Lời còn chưa nói hết, ngoài phòng ngủ bỗng truyền đến 1 thanh âm mềm mại ngoài ý muốn, chỉ là thanh âm mềm mại lạnh lùng hơn:
- Viện Viện không phải nói con chó, mà là chỉ người gọi điện thoại cùng cậu vừa rồi kìa, hắn mới đúng là súc sinh.
An Phùng Tiên nhìn chằm chằm Dụ Mạn Đình đang phiêu nhiên mà vào, hắn gãi đầu một cái:
- Dụ tỷ tỷ, tôi không rõ ý tứ của chị cho lắm.
Dụ Mạn Đình lạnh lùng nói:
- Tối hôm nay, cậu sẽ hiểu tất cả.
An Viện Viện nhìn chằm chằm An Phùng Tiên:
- Nếu muốn trở thành chủ nhân của con chó này, thì phải yêu cầu có dũng khí phi phàm.
- Tôi có dũng khí.
An Phùng Tiên nhìn Dụ Mạn Đình, lại nhìn An Viện Viện, dường đã như hiểu cái gì.
Dụ Mạn Đình chậm rãi đi hướng về phía An Phùng Tiên, vươn ngọc thủ nhỏ và dài, kéo lên khóa quần ở đũng quần của An Phùng Tiên:
- Đem đồ vật này cất kỹ đi, đừng dọa dẫm Viện Viện chứ.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Viện Viện ửng đỏ, gắt yêu một cái, xoay người đi nhanh:
- Nhanh đi ăn cơm đi! Đồ ăn đều lạnh rồi.
Mợ Trương cực kỳ cẩn thận mà đem đồ ăn hâm nóng qua một lần, nhưng vẫn là chà đạp tay nghề của Dụ Mạn Đình, mặc dù như thế, An Phùng Tiên vẫn ăn như chó táp cứt, hô to đã nghiền, đĩa cá kèo kho mật ong đã bị hắn chén sạch sẽ, hắn còn nhai cả xương cá không chừa chút nào, Dụ Mỹ Nhân dùng chiếc đũa gắp lên cái đầu cá mà nàng vứt bỏ ở trên bàn, nói:
- An lão sư, nơi này còn có một chút nè.
Dụ Mạn Đình khẽ trách:
- Cá cá, không cho phép vô lễ.
Nhưng Dụ Mỹ Nhân nghịch ngợm lại đưa tới cười vang, An Phùng Tiên đâu thèm những thứ này? Hắn quả thực đói bụng, làm một trận Phong Quyển Tàn Vân, thức ăn trên bàn toàn bộ bị quét sạch, nếu mà không phải là cố kỵ mặt mũi, sợ rằng cả nước canh cũng khó may mắn tránh khỏi. Thấy bộ dạng An Phùng Tiên chưa thỏa mãn, Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện liếc nhau, đều âm thầm buồn cười.
- Ăn cơm đi! Đồ ăn lạnh rùi kìa.
Hạ Đoan Nghiễn thân thiết mà nhìn Hạ Mạt Mạt, mấy ngày nay đều không liên lạc với Giang Dung, Hạ Đoan Nghiễn đã sớm về đến nhà, hắn muốn bồi tiếp nữ nhi khả ái của mình. Những năm gần đây, hắn rất ít quan tâm Hạ Mạt Mạt, ngoại trừ bận rộn công việc ra, Hạ Đoan Nghiễn còn phải chú ý hai cô tình phụ, tình nhân của hắn rất không chịu thua kém, mỗi người đều sinh ra hai đứa con riêng cho Hạ Đoan Nghiễn.
Có lẽ thời gian chung đụng cùng Hạ Mạt Mạt quá ít, mỗi lần nhìn thấy Hạ Mạt Mạt, Hạ Đoan Nghiễn đều như gặp lại được mẫu thân của Hạ Mạt Mạt - Tôn Tuyền. Vô luận là nhãn thần hay là một cái nhăn mày, một tiếng cười, Hạ Mạt Mạt đều vô cùng mang phong phạm của Tôn Tuyền, đáng tiếc Tôn Tuyền sinh hạ ra Hạ Mạt Mạt không tới một năm, lại đột nhiên bệnh chết, tin dữ truyền đến thì, Hạ Đoan Nghiễn đang ở xa tại Nước Anh, hắn thậm chí không có nhìn thấy một lần cuối cùng của Tôn Tuyền, tất cả hậu sự đều ủy thác cho Bối Tĩnh Phương vị bạn học thời đại học này hỗ trợ xử lý, cho nên Hạ Đoan Nghiễn rất cảm kich Bối Tĩnh Phương.
