Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 94

Bối Nhị Nhị thở phì phò chu mỏ ra:
- Đại ma quỷ van cầu ngươi, nhanh lên bắt cóc con cá chết đáng ghét này đi!
Dụ Mỹ Nhân nháy mắt mấy cái với Bối Nhị Nhị:
- Chúng ta đi phòng thể dục dụng cụ xem, nói không chừng Mạt Mạt mệt mỏi, ngủ ở bên trong đó nè.
Bối Nhị Nhị khinh bỉ nói:


- Cậu lại bị hâm à, nơi đó vừa bí lại vừa thối, Mạt Mạt nếu mà ngủ ở bên trong đó, nhất định còn thối hơn so với cá chết.
Dụ Mỹ Nhân đột nhiên thở dài:
- An lão sư nói tớ rất thơm.


Bối Nhị Nhị giận tím mặt, vừa định chửi ầm lên, Dụ Mỹ Nhân đã mang theo tiếng cười như chuông bạc chạy đi, Bối Nhị Nhị hận hận dậm chân, chạy đi đuổi theo:
- Thúi cá chết, đem toàn bộ váy trả lại cho tớ, còn có mũ, túi xách...
Nàng thật muốn cắn rơi cái mũi của Dụ Mỹ Nhân.


Trước giờ tan học, nhà trường sẽ thu hồi toàn bộ các dụng cụ thể thao, cho nên sau khi tan học, thông thường trong phòng thể dục sẽ không ai đến đây, nơi này an tĩnh tựa như nhà xác, đã từng có người nói trong này từng có quỷ, làm cho rất nhiều bạn học sợ hãi, từ đó về sau, tại phòng này, ngay cả một quả bóng bàn cũng không có mất mát gì.


- Bang bang... Bang bang phanh, phanh, phanh, bang bang phanh...
Đây không phải là âm nhạc, mà là tiếng đập cửa, có thể làm cho tiếng đập cửa gõ ra ý nhị cùng tiết tấu như vậy, đương nhiên là Bối Nhị Nhị, nhưng tiếng đập cửa tuyệt vời này lại làm cho Bối Nhị Nhị nổi da gà lên, nơi này thực sự quá an tĩnh.


- Thế nào? Tới đã nói rồi, Mạt Mạt không có khả năng ở bên trong, cá chết thúi này đã tin sao Nguyện thua cuộc ohhh, hừ hừ! Cuối cùng cũng đến phiên tớ thắng một lần! Tớ nhìn trúng một cái túi xách GUCCI, giá hơn bảy vạn. Hihi!


Trong phòng thể dục dụng cụ không có ai trả lời, Bối Nhị Nhị hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng, đây là lần đánh cuộc thứ một trăm chín mươi sáu giữa nàng và Dụ Mỹ Nhân từ trước tới nay, lần đầu tiên thấy ánh rạng đông của thắng lợi.
Dụ Mỹ Nhân trợn to tròng mắt:


- Hơn bảy vạn đồng? Là đồng Lào hay là Việt Nam Đồng nè?
Bối Nhị Nhị bắn một tiếng thanh thúy:
- Là đô la Hồng Kông.


Dụ Mỹ Nhân phản kháng giận dữ, Bối Nhị Nhị căn bản là lừa bịp tống tiền, đối với Dụ Mỹ Nhân mà nói, bảy trăm khối nàng còn ngại đắt, Bối Nhị Nhị vừa mở miệng chính là bảy vạn khối, quả thực chính là người điên, kỳ quái là, Dụ Mỹ Nhân đột nhiên thay đổi thái độ, nàng sảng kɧօái đáp ứng Bối Nhị Nhị rồi:


- Được rồi! Bảy vạn khối thì bảy vạn khối, tớ nguyện ý đánh cuộc.


Bối Nhị Nhị nở nụ cười, nhưng nàng chỉ nở nụ cười một giây đồng hồ liền không cười, bởi vì cửa phòng dĩ nhiên mở ra, Hạ Mạt Mạt xinh đẹp từ bên trong đi tới, bên cạnh nàng lại là Lý lão sư tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn.
- À há, thì ra Mạt Mạt đã có đại ma quỷ, hì hì...


