Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 97

Nghe Dụ Mạn Đình nói như đúng rồi, An Viện Viện đỏ mặt lên, liếc mắt nhìn Dụ Mạn Đình:
- Giường của tôi tuy rằng khá lớn, nhưng tôi chỉ thích hai người nằm ngủ, An lão sư tới chỗ của tôi, thì chị làm sao bây giờ?
Dụ Mạn Đình nháy nháy cặp mắt phượng:


- Tôi chỉ nói là để cho An lão sư thường xuyên đến, cũng không phải nói để cho An lão sư mỗi ngày đều đến, dù cho An lão sư mỗi ngày đến, cô cũng không chịu nổi.
An Viện Viện quá xấu hổ, mặt đỏ hồng tới cổ, trong lúc nhất thời cũng không biết phản bác thế nào.
- Ai!


An Phùng Tiên đi tới cuối giường, thử độ mềm mại của chiếc giường lớn, ôn nhu mà nói:
- Các cô hà tất phải cho tôi sống trong ảo giác như vậy? Chỉ cần các cô hạ lệnh, dù cho giết người phóng hỏa tôi cũng dám đi làm, có lời gì cứ nói ra sao?! Các cô tới cùng muốn tôi làm cái gì?


- Muốn Bối Tĩnh Phương chết.
An Viện Viện thu lại dáng tươi cười, cũng không có ngượng ngùng, nàng hiện tại chỉ có phẫn nộ.
An Phùng Tiên rét run, hàm răng lập cập:
- Thật... Thực sự muốn giết người?


- Tôi không phải là tùy tiện nói ra đâu, chỉ có Bối Tĩnh Phương chết đi, tôi mới có thể sống có tôn nghiêm, cậu cũng vậy, có thể có được hết thảy tài sản của Bối Tĩnh Phương.
Ngừng lại một chút, An Viện Viện ôn nhu nói:
- Bao gồm cả nữ nhân của hắn.


Câu nói sau cùng này đối với An Phùng Tiên mà nói, có lực sát thương lớn nhất, tài phú có thể kiếm được, nhưng nữ nhân như An Viện Viện thì lại là độc nhất vô nhị, có một không hai a.


Thế nhưng là, dù vậy, An Phùng Tiên cũng không muốn giết người, hắn không phải là kẻ cuồng sát nhân, tại trong thế giới của hắn, ngoại trừ An Viện Viện ra, còn có Dụ Mạn Đình, Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị cùng với Dụ Mỹ Nhân, thậm chí Tịch Ly xa tại nước Mỹ đều là người hắn An Phùng Tiên gởi gắm, hắn không đáng giá phải mạo hiểm a.


- Có phải là vì Bối Tĩnh Phương cưỡng bức chị cùng tôi phát sinh quan hệ, cho nên chị hận hắn hay không? Nếu mà Viện Viện tỷ không muốn, tôi có thể bỏ qua...
An Phùng Tiên rút lui, không phải là khiế͙p͙ đảm, mà là chỉ bằng vào điểm ấy, tội của Bối Tĩnh Phương còn không đáng chết.


- Đương nhiên không chỉ những thứ này.
An Viện Viện cười nhạt, nàng cảm giác được An Phùng Tiên đã sợ, lẽ nào mình đã nhìn lầm nam nhân dũng cảm này? trong mắt An Viện Viện hiện lên vẻ rầu rỉ:


- Tôi cùng với Bối Tĩnh Phương sống chung đã 20 năm, tính cách của hắn ích kỷ tàn nhẫn, nếu như tôi mang thai cốt nhục của cậu, hắn sẽ giết cậu, tuy rằng tôi không có thể xác định, nhưng tôi tin tưởng trực giác của mình.


