An Phùng Tiên bị sặc nước bọt một cái, vấn đề này quả thực muốn lấy mạng người, nên thế nào trả lời đây nè? Hắn không thể không bội phục An Viện Viện, nếu trả lời đúng, nhất định sẽ đắc tội An Viện Viện, cũng đắc tội Bối Nhị Nhị; trả lời không phải, cũng sẽ chọc giận Dụ Mạn Đình và Dụ Mỹ Nhân; nếu mà không trả lời, sợ rằng đều sẽ đắc tội tất cả. Làm sao bây giờ đây? Dứt khoát làm bộ giả ngu tới cùng đê.
- Khụ... Khụ... Thật ngại quá... Tôi đi vào toilet rửa tay cái...
An Phùng Tiên làm bộ dạng thống khổ, kỳ thực hắn đang muốn mượn cớ, tránh ra cái vấn đề lúng túng này, thế nhưng là hắn mới vừa đứng lên, An Viện Viện cũng đã ưu nhã đứng lên:
- Vậy An lão sư hãy đi theo tôi!
An Phùng Tiên ngạc nhiên, liên tục xua tay:
- Tự tôi đi cũng đc mà.
An Viện Viện cười thản nhiên:
- Toilet lầu dưới là chỗ hạ nhân dùng, không sạch sẽ, dùng cái trên lầu đi! Mời An lão sư đi theo tôi.
An Phùng Tiên kinh ngạc với thái độ cực kỳ khinh bỉ của An Viện Viện đối với mợ Trương, hắn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện ở một bên chờ mợ Trương biểu tình quái dị, An Phùng Tiên nhún nhún vai, đi theo An Viện Viện tư thái ôn nhu lên lầu, sau lưng lõa lồ của nàng trơn tuột lộ ra một tảng tuyết trắng lớn, chẳng những xương bả vai vết tích không rõ, ngay cả cột sống cũng vậy lõm xuống thành hố, hoàn mỹ thuyết minh câu nói: "Mềm mại không xương", phối hợp mỹ đồn rất tròn tròn vểnh nhẹ nhàng mà rung động, trái tim An Phùng Tiên đang cuồng loạn.
- Căn này là toilet, bên trái là thư phòng của Bối Tĩnh Phương, còn bên phải này chính là phòng ngủ của tôi.
Thế nhưng là An Viện Viện cư nhiên đi qua toilet, trực tiếp đem An Phùng Tiên mang vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có một gian phòng tắm rộng rãi sang trọng, nàng nhẹ nhàng mở ra căn phòng nhỏ bên trong, cặp mắt to xinh đẹp tràn ngập xấu hổ cùng khiêu khích.
An Phùng Tiên kich động trong lòng, ôn nhu nói:
- An phu nhân, ngày hôm nay chị là người đẹp nhất.
An Viện Viện chậm rãi trừng mắt liếc An Phùng Tiên:
- Là Bối phu nhân.
An Phùng Tiên nhìn quanh một cái, chỉ vào bể tắm bạch ngọc xây bằng đá Tân Cương hỏi:
- An phu nhân bình thường tắm rửa ở trong nơi này sao?
mặt An Viện Viện đỏ lên, xoay người rời đi:
- Là Bối phu nhân.
An Phùng Tiên cười to:
- Tôi có thể sử dụng khăn mặt của phu nhân để rửa mặt chứ?
Không có tiếng trả lời, nói vậy An Viện Viện đã đi xa, An Phùng Tiên ɖâʍ tiện đang suy nghĩ: Tại trong phòng ngủ Bối Tĩnh Phương giao phối cùng vợ hắn có quá mức vũ nhục hắn hay không đây? Trách không được Bối Tĩnh Phương không cho phép, thế nhưng là, An Viện Viện đã chỉ cho mình địa phương rõ ràng nha! Nên nghe ai đây?
An Phùng Tiên muốn cười, mới vừa kéo xuống khóa kéo, con chó Tuyết Nạp Thụy lại chui vào toilet một cách tinh quái.
An Phùng Tiên trừng mắt nhìn Tuyết Nạp Thụy, Tuyết Nạp Thụy cũng vậy ngẹo cái cổ nhìn An Phùng Tiên, hình như có ý hận gặp nhau quá muộn. An Phùng Tiên không có biện pháp, cũng không thể đánh đuổi chó nhà người ta, dù sao Tuyết Nạp Thụy cũng là chó đực, để cho nó kiến thức đại nhục bổng cũng sẽ không thua thiệt đi nơi nào, không nghĩ tới thời điểm An Phùng Tiên tiểu tiện, Tuyết Nạp Thụy thực sự đi tới một bên, nhìn chằm chằm cây đại nhục bổng, nó dường như muốn nói: Bằng hữu này của chủ nhân có một cây xương rất to, chẳng biết mùi vị có được hay không? Thật muốn tìm cơ hội cắn trộm một cái =)))
- Renggggg...