Hai thiếu nữ cười phá lên.
- Cá cá, Nhị Nhị, chúng ta đi thôi!
Hạ Mạt Mạt nhàn nhạt nói.
Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân hai mặt nhìn nhau, đều liếc mắt thần tình quỷ dị nhìn Lý Vĩ, sau đó đuổi theo sát Hạ Mạt Mạt.


- Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng không phải là yêu... Và em muốn hỏi anh rằng, chúng ta là thế nào


Đây là một bài tình ca ai oán kɧօái triền miên mới ra lò của Hương Tràm, An Phùng Tiên rất thích ca khúc này, hắn luôn chọn thể loại nhạc trẻ để lấy lòng thiếu nữ, hắn cũng đã lọc rất kỹ, đầu tư tâm lý tuyệt đối không thể qua loa.


Bất quá, bài tình ca này lại khiến Hạ Mạt Mạt cảm thấy buồn nôn, xe mới đi được một nửa lộ trình, nàng liền lớn tiếng nói:
- Phiền phức đỗ xe, em muốn xuống xe.
- Làm sao rồi?
An Phùng Tiên nhanh chóng đỗ xe, giật mình nhìn Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân cũng vậy kinh ngạc không thôi.


- Em không đi tới nhà Nhị Nhị ăn cơm, em có việc gấp.
Hạ Mạt Mạt tối tăm nghiêm mặt, dứt khoát đẩy cửa xe ra, xuống xe đi một mình.
Mọi người ngây ngẩn cả người, An Phùng Tiên nhìn chằm chằm Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân hỏi:
- Hạ Mạt Mạt có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?


Khi nàng đi về cùng các em thì thần sắc cũng không đúng, tới cùng chuyện gì xảy ra?
Bối Nhị Nhị xem Dụ Mỹ Nhân liếc mắt, nói:
- Mạt Mạt khả năng đã biết yêu rồi.
- Cái gì?
Nội tâm An Phùng Tiên run rẩy kịch liệt.
Bối Nhị Nhị nhìn bóng lưng Hạ Mạt Mạt đi xa thở dài nói:


- Chúng em tại trong phòng thể dục dụng cụ tìm được Mạt Mạt...
Dụ Mỹ Nhân tiếp lời:
- Nàng và thầy thể dục ở cùng một chỗ.
An Phùng Tiên ngoài ý muốn đến cực điểm:
- Lý Vĩ lão sư?
Hai gã thiếu nữ đang gật đầu:
- Ân.
An Phùng Tiên trong lòng nhói một cái:


- Bọn họ đang làm gì thế?
Bối Nhị Nhị cong lấy cái miệng nhỏ nhắn:
- Bọn họ... Bọn họ tại trong phòng thể dục, em cùng cá cá cũng không biết bọn họ đang làm gì.
- Nga.
An Phùng Tiên chết lặng mở máy động cơ, hai tay cầm tay lái, bởi vì dùng sức quá mà trở nên tái nhợt.


Ai! Một nữ nhân cùng một người nam nhân tại trong một căn phòng hơn nửa ngày, còn có thể làm những thứ gì? An Phùng Tiên chú ý tới Hạ Mạt Mạt cả tắm cũng không có, nói cách khác từ sau khi cuộc đấu bóng rổ kết thúc, thời gian Hạ Mạt Mạt cùng với Lý Vĩ, vượt qua một giờ, đây là một giờ chí mạng, cô nam quả nữ tại trong một căn phòng một giờ có thể làm những gì đâu nè? An Phùng Tiên không muốn nghĩ nữa, hắn hiện tại cả tâm giết người đều đã có.


Âm nhạc du dương là bài: "Sông Đa Nuýp màu xanh da trời ".
Rượu là loại Cữu Đồ Tư bảy mươi lăm năm.