Thấy sắc mặt An Phùng Tiên ngưng trọng, An Viện Viện từ trên chiếc giường lớn mềm mại trượt xuống, chậm rãi đi tới trước mặt An Phùng Tiên:


- Tôi không rõ ràng lắm Bối Tĩnh Phương cho An lão sư chỗ tốt gì, nhưng tôi có thể khẳng định thứ Bối Tĩnh Phương cho An lão sư nhất định đều là chút hiệp nghị bằng miệng, không có chứng từ, cũng sẽ không có chứng cứ, An lão sư tin tưởng Bối Tĩnh Phương sẽ thực hiện hứa hẹn sao? Hắn sẽ giết An lão sư đó.


Trong lòng An Phùng Tiên giật mình, cụt hứng ngồi trên giường mềm, vấn đề này An Phùng Tiên đã cân nhắc qua, nhưng hắn đã không có đường lui, vì gom góp tiền chữa bệnh cứu trị cho Tịch Ly, hắn nghĩ ra kế hoạch lừa gạt dùng sắc đổi tiền, nhưng cái kế hoạch này lại làm hắn rơi vào vực sâu nguy hiểm, căn bản không cách nào tự kìm chế, An Phùng Tiên không nghĩ tới mọi chuyện phát triển đã không cách nào khống chế, hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước.


- Là ý nói, vì tự bảo vệ mình, tôi nhất định phải giết Bối Tĩnh Phương?
An Phùng Tiên đang do dự, hắn cũng không phải kẻ cùng hung cực ác.
- Không sai, chỉ có giết Bối Tĩnh Phương mới có thể sống, tôi cùng Viện Viện lại không muốn cậu chết.


Chẳng biết lúc nào, Dụ Mạn Đình đã ngồi xếp bằng sau lưng An Phùng Tiên, nàng dùng nhũ phong cao vót nhẹ nhàng mà ma sát phần lưng dày rộng của An Phùng Tiên.
- Dụ tỷ tỷ cũng hi vọng Bối Tĩnh Phương chết sao?


An Phùng Tiên quay đầu nhìn chằm chằm Dụ Mạn Đình diễm quang bắn ra bốn phía, đôi môi nàng phun ra khí tức như lan, bộ ngực tuyết trắng đầy ắp.
Dụ Mạn Đình vươn cánh tay ngọc trắng như ngó sen, đem năm ngón tay thon dài đưa vào trong tóc An Phùng Tiên, nhẹ nhàng mà vuốt ve, tựa như mẫu thân che chở con trai vậy:


- Nói thật, mười sáu năm qua đã hòa tan cừu hận của tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng Bối Tĩnh Phương sẽ chết, càng nhanh càng tốt.
An Phùng Tiên mở to hai mắt nhìn:
- Vì sao? Lẽ nào Dụ tỷ tỷ cũng có cừu hận với Bối Tĩnh Phương?
- Thâm cừu đại hận.
Dụ Mạn Đình buồn bã cười, hỏi:


- Cậu thích Dụ tỷ tỷ không?
An Phùng Tiên không có một chút do dự nào, nói:
- Thích.
Dụ Mạn Đình mở to mắt phượng điềm đạm đáng yêu hỏi:
- Nếu mà Dụ tỷ tỷ bị người khác bỏ thuốc mê gian, cậu có tức giận không?
An Phùng Tiên nắm chặt song quyền:
- Ta sẽ giết người đó.


Dụ Mạn Đình cười lạnh nói:
- Mười sáu năm trước, Bối Tĩnh Phương đã chuốc thuốc mê cho tôi, sau đó làm bẩn tôi.
- Cái gì?
An Phùng Tiên phút chốc từ trên giường nhảy dựng lên, hắn cầm lấy hai cánh tay Dụ Mạn Đình lớn tiếng hỏi:
- Là thật sao?


Cặp mắt phượng xinh đẹp của Dụ Mạn Đình rơi xuống nước mắt:
- Đó cũng là lúc tôi mang thai Cá cá, tôi không có bỏ thai nhi, bởi vì thai nhi là vô tội.
---Hết chương 97---