- Ba ba... Mẹ rốt cuộc là bị bệnh gì qua đời vậy?
Hạ Mạt Mạt mặc một cái qυầи ɭót, nằm lỳ ở trên giường nhìn mỹ nhân trong ảnh, mỹ nhân này chính là mẫu thân của Hạ Mạt Mạt - Tôn Tuyền.
Hạ Đoan Nghiễn thở dài:
- Nghe Bối thúc thúc của con nói là tắc nghẽn cơ tim, bệnh viện nói là viêm cơ tim, dù sao cũng là có liên quan tới trái tim.
Hạ Mạt Mạt hỏi:
- Tim mẹ không tốt sao?
Hạ Đoan Nghiễn cũng nghi hoặc không giải thích được:
- Không có chuyện này đâu, khi mẹ con mang thai con, chúng ta đã đi bệnh viện kiểm tra nhiều lần, cũng không phát hiện ra trái tim nàng có vấn đề dị thường gì, nếu có, cũng là sau khi sinh con ra mới có.
Hạ Mạt Mạt vẻ mặt đau khổ:
- Nói như vậy, mẹ chết là do con?
Hạ Đoan Nghiễn đập đập cái mông của Hạ Mạt Mạt, an ủi:
- Đừng nói mò, đi, ra đi ăn cơm đi! Ba bảo A di đem đồ ăn hâm lại.
- Ân.
Hạ Mạt Mạt từ trên giường đứng lên.
Lúc này, một người bà già đi tới:
- Hạ tiên sinh, Giang tiểu thư tới rồi.
Hạ Mạt Mạt vừa nghe, sắc mặt đột biến, ấp úng nói một câu:
- Con không ăn.
Hạ Đoan Nghiễn lại mặt lộ ra vẻ mừng rỡ, cũng không để ý tới Hạ Mạt Mạt nữa, trực tiếp rời đi.
Hạ Mạt Mạt quật cường ôm khung ảnh của mẫu thân, rốt cục nước mắt chảy xuống, mái tóc ôn nhu che khuất gương mặt của nàng, lúc này, trong lòng nàng chỉ có nghĩ tới người mẫu thân đã mất, thế giới to lớn này, cũng chỉ có mẫu thân mới có thể thổ lộ tâm sự. Nàng lặng lẽ đem khung ảnh cất kỹ, cởi ra qυầи ɭót cùng áo 3 lỗ, thay một bộ đồ đua xe, trong gương, Hạ Mạt Mạt xinh đẹp đã lau khô nước mắt.
Bóng đêm như mực, bầu trời mây đen vần vũ, cuồng phong nổi lên bốn phía, hung hăng vỗ vào trên gương mặt mềm mại của Hạ Mạt Mạt, thoạt nhìn trời hình như muốn đổ mưa, dòng xe cộ trên con đường cũng vắng vẻ đi rất nhiều, chiếc Yamaha màu đỏ như một đạo thiểm điện lao về phía chân trời vô ngần.
Trên tấm Ba Tư thảm Ba tư dày cộm còn hiện lên một tầng lông vũ màu trắng, khiến An Phùng Tiên đạp ở phía trên, cảm giác này giống như đạp trên da thịt của tình nhân vậy, thực sự rất thoải mái. An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình cuộn mình tựa vào trên chiếc giường lớn mềm mại, ánh mắt nhìn An Phùng Tiên đang như 1 thằng Hai lúa lên tỉnh, ngơ ngác ngắm nghía khắp nơi trong căn phòng ngủ đẹp như mộng ảo vậy, các nàng đã muốn cười rồi.
- Căn phòng này của Viện Viện tỷ thật là thoải mái.
An Phùng Tiên xem xong rồi, dù phòng ngủ lại xa hoa cũng không cách nào đánh đồng cùng hai cực phẩm đại mỹ nhân trên giường, ánh mắt trở lại trên người Dụ Mạn Đình cùng An Viện Viện. An Phùng Tiên chú ý tới trên bàn trang điểm có hai bình dầu sơn móng tay còn không có vặn chặt, địa phương trưng bày cũng lộ rõ dị thường, nói rõ hai mỹ nhân trên giường mới vừa sơn móng tay, bất quá, thấy một đầu ngón chân trên hai cặp chân ngọc xinh đẹp đỏ lên, An Phùng Tiên liền hiểu rõ, dầu sơn móng tay chỉ dùng để bôi móng chân.
- Vậy sau này An lão sư hãy thường xuyên đến nơi này nằm nghỉ nha?
Dụ Mạn Đình cười duyên hi hi nói.
---Hết chương 96---