Phương liền dễ đối phó hơn nhiều, cùng với bị nguy hiểm chèn ép, còn không bằng tiên hạ thủ vi cường, An Phùng Tiên đã nhạy bén nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần.


- Đương nhiên là thực sự, vừa rồi tôi cùng với hắn gọi điện thoại thì là sáu giờ rưỡi, tôi hỏi hắn đã ăn xong cơm tối sao? Hắn trả lời mới vừa ăn xong.
An Phùng Tiên cười nhạt:


- Châu Âu cùng chúng ta chênh lệch 9 tiếng, giờ này bên đó là cỡ 9h rưỡi sáng, hắn không có khả năng ăn cơm tối hay ăn gì hết á, đây là hắn vô ý thức sơ sẩy.
- Nếu hắn không có đi công tác, chúng ta đây chẳng phải đang bị hắn giám thị sao?
Sắc mặt An Viện Viện lại tái nhợt.


An Phùng Tiên gật đầu:
- Phán đoán chính xác, bất quá vừa rồi lúc tôi tiến vào, rất cẩn thận xem qua bốn phía, các chị nhất định cho rằng tôi là tên nhà quê, cái gì cũng tò mò, cái gì đều muốn nhìn một cái, đúng hay không? Ha ha, kỳ thực, tôi là đang muốn tìm xem có thiết bị nghe trộm hay không.


- Tìm... Đã tìm được chưa?
An Viện Viện hết hồn, bởi vì Bối Tĩnh Phương đa nghi, cả người nhà đều có thể giám thị.
- Không có tìm được, tôi chợt nhớ tới Bối Tĩnh Phương đã tặng một căn hộ cho tôi.
An Phùng Tiên xuất ra một cái chìa khóa, ɖâʍ tà mà nhìn An Viện Viện:


- Hắn căn dặn tôi dùng căn phòng này để hoàn thành chuyện tốt cùng Viện Viện tỷ.
- Tôi không đi đâu hết á.


An Viện Viện có chút nhăn nhó ngồi ngay ngắn ở bên giường, vừa nghĩ tới giao phối, nàng liền cảm thấy nhục nhã, cũng cảm thấy một tia hưng phấn quỷ dị, trên gò má tái nhợt đã có hai đóa Hồng Vân.
---Hết chương 98---