Điện thoại di động kêu lên, An Phùng Tiên vừa vặn tiểu xong, xem điện thoại, An Phùng Tiên cuống quít đem ƈôи ȶhịȶ nhét vào đũng quần, sau đó nhận gọi điện thoại:
- Bối tiên sinh, hế lô, ăn cơm tối chưa zạ má?(câu hỏi này là có mục đích à nha)
Trong điện thoại truyền đến thanh âm âm lãnh của Bối Tĩnh Phương:
- Mới vừa ăn xong, An lão sư, 3 ngày đã trôi qua, mọi chuyện tiến triển thuận lợi sao?
- Ách...
An Phùng Tiên không biết trả lời như thế nào.
- An lão sư, cậu phải bắt chặt thời gian, có thể ta sẽ trở về sớm.
- Tôi biết, tôi biết.
- Cậu phải lớn mật một chút, trực tiếp một chút, đừng lo lắng thê tử ta phản ứng, nàng sẽ phối hợp với cậu, nữ nhân nha, cuối cùng vẫn rụt rè một chút, sẽ có một ít phản kháng, ân, lúc cần thiết, cậu có thể bạo lực một chút.
- Bạo lực một chút?
An Phùng Tiên có chút ngoài ý muốn.
Bối Tĩnh Phương khẳng định nói:
- Ân, dù sao cậu hãy xem rồi làm nhanh đi, ta hi vọng trong vòng 3 ngày, cậu và Viện Viện có đột phá về thực chất.
- Tốt.
- Nhớ kỹ, đây là công việc cậu phải hoàn thành.
- Hiểu rõ.
- Còn có, đừng làm tại nhà tôi, hãy đi tới căn hộ mà tôi đã giao cho cậu ấy.
- Đã biết.
Cúp điện thoại, An Phùng Tiên ngồi xổm xuống, vuốt đám lông mao dày đặc trên đầu nhỏ của Tuyết Nạp Thụy hỏi:
- Ta làm chủ nhân của mày có được hay không? Một tiếng đại biểu ok, hai tiếng đại biểu không ok.
- Gâu gâu...
Tuyết Nạp Thụy ngẹo cái cổ sủa hai tiếng. An Phùng Tiên giận điên lên, hai tay duỗi ra, đã muốn bắt con Tuyết Nạp Thụy bướng bỉnh, Tuyết Nạp Thụy lóe lên, tránh được ma trảo của An Phùng Tiên, cong chân bỏ chạy, một bên chạy, một bên quay đầu lại sủa với An Phùng Tiên, để cho An Phùng Tiên hận đến nghiến răng, thề phải bắt được con Tuyết Nạp Thụy nghịch ngợm này, sau đó vặn lỗ tai của nó.
Nhiều lần hư thực xuất thủ, cuối cùng đem Tuyết Nạp Thụy ép đến góc tường, An Phùng Tiên đắc ý cười gian hai tiếng, thả người nhào tới, mắt thấy sắp đắc thủ, ai! Thật không xong, An Phùng Tiên không ngờ tới Tuyết Nạp Thụy cơ linh như vậy, có thể trốn đc, xuyên qua đũng quần mà đi, nhưng An Phùng Tiên phản ứng thật nhanh, cũng thân nhào về bên cạnh, cả người quỳ rạp trên mặt đất, trùng hợp bắt đc chân sau Tuyết Nạp Thụy.
Tuyết Nạp Thụy sủa ăng ẳng giãy dụa, An Phùng Tiên lập tức buông tay ra, bởi vì hắn còn thấy một đôi chân ngọc mang giày cao gót màu đen, chân ngọc đồng dạng "Mềm mại không xương", thậm chí ngay cả một cái gân xanh cũng không có, An Phùng Tiên lúng túng bò dậy từ dưới đất.
Chủ nhân của đôi giày cao gót màu đen hừ lạnh một tiếng:
- Hà tất cùng chấp nhặt với con vật đâu nè?
An Phùng Tiên đỏ mặt lên:
- Thật ngại, Bối phu nhân, tôi... Tôi thấy con chó này thật đáng yêu, nên... liền... à... ừm... ờ...
---Hết chương 95---