Đồ ăn ngon phong câu người, hấp dẫn muốn ăn, nhưng hết thảy đều không thể hấp dẫn An Phùng Tiên, bởi vì Dụ Mạn Đình nguyệt mi như tranh vẽ, mắt phượng như nước, đôi môi hàm răng, tuyệt đại tao nhã. Đai đeo lễ phục dạ hội màu xanh lam tại trên người nàng lộ ra xa hoa cao quý lại hết sức gợi cảm, chẳng những bó sát người thiế͙p͙ nhũ phong, còn thu eo nâng mông. Trên thân lịch sự tao nhã, nhũ phong rất tròn cao vót lộ ra sinh động; hạ thân cuồng dã, lõa lồ đùi thon dài theo vạt áo mở ra tự nhiên hiển lộ, tóc dài gấp khúc không gió cũng phiêu dật, giày cao gót màu bạc cao 7 cm theo âm nhạc nhẹ nhàng khởi động, gõ lên nền gạch vân thạch, vang lên tiết tấu luật động.


An Phùng Tiên ngây ngất, hắn hít một hơi thật sâu nhưng không cách nào thở ra, đó là mùi thơm trên người An Viện Viện, làm người ta thần hồn điên đảo. An Viện Viện khẳng định đã ngủ một giấc thật tốt, cho nên tinh vận no đủ, trên gương mặt trứng ngỗng tinh xảo trắng nõn, như nước hai tròng mắt tựa như oán còn giận dữ, lông mi cong cong mà lên dài còn tựa như búp bê trong tủ kính cửa hàng, mái tóc đen nhánh thẳng thuận rũ xuống, ngăn trở xương quai xanh tinh xảo, khoác lên hai trái mật đào to lớn vểnh lên, dạ phục màu đen không đai đeo làm cho đường viền cặp иɦũ ɦσα hiện lên rõ ràng có thể thấy được, đường cong chữ S hoàn mỹ hình thể thái gợi cảm ôn nhu, giày cao gót màu đen vừa hay cũng là bảy cm.


Nếu như nói mỹ sắc khả xan nói, An Phùng Tiên lúc này đã no rồi. An Viện Viện cùng Dụ Mạn Đình tỉ mỉ trang phục ngay cả các nàng nữ nhi đều trợn mắt hốc mồm, huống chi là An Phùng Tiên? Hắn ngó trái nhìn phải, cũng không cách nào nói ra người nào xinh đẹp hơn người nào.


Chỉ là hắn đã cùng Dụ Mạn Đình từng có nước sữa hòa quyện chịt nhau, trong ánh mắt An Phùng Tiên mới nhiều hơn một phần tình ý dạt dào, An Viện Viện lập tức có bất mãn, may là vẻ bất mãn này ngay lập tức đã biến mất, nàng cố ý kéo thấp vạt áo lễ phục dạ hội, ánh mắt An Phùng Tiên tự nhiên dời đi qua, trong nháy mắt thắng bại xen kẽ, hai tuyệt sắc đại mỹ nhân bất phân thắng bại, lại tiện nghi cho An Phùng Tiên, kiều diễm trước mắt cũng đã hòa tan nội tâm buồn bực của hắn.


Bối Nhị Nhị đem chiếc đũa ngậm trong miệng, tròng mắt to vòng vo nửa ngày:
- Mẹ, mẹ và Dụ nương ngày hôm nay quá đẹp.
Uống xong hai chén canh rong biển, Dụ Mỹ Nhân thìa bỏ xuống:
- Đúng vậy! Hôm nay là ngày mà con thấy mẹ xinh đẹp nhất, Bối nương cũng vậy.
- Khanh khách... Thật vậy chăng?


An Viện Viện nói với Dụ Mỹ Nhân nói cũng là ỏn ẻn, nàng cùng Dụ Mạn Đình bèn nhìn nhau cười, ngược lại hỏi An Phùng Tiên:
- An lão sư, tôi cảm thấy Dụ nương tương đối xinh đẹp, cậu thấy thế nào?
---Hết chương 94---